Săn Tình- Tân Ái Phương

Chương 79: Chap-79




Chương 79: Em là người đầu tiên từ chối tôi

Vietwriter

**********

Dáng vẻ của Lục Kính Đình lúc tôi gặp lại anh hoàn toàn khác với dáng vẻ bình dị điềm đạm dịu dàng của anh ngày hôm qua, trên người anh tản ra khí thế mà anh nên có, anh ngôi ở đó hệt như một vị hoàng đế của thế gian, giữa hai lông mày lộ ra khí chất không hề tầm thường, trông không phù hợp chút nào với sự náo nhiệt phù phiếm ở quán bar.

Nghĩa đi phía trước để mở đường cho tôi giữa đám người dày đặc, cho nên tôi theo sau anh ta đi tới bên cạnh Lục Kính Đình một cách dễ dàng.

Lúc tôi vừa mới tới thì Lục Kinh Đình cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của tôi rồi, anh nghiêng đầu tựa lên số pha, lười biếng nhìn tôi, cho đến tận khi tôi đi tới trước mặt anh, anh mới bỏ hai chân đang gác trên bàn xuống, rồi rít mạnh một hơi thuốc, hờ hững nhả một câu: "Em tới rồi."

Tôi ngồi xuống vị trí đối diện với anh, gật đầu rồi hỏi một câu: "Tìm tôi có việc gì sao?"

Lục Kính Đình nhướn mày, đột nhiên anh thay đổi dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị vừa rồi bằng một nụ cười lộ ra nơi khỏe miệng, ánh mất quét chung quanh một vòng rồi khẽ hỏi tôi: "Em không cảm thấy nơi này có điều gì khác lạ hay sao?"

Tôi cũng nhìn chung quanh, bấy giờ mới bằng phát hiện trong phạm vi chu vi hai mét xung quanh giống như được vẽ một vòng tròn vậy, không có ai xông vào

Bên trong quán bar đông người nên những chỗ khác đều tấp nập, tìm một nơi để đặt chân cũng còn phải chen chúc trong đám đông chứ đừng nói lại có một góc để trống lớn như thế này.

Tôi nhìn kĩ lại mới nhận ra có những người mặc đồ đen đang đứng ở bốn phía, mỗi khi có người tiến lại gần chỗ này thì những người mặc đồ đen đó sẽ ra mặt cản lại. "Anh đang muốn khoe khoang với tôi anh người đông thể mạnh hay sao? Hay là muốn nói cho tôi biết quán bar này là của anh?"

Lúc trước tôi cũng đã từng gặp qua loại tình huống thế này, nghe chị Tưởng Thanh kể, bình thường chỉ có ở trong quán bar của mình thì người ta mới kiêu căng phách lối như vậy, còn nếu như đưa người vào bên trong quán bar của người khác thì phải nhập gia tùy tục, làm khách phải tuân thủ quy định dành cho khách. "Ừ, vậy em còn nhìn ra được điều gì nữa không?" Khỏe miệng Lục Kính Đình lộ ra một nụ cười sâu xa, anh liếc mắt ra hiệu cho Nghĩa đang đứng đằng sau tôi một cái.

Nghĩa lập tức hiểu ý, tiến lên phía trước rót một ly rượu rồi đưa đến trước mặt tôi, nói: "Mợ ba, mời dùng"

Sau đó anh ta lại lui về đăng sau cách tôi nửa mét, hai tay bắt chéo trước người, đứng đó mặt lạnh tanh không cảm xúc. "Đương nhiên là có, tôi còn nhìn ra anh là một người kiêu căng khó dạy bảo, còn nhìn ra.."

Tôi còn chưa nói xong thì Lục Kính Đình đã đột ngột đứng dậy, cánh tay thon dài túm lấy gáy tôi kéo đến trước mặt anh ta. Tức thì, một hơi thở ấm áp đột ngột xông vào khoang mũi, lưỡi anh mềm mại uyển chuyển mà quấn quít đầy mê hoặc lòng người. Hai tay tôi để trước ngực anh muốn đẩy anh ra, nhưng lại không thể nhúc nhích, cánh tay anh hệt như hai gọng kim giam chặt lấy tôi. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại

Anh hôn đến mức hô hấp của tôi cũng trở nên dồn dập, đến tận khi tôi thở không nổi nữa anh mới chịu buông ra, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm, giọng nói mang theo một tia không vui "Còn gì nữa không? Có phải em còn nhìn ra tôi là một kẻ ngang ngược vô nhân tính, đúng chứ?" "Tôi!" Tôi vừa mở miệng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nếu bây giờ đắc tội với anh thì cũng không phải chuyện hay ho gì, cho nên đành đổi sang dáng vẻ mềm mại đáng yêu, nịnh nọt nói: "Cậu ba! Anh là người rộng rãi độ lượng, sao lại tính toán so đo với một cô gái như tôi chứ."

Nếu lặn lộn lâu trong giới của chúng tôi thì ai cũng đều biết tùy từng loại người mà nên nói những lời phù hợp. “Mềm mỏng vì lợi ích chung, điều này chúng tôi điều hiểu một cách thấu đảo rằng, ở những thời điểm cần thiết, hi sinh một chút lòng tự trọng, bớt đi một chút ương ngạnh thì không gì là không thể giải quyết được.

Chỉ có điều, tôi ở bên Chu Phong lâu như thế, ngoại trừ đối với anh ta thì chuyện nịnh nọt lấy lòng người khác tôi cũng sắp quên gần hết rồi.

