Sáng Sớm Trầm Miên

Chương 31: Tàn dư tinh thể (2)




Gió và tuyết cuối cùng đã trở nên nhỏ hơn rất nhiều, nhưng đêm vẫn chưa qua.

Xung quanh rất yên tĩnh, Khương Kiến Minh nằm trong khoang trị liệu của Tuyết Cưu, thể lực dần dần khôi phục đột nhiên sinh ra ảo giác.

Cậu cứ tua đi tua lại cảnh Garcia đẩy mình vào khoang trị liệu, rồi vui vẻ đóng của khoang lại.

—— liền cảm thấy như mình là một vật sủng đang tìm đường lẩn trốn, hiện tại bị chủ nhân bắt được, vì thế lại bị xách quay bề ổ nhốt lại.

"......"

Khương Kiến Minh mặt vô biểu tình.

Tuy rằng cậu từng có thân phận bình dân rồi lại có quan hệ thân mật với Thái Tử Ryan, nhưng còn lâu mới lưu lạc đến mức độ "Chim hoàng yến bị nhốt trong lồng".

Cậu vì cái so sánh khó hiểu được này mà cảm thấy khó chịu, khó chịu mức không nằm nổi trong khoang điều khiển nữa.

Vì thế hàng loạt quá trình trị liệu như thở oxy, truyền dịch đều bị tắt hết, mở cửa cabin ra.

Chuyện đầu tiên sau khi Khương Kiến Minh ra ngoài, chính là điều khiển Tuyết Cưu, sau đó chiếu một vòng cố hóa xạ tuyến lên thi thể con nhện.

—— dở sống sở chết cũng phải xử lý con Á chủng cấp B này, nếu không từ thi thể con nhện này thu được quặng Chân Tinh trước khi nó biến thành hạt tinh thể, vậy thì không phải là lỗ chết sao.

Cậu cố hết sức mà ném quặng Chân tinh vào hộp dữ trữ của Tuyết Cưu, lại mở video ghi hình ra, chụp một vòng hài cốt của sinh vật ngoài hành tinh.

Làm xong mọi việc, Khương Kiến Minh rốt cuộc lung lay mà ngồi dựa vào thi thể con nhện.

Tiểu điện hạ không thích làm việc không nhanh nhẹn, không xác định đầu đuôi.

Cậu cảm giác chờ sau khi Garcia hoàn thành cứu viện, chắc hẳn sẽ quay về tìm cậu.

Khương Kiến Minh nhắm mắt lại nhếch khóe môi, không biết khi người nọ thấy cậu từ khoang điều trị đi ra, không biết sẽ lộ ra biểu tình thú vị gì......

Trong lúc mơ hồ, cậu luôn cảm thấy mình đã quên chuyện gì đó.

Nhưng Khương Kiến Minh đối với ký ức của mình vô cùng tin tưởng, nếu là chuyện mình không nhớ ra được, vậy hẳn là không phải chuyện quan trọng.

...... Thôi, không nhớ ra thì tạm thời không nghĩ tới nữa, đây là thói quen mà cậu giữ từ lâu.

Khương Kiến Minh nghiêng người, quyết định đi ngủ trước đã.

......

Cùng lúc đó, một đầu khác của hẻm núi.

Những đồng đội của tiểu đội số ba bị Khương Kiến Minh hoàn toàn quên mất, đã dựng xong lều trại, an trí tốt cho người bệnh.

Đường Trấn một lần nữa hướng pháo đài gửi vị trí tọa độ cụ thể, lúc này, rốt cuộc có thể an tâm chờ đợi cứu viện.

Nhưng mà......

Bên ngoài lều trại, ba người Lý Hữu Phương, Joe và Eri, ở trong bóng đêm hai mặt nhìn nhau.

Sau khi thoát khỏi nỗi sợ hãi, ba người bọn họ nhìn qua lại giống như người bị bỏ lại.

"Không được, tôi phải trở về nhìn xem."

Sắc mặt Lý Hữu Phương biến ảo mấy độ, quay đầu liên đi về hướng Kích điện của mình, cắn răng nói. "Tôi —— tôi không thể làm người nhu nhược thấy đồng đội chết mà không cứu, tôi chết cũng không làm được!"

Joe ngăn hắn lại, vội vàng nhỏ giọng nói: "Lý, cậu đừng ngốc nghếch nữa, Khương Kiến Minh không phải có cơ giáp rất lợi hại sao? Cho dù chúng ta chết sạch thì cậu ta cũng không chết! Nói không chừng hiện tại cậu ta đã về pháo đài, bây giờ cậu đi qua, cái con nhện kia sẽ đem cậu......"

