Săn Tình- Tân Ái Phương

Chương 73: Chap-73




Chương 73: Động tay động chân

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********

Tôi đứng ở đó đợi một lúc cho đến khi bọn họ biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của tôi thì lúc này tôi mới xuống thang máy.

Lúc quay về phòng riêng, họ cũng bàn bạc gần xong việc chính rồi.

Lúc thấy tôi đi vào Lục Kính Đình nhíu chặt máy lại, anh nhìn gương mặt tôi bằng ánh mắt tối đen, tôi còn nghĩ là vì anh cảm thấy tôi đi ra ngoài quá lâu, tôi vô thức thấy lo lắng trong lòng nhưng một giây sau tôi lại nghe thấy anh nói: "Đã xảy ra chuyện gì vậy, sao vẻ mặt của em lại kém như thế" "Có sao?" Tôi sờ lên gương mặt mình rồi mỉm cười, nói chắc là do tối qua ngủ không ngon để lấp liếm cho qua chuyện, rồi sau đó đi đến bên cạnh anh ngồi xuống.

Ông Lâm híp mắt lại nhìn tôi, chỉ đích danh mời tôi một lỵ, tôi nhanh chóng đứng dậy, hai tay cầm lấy ly rượu, chạm ly với ông ta rồi uống một hơi cạn sạch. Sau khi uống rượu xong ông ta để cái ly đang cầm trong tay xuống, đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi gật đầu, sau đó ông ta nhìn về phía Lục Kính Đình nói: “Cậu ba đúng là rất tinh mắt.

Ông ta nói ý từ rất sâu xa, Lục Kinh Đình chỉ cưới chứ không lên tiếng, bọn họ trao đổi ánh mắt cho nhau khiến tôi không tài nào hiểu được ý tử sâu xa bên trong đó.

Liên tiếp uống vài lý với ông Lâm, có vẻ như tâm trạng của anh đang rất tốt, đã uống không ít rượu.

Có thể thấy được anh rất hài lòng với biển hiện ngày hôm nay của tôi, người phụ nữ từng trải qua chuyện tình cảm nam nữ lúc uống rượu cũng không hề ngại ngùng, bình thường đàn ông rất thích kiểu phụ nữ như thế này, ông Lâm cũng không ngoại lệ, ánh mắt nhìn tôi của ông ta cũng dần trở nên dễ chịu hơn trước nhiều. “Tôi rất thích cô, cô không giống như những người phụ nữ giả vờ giả vịt bên ngoài, ở chung với cô tôi cảm thấy rất vui vẻ, khi nào cô và cậu ba rành rỗi thì tới Thanh Châu chơi nhé, tôi làm chủ nhà tiếp đãi hai người." mặt ông Lâm hơi đỏ, ánh mắt ôn hoà, nụ cười trên mặt rất thật lòng.

Người như ông Lâm tôi không thấy nhiều lần lớn trong giới xã hội đen thế nhưng lại có gương mặt của một người nhân từ vậy.

Từ những dịp tôi có cơ hội trò chuyện ngắn với ông ta tôi có thể nhìn ra được ông ta là một người rất chân thành, thậm chí ông ta còn cho tôi một loại áo giác ông ta không phải là người trong giới xã hội đen mà giống như một ông lão tốt bụng làm việc thiện vậy. Nhưng tôi cũng hiểu rõ người lăn lộn trong giới xã hội đen đến được vị trí như thế này sao có thể tốt đẹp được chứ. Trong lòng tôi suy nghĩ, nở nụ cười vừa định trả lời lại thì Lục Kính Đình đã trả lời trước rồi, anh nói: "Không thành vấn đề, lúc nào rảnh rỗi tôi và Ái Phương nhất định sẽ đến thường thức đồ ăn ngon ở Thanh Châu." "Vậy thì hứa rồi đấy nhé, sau khi trở về tôi sẽ cho người sắp xếp lịch trình cho hai người, lúc nào rảnh rỗi thì báo với tôi một tiếng là được rồi.” ông Lâm vỗ vỗ mu bàn tay của tôi, chm tới rồi thôi, ông ta đứng dậy nói vài câu với Lục Kính Đình nói là vẫn còn một số chuyện nên xin phép đi trước. Truyen88.net website cập nhật truyện nhanh nhất

Lục Kinh Đình uống không ít rượu thể nhưng nhìn gương mặt của anh lại không giống như một người vừa uống rượu một chút nào cả. Nếu không phải do tận mắt nhìn thấy anh uống khá nhiều rượu thì chắc chắn tôi cũng sẽ không tin đầu Nghĩa lái xe, Lục Kinh Đình kéo tôi ra ngồi ở ghế sau, còn anh thì ngồi cạnh Nghĩa,

Đây là lần đầu tiên anh không nói chuyện với tôi, cả chặng đường anh luôn nhắm mắt lại, hàng lông mày hơi nhíu lại như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Biết tôi xuống xe anh mới mở cửa sổ xe xuống, dặn dò tôi nghỉ ngơi sớm rồi đóng cửa sổ xe lại rồi đi luôn.