Bộ dạng của Lục Kính Đình cũng không giống như muốn ăn thịt tôi, vẻ mặt cũng không thay đổi gì lắm, trái lại khiến cho người ta có một loại ảo giác rằng anh rất không thích bộ dạng này của tôi.

Chúng tôi nhìn nhau một lúc, rồi anh mới xoay người cầm ly rượu trên bản lên uống một hơi cạn sạch, sau đó quay đầu lại nói với tôi: "Gọi em trai của em qua đây đi. Tôi để cậu ta xem quán bar này, tiền lương đảm bảo khiến em hài lòng" "Ý tốt của cậu ba tôi xin ghi nhận trong lòng, nhưng với tính cách của em trai tôi thì chỉ e rằng không thích hợp làm loại công việc dùng mạng đổi lấy tiền ở nơi này cho lắm."

Tôi có hiểu biết một chút về nơi này, tầng một là quán bar, từ tầng tầng hai trở lên là khách sạn, dưới tầng hầm còn có cả sòng bạc, tốt xấu lẫn lộn, loại người nào mà chẳng có, trong này cũng không tránh được còn có cả một vài kẻ nghiện ngập lần trong đó.

Những nơi xa hoa đồi trụy như thế này, mọi ngóc ngách đều để lộ ra sự sa đọa và đồi bại, cũng không biết bao nhiêu người đã ngã vào vực sâu vạn trượng này mà không thể trèo ra được.

Những người ở quán bar này, mặc dù có rất nhiều tiền, nhưng nếu như gặp phải kẻ khó chơi hoặc đột nhiên gặp phải chuyện phát sinh ngoài ý muốn thì việc còn mạng để tiêu số tiền kiếm được hay không mới là ẩn số.

Mặc dù đây là quán bar của Lục Kinh Đình và cũng do anh bảo kê cho nên người bình thường không dám động vào, thế nhưng nhớ đầu xảy ra biến cố gì thì tôi e lúc đó là hối hận cũng không kịp.

Hơn nữa, em trai tôi suy nghĩ đơn giản, tính tình bộp chộp dễ bắt chước người khác, không thích hợp lẫn lộn ở nơi như thế này.

Chỉ là hiện tại tôi đã rơi vào tình cảnh được ăn cả ngã về không, tôi phản bộ Chu Phong, cho nên chỉ có một nơi duy nhất để nương nhờ chính là nơi này của anh.

Lục Kính Đình nheo mắt, khói thuốc từ trong miệng mờ ảo tràn ra ngoài không khí che mờ tầm nhìn của tôi, cho nên tôi không nhìn ra tâm tư trong đôi mắt anh. "Em là người phụ nữ đầu tiên từ chối tôi đấy! Người có thể đứng trước mặt tôi nói những lời này giống như em, bây giờ cũng chẳng còn sống nữa." Lục Kính Đình ngoắc ngoặc ngón tay ra hiệu cho tôi đi tới.

Tôi vừa tiến về phía trước hai bước, thì cắm đã bị ngón trỏ của anh bóp chặt, anh trầm giọng nói: "Có điều, người phụ nữ của tôi mà không có một tí can đảm, vậy thì không xứng đáng đứng bên cạnh tôi!"

Anh nói xong thì ôm lấy eo tôi rồi xoay người tiến vào gian phòng phía sau.

Tôi cũng không chống cự mà ngược lại chủ động níu lấy cổ anh, cả người mềm mại như một con rắn, hơi lo lắng vặn vẹo trong lòng của anh, trêu chọc anh cho đến khi hô hấp của Lục Kính Đình trở nên dồn dập, cả người tản mát ra sức nóng có thể thiêu đốt người khác.

Có đôi khi đàn ông chính là như vậy, nếu như bạn chủ động quá đã thì bọn họ sẽ cảm thấy không còn khao khát muốn đi chinh phục nữa, nhưng nếu hành động một cách biết chừng biết mực để khơi dậy hứng thủ của họ, thì sẽ khiến bọn họ kích động vì bạn, người phụ nữ thông minh đều sẽ làm như thế

Mặc dù trong lòng tôi vẫn cảm thấy hơi phản cảm, nhưng hiện tại tôi không còn đường lui nữa rồi, vì tôi đã chọc giận đến Chu Phong, cho nên tạm thời cứ để Tân Gia Kiệt đi theo Lục Kinh Đình có lẽ là an toàn nhất, ít nhất cũng có một người bảo về em trai tôi.

Càng quan trọng là, làm việc ở cạnh người như anh thì có thể khiến em trai tôi trưởng thành nhanh hơn. Chỉ có cậu ta tự mình trở nên mạnh mẽ thì sau này mới có thể bảo vệ bản thân tốt được.

Lần này Lục Kính Đinh rất dịu dàng, hai tay anh chu du trên cơ thể tôi, anh khẽ hôn lên làn da tôi, động tác rất nhẹ nhàng. Anh cởi cúc áo tôi, một tay thăm dò tiến vào trong, đang chuẩn bị bước tiếp theo thì điện thoại trong túi tùy thân của tôi vang lên. Bởi vì tiếng chuông này là tôi cố ý cài đặt, cho nên khi giai điệu bài hát kia vừa vang lên, tôi lập tức biết ngay đó là Chu Phong.

Một tay tôi lấy điện thoại ở trong túi nhỏ bên người ra rồi dập thắng máy, sau đó còn chưa kịp nhét điện thoại về thì giai điệu đó lại vang lên, lại bị tôi dập máy một lần nữa.

Lục Kính Đình giật lấy cái túi trong tay tôi ném sang một bên rồi dịu dàng mà điên cuồng muốn tôi

Sự ủng hộ của các bạn là động lực ang tại của tác giản

Cập nhật nhanh nhất trên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.