Hắn còn chưa nói hết câu, Lý Hữu Phương vẫn đang còn tức giận liền hướng Joe đổ ập xuống quát: "Câm miệng! Cậu không biết chính mình đã làm cái gì sao!?"

"Cơ giáp của Khương Kiến Minh chính là do cậu bắn xuống núi đó, ai biết hiện tại cậu ấy thế nào rồi!"

Lý Hữu Phương nôn nóng mà gãi gãi tóc mình, "Nếu...... Nếu cậu ấy trọng thương đâu, nếu cậu ấy ngất xỉu thì sao!? Cậu ấy chỉ là Tàn tinh nhân......"

Joe vẻ mặt đưa đám: "Vậy thì cậu ta cũng đã sớm chết rồi! Bây giờ cậu đi cũng không kịp nữa!"

Lý Hữu Phương mặc kệ, ương ngạnh quay đầu đi, ngồi xổm xuống phía trước Kích điện của mình, bắt đầu thay thế nguồn năng lượng dự phòng.

"Thôi...... Thôi bỏ đi, Lý."

Eri cũng lắp bắp mà khuyên can: "Joe nói cũng đúng...... Hiện tại cậu vòng trở lại không chừng sẽ bị Á Chủng ăn luông. Chúng ta hẳn phải nhanh chóng hội hợp với bên viện trợ, sau đó nhờ quan quân đến cứu người."

"Tôi......"

Hầu kết Lý Hữu Phương lăn lộn, đóng lại nguồn năng lượng dự phòng, ngẩng đầu, thình lình bị gió thổi ngay vào mặt.

Cái mũi hắn thấy chua xót, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, lẩm bẩm tự nói: "Tôi phải đi...... Tôi còn chưa kịp trả tiền cho cậu ấy."

Joe càng luống cuống: "Chính là, cậu, cậu làm sao để giải thích với Đường Trấn đây!? Cậu ta có quan hệ tốt với Khương Kiến Minh như vậy, nếu biết ——"

Hắn một câu còn chưa nói xong, bỗng nhiên nhìn thấy biểu tình của Eri phía đối diện thay đổi, còn điện cuồng hướng hắn ra hiệu.

"......"

Không thể nào.

Sau lưng Joe chợt lạnh ngắt, cứng đờ mà quay đầu......

Bên ngoài cửa lều trại, Đường Trấn thẳng tắp đứng ở nơi đó, huyết sắc trên mặt có thể chính mắt rút đi.

Hắn đờ đẫn nói: "Các cậu...... Các cậu nói cái gì?"

......

Giữa những ngọn núi tối tăm, hai chiếc cơ giáp chạy băng băng hết tốc lực, xuyên qua hẻm núi chạy tới.

"Đường Trấn...... Đường Trấn!!"

Lý Hữu Phương vừa gấp lại vừa tức, ở phía sau gân cổ hét lớn, "Đường Trấn, cậu bình tĩnh một chút!!"

Khoang điều khiển kích điện lóe lên ánh sáng, cơ giáp nhanh chóng chạy như điên.

Trên màn hình, cảnh vật xung quanh nhanh chóng lui về phía sau.

"Lý Hữu Phương......! Cậu mẹ nó nói cho tôi nghe......"

Giọng nói hổn hển và gần như thô bạo của Đường Trấn truyền đến, "Nếu là...... Nếu là Tiểu Khương có bất trắc gì, lão tử sẽ không buông tha các ngươi......!"

Ngay khi nói xong lại điều khiển Kích điện chạy như điên về phía trước.

Trong đêm dài vô tận, Đường Trấn nghĩ về quá khứ..

Kỳ thật, lúc còn ở trường quân đội Kaios, có không ít người tò mò một quý công tử như hắn tại sao mỗi ngày lại chạy theo sau mông bạn cùng phòng Tàn tinh nhân của hắn.

Còn nhọc lòng nọ nhọc lòng kia, suốt ngày mua thuốc an thần cho người ta, chăm người ta giống như gà mẹ.

Chỉ có Đường Trấn biết rõ, năm đó là Khương Kiến Minh từ trong vũng lầy kéo hắn một phen.

Nói như vậy hình như cũng không chuẩn xác, không bằng nói, năm đó hắn toàn dựa vào đi theo Khương Kiến Minh, mới có thể tự mình từng bước đi ra khỏi vũng lầy.

