Sáng Thần Tu Luyện Hệ Thống

Chương 23: Tiếp nhận Thu nhi!




Lý Thiên Ngọc quay về nhà trọ. Hắn hiện tại muốn trong vòng một tháng tu luyện Hỗn nguyên thôn khí công lên lv.6, dù sao cũng không có việc gì làm, chẳng bằng nhân cơ hội liền ở trong nhà trọ này tu luyện một chút.

Mỗi ngày vào buổi sáng Lý Thiên Ngọc liền sai tiểu nhị đi mua thảo dược cho hắn luyện đan, sau đó buổi trưa hắn bắt đầu luyện chế đan dược, đến tối hắn cũng không lăn quay ra ngủ mà xếp bằng tiếp tục tu luyện.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, đến ngày thứ 27, Lý Thiên Ngọc trong lúc tu luyện liền bị một tiếng "Đinh!" đánh thức, chậm rãi thu công hắn liền mở bảng thuộc tính nhân vật.

* Nhân vật: Lý Thiên Ngọc

* Cấp: 6 (Phàm cảnh lục trọng) (kinh nghiệm: 0/4800)

* Công pháp: Hỗn nguyên thôn khí công, Hoàng Đế nội kinh - Nhất trọng.

* Thân pháp: Kinh lôi truy tinh bộ - Tiểu thành

* Võ công: Liêu âm cước, Đại thiên tịch diệt chỉ pháp - Tiểu Thành

* Nghề nghiệp: Trù sư cấp 1, Đan sư cấp 4, Y sư cấp 5, Đoán tạo sư cấp 1

* Danh hiệu: Đồ tể giết heo

* Vũ khí: Dao phay

* Sủng vật: Bạch Tuyết

* Tọa kỵ: Không

* Điểm kỹ năng: 12

* Hối đoái điểm: 3.350

Chỉ thấy lúc này toàn thân hắn xương cốt tiếng lách cách liên tục vang lên, hắn cảm thấy toàn thân thông suốt, một dòng nước ấm lan tràn từng tế bào, sức mạnh toàn thân tràn đầy, nắm chặt tay lại, híp mắt cảm thụ thực lực chính mình tăng lên, hưởng thụ cảm giác phê như con tê tê khi lên cấp, hắn tin chắc rằng hiện giờ một quyền bình thường của hắn thừa sức có thể làm sụp cả tòa tửu lâu này.

Đột nhiên Lý Thiên Ngọc liền ngửi thấy một mùi tanh tưởi xộc vào mũi, định thần nhìn lại, thân thể đã bị bao phủ bên ngoài dầy một tầng chất dính đen thùi lùi, mùi thì như cá chết, hắn vậy mà phạt mao tẩy tủy lần thứ hai, lần này triệt để hơn lần trước một chút.

Thật không nghĩ ra a! Những lần trước lên cấp, kể cả khi sử dụng tẩy tủy đan cũng đâu có bài tiết ra một đống đen xì như vậy, thế mà lần này chỉ tấn một cấp thế mà lại như vậy.

Suy nghĩ chút hắn liền hiểu, đây có lẽ là dược lực của viên tẩy tủy đan kia không kích phát do đẳng cấp hắn lúc đó thấp mà vẫn còn bảo lưu trong cơ thể, rồi từ từ kích phát sau mỗi lần lên cấp, hơn nữa càng lên cấp cơ thể hắn càng tinh thuần hơn, do đó mới bài trừ vật ô uế ra khỏi cơ thể, có lẽ sau này lên cấp cao lúc đó tạp chất đã ít sẽ không bị như vậy nữa.

Lý Thiên Ngọc liền sai tiểu nhị xuống chuẩn bị hai vạc nước, lôi trong sáng thần không gian ra một đống nào là dầu gội đầu x-men, xà bông romano,...sau đó hắn liền thích ý tắm một trận.

Lý Thiên Ngọc tuy không phải là quá thích sạch sẽ, nhưng hắn càng không thích bộ dạng mình lôi thôi lếch thếch, bộ quần áo hắn mặc hiện giờ dính đầy từng mảng đen xì, giặt xong hắn cũng không muốn mặc liền sai tiểu nhị chạy đến tiệm quần áo tốt nhất mua liền chục bộ.