Năm ấy khi hắn mới 16 tuổi, vẫn còn đầy nhiệt huyết và ấu trĩ, mỗi ngày đều mơ mộng được ra chiến trường lập công. Vì thế cãi nhau với cha mẹ, thậm chí còn đánh nhau tới trước mặt ông nội Đường.

Sau khi náo loạn với người nhà, cậu liền chạy tới trường quân đội Kaios ghi danh, nhưng cuối cùng lại bị điều đến Lục viện.

Sau này mỗi khi Đường Trấn hồi tưởng lại đều không thể không thừa nhận, đó là khoảng thời gian khó chị nhất trong đời hắn.

Hắn đối với học viện chửi ầm lên, xóa thông tin liên lạc của cha mẹ, học lời nói thô tục của đám lưu manh, trốn học đi uống rượu, đi đánh nhau......

Giống như cố ý cách xa chữ "Thiên tài", "Quý công tử", "Hy vọng của gia tộc", muốn đi ngược lại những từ ngữ đó, biến thành một tên sa đọa rác rưởi tới trả thù xã hội.

Thẳng đến một ngày nào đó, có lẽ bên học viện cũng không nhìn nổi nữa.

Giáo viên La Hải đem hắn gọi vào phòng mô phòng chiến thuật của trường quân đội.

Đường Trấn cố ý đến muộn mười phút mới đi, vào cửa thì xoa xoa mặt, làm ra vẻ ngang ngược, hung ác.

Lại phát hiện ở nơi đó có người đang chờ hắn.

Đó là một thiếu niên cũng chạc tuổi hắn, nhìn bề ngoài thì mới 15-16 tuổi.

Thiếu niên tóc đen mắt đen, mặc một cái áo sơ mi vô cùng đơn giản, tay cầm một ly cà phê sữa, mặt mày cực kỳ thanh tú.

Cậu lạnh lùng nâng mặt lên nhìn giáo viên cao hơn mình một cái đầu, từng câu từng chữ nghiêm túc nói: "Giáo viên La, em nói rồi, thầy không thể tùy thời tùy chỗ gọi học sinh đi như vậy...... Em còn phải đọc sách."

Giáo viên La Hải vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ chỉ Đường Trấn vừa đẩy cửa tiến vào: "Thắng cậu ta một ván, trường quần đội Kaios liền cho em quyền hạn xem tư liệu cấp giáo viên một ngày, như vậy được rồi chứ."

Sau đó quay đầu, La Hải lại chỉ vào Đường Trấn nói: "Thắng em ấy một ván, liền để cậu chuyển sang Nhất viện."

Thiếu niên tóc đen nhàn nhạt nhìn hắn một cái, chậm rì rì mà đem cà phê sữa đặt sang một bên, đứng ở một bên giả lập chiến đấu.

Đường Trấn không giả bộ "Ngang ngược hung ác" nổi nữa, hắn ngạc nhiên nhìn cánh tay thiếu niên, đó là Tàn tinh nhân.

Phản ứng đầu tiên của hắn là nhíu mày —— bắt một Tàn tinh nhân tới đấu chiến lược với hắn, rốt cuộc là giáo viên chó má gì vậy, sao có thể khi dễ người như vậy!?

Nhưng lời nói chạy đến cổ hòng, Đường thiếu lại nhớ tới mình đang sám vai "Sa đọa rác rưởi", mà không phải thiếu niên trượng nghĩa.

Hắn buộc phải nuốt sự bất bình trở lại vào bụng, thay vào đó hắn trợn mắt khinh thường.

Namsinh đối diện đứng yên tại chỗ, ngược lại vỗ vỗ máy mô phỏng, hướng hắn nói: "Bạn học, phiền toái nhanh lên một chút."

Đường Trấn cắn răng một cái, leo lên.

Khổ nhục kế là khổ nhục kế, ông mới không mắc lừa!

Một ván này đánh không tới mười phút.

Đường Trấn ngơ ngác mà nhìn chữ "LOSER" mà lâm vào mê mang.

Hắn...... Hắn thua?

Đúng vậy, nhưng sao hắn thua được??

Đốithủ của hắn chậm chạp, khí chất ôn nhu lại yếu ớt, ai có thể nghĩ tới vừa lên liền thua nhanh đến vậy, hắn hoàn toàn không kịp phản ứng đã bị đánh te tua.

Đường Trấn không cam lòng, đập một cái vào máy: "Là tôi khinh địch, lại thêm một ván!"