Thay quần áo, chỉ thấy lúc này Lý Thiên Ngọc một thân thanh y, lưng thắt tử kim yêu đái, chân mang bạch hài, bộ dạng cũng khá anh tuấn.

Tóc hắn qua gần một tháng này chẳng hiểu sao cũng dài ra rất nhiều, hắn cũng không có thói quen búi tóc, liền sai người mang một miếng bạch ngọc khắc thành một cái cài tóc hình vòng tròn, phía trên chạm trổ hình một con hổ bên cạnh có chữ "Thiên Ngọc", sau đó liền tùy tiện túm lại mái tóc, liền cài lên.

Nhìn trong gương đồng hiện lên một tiểu soái ca, Lý Thiên Ngọc than thở thốt lên một câu cực kỳ buồn nôn:

- Ây dà! Tại sao trên thế gian này lại có người đẹp trai như ca chứ, Ca mà cứ đẹp trai như vậy, liệu có biết bao thiếu nữ đêm ăn không ngon ngày ngủ không yên mà tưởng nhớ ca đây, a mi thò phò, thiện tai, thiện tai...

Vừa nghĩ đến gái mặt hắn lại chuyển thể từ trạng thái tự sướng sang trạng thái ảo tưởng, trông hắn lúc này muốn bao nhiêu tiện liền có bấy nhiêu tiện a!

Hắn lúc này hồi thần liền thần liền thấy tiểu nhị bưng cơm nước vào liền nói:

- Khà khà! Tiểu nhị ca, ngươi thấy ta có đẹp trai không!? Ai dà! Trông ngươi thế này ta biết rồi nha, hóa ra ta lại có thể đẹp trai đến mức nam nữ thông sát a...khặc khặc...!!!

- Đại gia! Ngài thật đúng là tư thế hiên ngang, anh tuấn tiêu sái, như Văn Khúc hạ phàm, nam thông nữ sát, tiểu nhân ngưỡng mộ ngài, như nước sông cuồn cuộn, như chất tử gặp gia gia a...! - Tiểu nhị cũng thức thời vỗ mông ngựa nói.

Hệ thống:"..."

tác:"...."

Lý Thiên Ngọc lúc này cũng âm thầm sướng một trận, tên tiểu nhị này cái gì cũng không biết chỉ mỗi tội được cái nói đúng.

Hắn liền hào phóng móc ra thỏi bạc liền quăng cho tên tiểu nhị này, tên này liền sáng cả mắt sau đó tuôn ra một tràng vỗ mông ngựa, Lý Thiên Ngọc lúc này nghe cũng hơi choáng à nha! Tuy nhiên ca thích a! Lại tiếp tục thưởng cho tên tiểu nhị một phen sau đó mới bảo hắn lui ra.

Tên tiểu nhị lúc này vừa vâng dạ như tôn tử vừa vội vàng lui ra ngoài, trong lòng thì nghĩ:" Không nghĩ ra tên này còn là một tên ngu ngốc, vỗ mông ngựa một chút liền cho ta tiền bằng cả năm làm việc, sau này chăm chỉ vỗ liền phát tài a!".

Lý Thiên Ngọc, tự sướng một phen liền đi xuống trả phòng, lần này hắn muốn tiếp tục hành trình du lịch a, ở hoài một chỗ cũng buồn chán nha.

Vừa thanh toán tiền phòng, hắn chân chuẩn bị bước ra ngoài thì bị hai người cản lại, hai người này chính là phụ nữ Thu nhi.

Hắn cũng kinh ngạc một trận, lúc này chỉ thấy hai người đột nhiên quỳ xuống nói:

- Ân công! Cuối cùng cũng tìm thấy ngài, cảm tạ ân công trượng nghĩa cứu giúp! Lục nhi đến đây cùng phụ thân xin bái tạ ân công. - Lục nhi nói xong liền cùng phụ thân cúi đầu bái Lý Thiên Ngọc một bái.