Namsinh đối diện quay đầu nhìn giáo viên Lạc Hải, thanh âm trong trẻo: "Khen thưởng có thể chồng lên sao?"

La Hải khóe miệng giật giật, nói: "Có thể."

Tám phút sau.

"Lại đến!"

Lại mười ba phút sau.

"Lại...... Lại đến!!"

Mười phút.

"Tôi...... Mẹ nó!? Ông không tin, lại đến!!"

Hôm đó bọn họ đánh trọn vẹn 12 hiệp, mỗi một ván Đường thiếu đều hoàn toàn thất bại, thựcsự rất thảm.

Cuối cùng, thanh niên xua xua tay, bình tĩnh tắt máy: "Tôimệt rồi, hôm nay đánh đến đây thôi...... Lại đánh nữa tôi sẽ ốm mất."

Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn, có hai con quạ đậu trên cành, vô tình mà phát ra tiếng khanh khách như đang cười nhạo.

Thiếu gia Đường bàng hoàng ngồi bệt xuống đất.

Hắn cảm thấy mình như đã biến thành một pho tượng đá xám trắng.

Giáo viên La Hải không chút ngoài ý muốn nào, nheo mắt hỏi hai người thanh niên: "Cảm giác thế nào?"

Đường Trấn chết lặng, nói không ra lời.

Thanhniên đối diện khẽ mỉm cười, nhìn hắn tán thưởng: "Tâm thái của cậu ta không tồi, em vô cùng kính nể."

"............"

Đường Trấn mặt xám như tro tàn.

Giờ khắc này, hắn cảm giác được ác ý từ thế giới như đang trào phúng mình.

Thanh niên tóc đen hẹn giáo viên ngày mai mở quyền hạn, xoay người cầm cốc cà phê sữa của mình lên, nhấp môi nói: "...... Lạnh."

La Hải bất đắc dĩ mà nói: "Làtừ quán cà phê trước cửa thư viện đúng không, không bao nhiêu tiền thầy trả cho em."

Thiếu niên lắc đầu: "Không cần đâu, em về nấu lại một chút là được rồi."

Nói xong, cậu chuẩn bị rời đi.

"Này!"

Đường Trấn nhịn không được hét lên từ phía sau: "Cậu...... Cậu tên là gì, ở viện nào?"

Người thanh niên đang một tay đẩy cửa, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn hắn, hình như đang nở nụ cười.

"Lục viện, Khương Kiến Minh."

"Cũng là bạn cũng phòng của cậu..... Ừ, nếu cậu vẫn còn muốn đến trường để đi học."

Đường Trấn cảm thấy hắn có thể nhớ ánh chiều hôm ấy suốt cả đời.

Trên đời này, có phải có một loại người, vĩnh viễn không bị sự ác liệt của thế giới này lay động hay không?

Có lẽ...... Sinh ra ở thế gia, tiến vào cái học viện này, cũng với năng lực của bản thân, cũng không có quan hệ nhân quả nào.

Cái ý niệm này, đều là sau này Đường Trấn chậm rãi cân nhắc mới tìm ra.

MàĐường tiểu thiếu gia năm đó còn chưa đủ tuổi uống canh gà, cho nên suy nghĩ rất đơngiản ——

Mẹ nó, thiên tài 15 tuổi mà mọi người luôn đồn thổi kia, nguyên lai đều là do mọi người vỗ mông ngựa đến gạt hắn!

Ông đây đến cả Tàn tinh nhân của Lục viện cũng không đánh lại, còn có mặt mũi nào để đến Nhất viện!?

Cứ thế hắn ở lại Lục viện, một lần ở này chính là 5 năm.

Cùng Khương Kiến Minh làm bạn cùng phòng lâu như vậy, cũng học được chút ổn trọng.

Hắn không cãi nhau với người nhà nữa, cũng kiềm chế sự kiêu ngạo, cũng không còn quan tâm đến những thổi phồng và danh dự. Ngày tháng dần qua đi, hắn bất tri bất giác trở thành thủ tịch của Lục viện...... Tuy rằng chiến đấu mô phỏng hắn vẫn không đánh lại Khương Kiến Minh.

Hắn cho rằng......

Chính mình thành thục.

Hắn cho rằng......

Chính mình đã đủ mạnh mẽ.

Trong đêm mua ấy trước khi xuất đến Ngân Bắc Đẩu, hắn khẩu súng trong tay Khương Kiến Minh đưa lên trên trán, xuất khẩu cuồng ngôn.