Lý Thiên Ngọc lúc này giật mình tiến lên đỡ hai người dậy sau đó sai người chuẩn bị một bàn thức ăn với mấy bình rượu liền mời hai người ngồi xuống nói:

- Thu nhi! Ta bảo với ngươi rồi, ta giúp chỉ là tiện tay, muốn làm chút việc tốt mà thôi, ngươi cùng phụ thân không cần cảm tạ ta!

- Công tử! Lão đầu ta nông dân quê mùa những cũng biết có ân thì phải báo, nếu không nhờ công tử cứu giúp chắc lão đầu giờ chỉ còn là nắm đất vàng! Tiểu nữ cũng sẽ không còn ai nương tựa, thời thế loạn lạc, Thu nhi nếu không có ta bên cạnh số mệnh không biết sẽ thế nào.....ài!thế nên chúng ta đến cảm ơn công tử là phải a! - Phụ thân Thu nhi than thở nói.

- Công tử! Chúng ta không biết nên lấy gì để đền đáp công tử, ta thấy công tử một thân một mình bên người không ai hầu hạ, Thu nhi cũng không còn nhỏ, chi bằng để Thu nhi theo hầu công tử báo đền công ơn. - Phụ thân Thu nhi lại nói tiếp.

- Lão bá không cần nói chuyện nghiêm trọng như vậy, thật sự ta chỉ tiện tay mà giúp đỡ, Lão bá không biết con người ta tốt xấu ra sao, vì báo ân mà để Thu nhi theo ta không phải quá vội vàng!? -Lý Thiên Ngọc đáp.

- Con người ta lúc chính lúc tà, giết người không ít, Lão bá không sợ Thu nhi đi theo ta phải chịu khổ sao!?

- Thực không dám dấu, lão đầu thấy công tử và phụ nữ chúng ta không thân không quen, nhưng vẫn ra tay giúp đỡ không cầu hồi báo, có thể thấy công tử là một người nhân nghĩa. Lão cũng nghe Thu nhi kể, công tử võ công cao cường, lại tinh thông y thuật, thiết nghĩ công tử là người có bản lĩnh, người công tử giết chắc cũng không phải người tốt. Nếu Thu nhi nhà ta được đi theo hầu công tử, ta nghĩ công tử hẳn sẽ không bạc đãi tiểu nữ, lão đầu ta cũng yên tâm. Mong công tử chấp thuận thỉnh cầu của lão! - Phụ thân thu nhi chắp tay vừa bái hắn vừa nói.

- Lão bá ngươi đừng đa lễ như vậy! Thu nhi theo ta thì cũng được nhưng còn ngươi!? Ngươi chỉ có một nữ tử chăm sóc ngươi lúc về già, nếu Thu nhi đi theo ta thì ai chăm sóc cho ngươi đây!? - Lý Thiên Ngọc lại nói.

- Công tử! Lão đầu năm nay cũng gần 50, mẫu thân Thu nhi ra đi cũng gần 10 năm rồi, một đời người sống được có mấy, chẳng mấy chốc lão đầu cũng phải nhắm mắt xuôi tay đi gặp mẫu thân của nó. Nhân lúc lão đầu còn khỏe, cũng nên kiếm nơi cho Thu nhi gửi gắm, có vậy lão đầu mới có thể yên tâm an nhàn tuổi già. - Phụ thân Thu nhi lại nói.

- Lão bá! Ta thật ra cũng thích Thu nhi, ta một thân một mình đôi lúc cũng có chút cô đơn, Thu nhi đồng ý theo ta, ta rất vui mừng, thế nhưng lão bá có từng hỏi ý kiến của Thu nhi hay chưa, nếu nàng không thích, ta nghĩ lão bá cũng không nên ép nàng phải theo ta, nếu nàng không thích có thể không cần theo ta, ta cũng sẵn sàng đứng ra giúp Thu nhi mai mối tìm nơi gửi gắm tốt. -Lý Thiên Ngọc lại nói.

- Thu nhi! Vậy ý của con như thế nào!? Thiên Ngọc công tử cũng đã nói như vậy, nếu con không thích công tử cũng vì con mà mai mối! -Phụ thân Thu nhi nói.

- Công tử, phụ thân! Thu nhi nguyện ý truy tùy công tử! - Thu nhi đầu cúi thấp, khuôn mặt thông hồng nhỏ nhẹ hướng hai người nói.

- Tốt! Vậy từ giờ con đi theo hầu hạ công tử cho tốt! Cha cũng yên tâm. Công tử nữ nhi liền giao cho công tử, lão đầu hiện tại liền phải đi rồi! - Phụ thân thu nhi mang theo ý cười nói xong chuẩn bị đứng dậy mà đi.

- Lão bá! Chờ chút! Thu nhi sau này là người của ta, lão bá là phụ thân của nàng, ta cũng không thể để ngươi sống đạm bạc được, ở đây có một vạn lạng, ngươi cầm mà lo liệu cuộc sống, cũng xem như lễ vật ta tặng cho ngươi. - Lý Thiên Ngọc nói.

- Công tử! Ngươi chữa bệnh cho ta, ta cho Thu nhi theo hầu công tử để đền ơn, bây giờ còn đưa tiền, bảo ta làm sao dám nhận đây! - Phụ thân Thu nhi nghe thấy nhiều tiền như vậy cũng xoắn xuýt một trận nói, hắn tuy không chê tiền nhưng nếu nhận thì chẳng quá đem con gái ra bán sao!?

- Lão bá! Ta biết ngươi nghĩ như thế nào nhưng ngươi dù sao cũng là phụ thân của Thu nhi, chẳng lẽ ngươi sống kham khổ, Thu nhi theo ta còn có ngày vui sao!? Vẫn là ngươi cầm lấy số tiền này mà trang trải cuộc sống a! - Lý Thiên Ngọc biết lão đầu này nghĩ gì, hắn bèn nói.

- Vậy! Lão đầu xin nhận, mong công tử đối xử tốt với tiểu nữ, lão đầu xin gửi gắm nó cho công tử. Thu nhi! Phụ thân đi a! Công tử, lão đầu cáo từ! - Phụ thân thu nhi quay sang từ biệt Thu nhi rồi hướng Lý Thiên Ngọc nói.

Thu nhi tuy thực muốn theo Lý Thiên Ngọc cũng thích hắn nhưng lúc này cũng không kìm được mà nước mắt lưng tròng, Lý Thiên Ngọc thấy vậy liền tới ôm nàng, tay vỗ về mái tóc nàng liền thở dài nói:

- Thu nhi! Sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng, Phụ thân nàng được ta đưa cho số tiền kia cũng không phải sống vất vả, nếu nàng muốn sau này lại về thăm phụ thân là được mà! Nào! Không khóc nữa, khóc sẽ không xinh đẹp!

Sau khi dỗ dành Thu nhi một trận để nàng tâm an, tâm trạng Thu nhi cũng vui vẻ lên, chắc đã nghĩ thông suốt, hai người ngồi vừa ăn vừa nói chuyện khá vui vẻ.

Lý Thiên Ngọc dự định hôm nay đi khỏi nơi này, tiếp tục hành trình của hắn, nhưng hiện giờ có thêm Thu nhi nên cũng không còn cách nào khác là lại tới chỗ lão bản thuê phòng, sau đó hai người dắt nhau lên phòng, hắn cũng không phải muốn làm thịt tại chỗ Thu nhi hay gì cả, dù sao người ta mới chỉ là tiểu cô nương 14,15 tuổi, hắn bây giờ ý mà 24 rồi nha, hơn nàng 10 tuổi, ngươi nghĩ hắn cầm cmn thú như vậy sao!?

Lý Thiên Ngọc chính là nghĩ muốn dạy võ công giúp Thu nhi tu luyện a, có võ công chung quy cũng tốt hơn là không có, dù sao hắn giờ cũng có chút nhàm chán, giờ cũng rảnh rỗi vậy thì dạy cho nàng.

Thực ra Lý Thiên Ngọc cũng xác định Trần Thu Nhi là nữ nhân của mình, sau này kiểu gì cũng phải chung đụng, vậy thì chẳng thà dạy nàng công pháp cho nàng tu luyện vài năm, khi có tu vi tương đối ổn, hắn liền cùng nàng tu luyện Hoàng đế nội kinh bộ song tu công pháp này, tu luyện như vậy hắn với nàng đều có lợi mà lại sảng khoái a, ngu gì không làm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.