Mãi đến khi chân chính tới Viễn Tinh Tế, nơi chiến trường tàn khốc này mới đánh cho hắn một đòn cảnh cáo.

Hắn không giữ nổi Bối Mạn Nhi, không giữ nổi Khương Kiến Minh. Hắn xúc động liều lĩnh, cảm xúc hỏng mất, mất đi bình tĩnh...... Mới biết được chính mình vẫn là vô năng như vậy.

"Hô...... Hô......"

Mồ hôi từ chóp mũi chảy xuống, thứduy nhất còn đọng lại trong màng nhĩ là tiếng thở dốc của chính hắn.

Kích điện đã được điều khiển tới cực hạn tốc độ, Đường Trấn cố hết sức mà híp mắt nhìn xung quanh, phầncuối của hẻm núi đã bị hắn cho nổ tung.

Đối diện......

Con Á Chủng kia vẫn còn ở đây sao? Tiểu Khương đâu?

Thông tin liênlạc vẫn không thể kết nối, tính thời gian từ lúc đó đến giờ, rất có thể là kết quả xấu nhất.

Lý trí tự hỏi, hắn quả thật không nên tùy tiện hành động, hắn không thể...... Không thể để Tiểu Khương hy sinh...... vô ích.

Nhưng là......

Đường Trấn cắn chặt răng, đem cơ giáp chuyển sang hình thái bay, ngược theo chiều gió bay qua chướng ngại núi đá.

Quên đi, coi hắn như phế vật bất tài đi.

Cơ giáp bay lên không trung, tầm nhìn trở nên rộng hơn!

Tuyết trong hẻm núi tan chảy, để lộ mặt đất cháy xém sau vụ nổ. Hài cốt chất đống, miễn cưỡng có thể nhận ra đó thuộc về con Á chủng kia. Có một mùi khét và máu nhàn nhạt, còn chưa bị gió thổi tan.

Đường Trấn ngơ ngác mà nín thở.

Đây là......

Chẳng lẽ đã có tinh anh của pháo đài tới giết Á Chủng sao?

"—— Đường Trấn!!"

Phía sau có tiếng hét lên, cơ giáp của Lý Hữu Phương cũng chạy tới, khiếp sợ nói, "Có chuyện gì vậy, không phải nơi này đã bị nổ rồi sao cũng không nhìn thấy Tinh Cốt."

Đường Trấn mở đèn pha, gắt gao mà nhìn chằm chằm phía dưới. Nhữngthứ khác không quan trọng, lúc này anh chỉ muốn biết Khương Kiến Minh cóan toàn hay không.

Đầu tiên hắn nhìn thấy được cơ giáp Kích điện báo hỏng bị bỏ lại phía bên kia. Cơ giáp bị hư hỏng vô cùng lợi hại, có mấy chỗ còn dính vết máu lên.

Lúc ấy Khương Kiến Minh đang ở trong trạng thái nào, mới có thể theo chân bọn họ gọi một tin nhắn cuối cùng kia?

Đường Trấn cả người lạnh lẽo, hắn không dám đi xuống.

Cơ giáp không có người, hắn lại chưa từ bỏ ý định mà soi đèn đến những thi thể gãy nát của con Á chủng.

Lý Hữu Phương thấp giọng nói: "Khả năng là đã được mang đi...... Nếu có người khác giết chết sinh vật ngoài hành tinh, chắc hẳn đã tìm thấy Khương Kiến Minh, cho dù cậu ấy còn sống hay không thì hẳn là...... Hẳn là đã được mang về pháo đài."

Đường Trấn lắc lắc đầu, thanh âm không xong: "Theo dấu vết nổ mạnh này, có chút giống bom tinh thể. Lỡ may không phải người pháo đài tới nổ chết Á Chủng, mà là ——"

Bỗng nhiên, đèn pha của hắn chiếu đến một nơi!

Trong bóng tối xa xăm, giữa những xác nhện chồng chất lên nhau, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người.

Ánhsáng từ đèn rọi chiếu sáng biểu tượng huy chương trên quân phục nhiễm máu Ngân Bắc Đẩu.

Tác giả có lời muốn nói: Khoe khoang một chút năm đó tiểu điện hạ "yêu đến thần hồn điên đảo " thiếu niên Khương Khương thế nào.

Thiếu niên Khương Khương:... Cà phê sữa lạnh rồi ( ủy khuất bĩu môi) vừa nói cậu vừa đánh người nhanh hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.