Sau khi về đến nhà trong đầu tôi toàn là hình ảnh

Chu Phong và Thẩm Uyển Thanh ở bên nhau, làm cách nào cũng không tài nào ngủ được, giống như trên giường có gai đâm vào người tôi vậy, nó khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cả một đêm tôi không thể nào chợp mắt được, chỉ cần nhắm mắt lại nhất định sẽ nhìn thấy khuôn mặt của Chu Phong.

Buổi sáng ngày hôm sau, tôi lim dim mắt buồn ngủ gửi cho Triệu Mộng Tuyết một tin nhắn, chỉ vỏn vẹn có ba chữ, tôi đồng ý.

Tôi đấu tranh lâu như thế đến cuối cùng lúc đưa ra quyết định thì vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, buồn bực trong lòng. “Cô nhớ ngày đưa đổ cho tôi đấy." Triệu Mộng Tuyết gọi cho tôi mấy lần, tôi không muốn nghe thấy giọng của cô ta thế nên không bắt máy, thế nên cuối cùng cô ta mới gửi tin nhắn cho tôi

Tất nhiên tôi nhớ ngày gửi để rồi nhưng tôi vẫn kiểu cổ chấp không muốn nghĩ tới nó. Có thể là do tự ái không muốn làm, cũng có thể là tôi tự tìm niềm an ủi cho mình.

Vào ngày đưa đồ, tôi hẹn Chu Phong ra ngoài đồng thời cũng hẹn cả Thẩm Uyển Thanh ra ngoài luôn.

Cũng coi như là tôi sáng mắt ra rồi, trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp đến thế. Thẩm Uyển Thanh cố tình tiếp cận tôi, nhất định là cô ta đã biết tôi là người của Chu Phong từ lâu rồi, tiếp cận tôi chẳng qua là vì muốn có được mối quan hệ với Chu Phong thôi.

Thế nên tôi dứt khoát hẹn cô ta ra ngoài luôn.

Ngày hôm đó tôi cố tình mặc bộ trang phục Chu Phong tặng cho tôi vào sinh nhật năm ngoái của tôi, rất đắt tiền thế nên đến giờ tôi mới mặc được có mấy lán.

Lúc tôi hẹn bọn họ thì cố tình hẹn chênh nhau hai mươi phút, còn cường điệu nói đừng có đến muộn.

Thế nên lúc Chịu Phong tới nơi Thẩm Uyển Thanh vẫn chưa đến, Anh là mở cửa ra nhìn thấy bộ quần áo trên người tôi thì ngày người ra. Anh ta bị kinh ngạc bởi sự xinh đẹp của tôi, sau đó dịu dàng ngồi xuống bên cạnh tôi, giơ tay lên ôm lấy tôi.

Tôi quay đầu lại mìm cười dịu dàng với anh ta, tôi đứng dậy rót cho anh ta một ly rượu rồi khẽ nói: "Năm ngoái là anh đón sinh nhật với em, tuy sinh nhật năm nay của em còn chưa tới nhưng em nhớ anh rồi."

Ảnh mắt của Chu Phong càng dịu dàng hơn, trong đó còn xem lẫn chút tình cảm, anh ta nhận lấy ly rượu tôi đưa tới, uống một hơi cạn sạch. Đọc truyện mới nhất tại

Tôi cũng tự rót cho mình một ít rượu, nhấp môi uống một chút rượu.

Chu Phong nhìn tôi, chăm chú nhìn tôi, ánh mắt chưa từng dời đi, anh ta năm chặt lấy ly rượu tôi đang cầm trong tay khẽ hỏi tôi dạo này có ổn không?

Không hiểu vì sao lúc nghe thấy anh ta nói câu này tôi lại cảm thấy có chút chua xót, suýt chút nữa là rơi nước mắt.

Lúc tôi và anh ta ở bên nhau, hầu như anh ta luôn đối xử rất dịu dàng với tôi, giống như một đôi tình nhân vậy, anh ta cũng nói những lời thả thính sến súa. Tuy anh ta chưa từng nói yêu tôi nhưng anh ta lại vô cùng cưng chiều tôi, “Có tốt hay không tốt, anh sẽ để ý đến sao?" Giọng nói của tôi hơi run run, thứ cảm xúc kia bị tôi cố gắng đè nên lại ở trong long,

Chu Phong không có một chút do dự nào, nói chắc như đinh đóng cột: "Để ý chứ"

Tôi quay đầu lại, chăm chú nhìn vào đôi mắt của anh ta, nhìn thấy tình cảm dịu dàng trong đôi mắt ấy tôi lại cảm thấy con tim lạnh giá. Anh ta ở trước mặt tôi vẫn là dáng vẻ ấy nhưng càng nhìn tôi càng không thể hiểu nổi anh ta nữa. "Em quay về với tôi đi, tôi sẽ sắp xếp cho em một căn nhà mới khác, về sau đó sẽ luôn là nhà của em." Chu Phong nắm lấy tay của tôi, có chút tình ý nói với tôi.

Tôi cảm thấy hoảng hốt, lúc anh ta vừa mới bao nuôi tôi anh ta cũng nói với tôi y như thế.

Anh ta thích chỗ đó của tôi, nói ở đó có cảm giác của gia đình thể nên anh ta rất thích tôi nấu cơm cho anh ta ăn.

Nhưng bây giờ lúc anh ta nói như thế, tôi chỉ cảm thấy trong lòng rất bình tĩnh, không có cảm giác như lúc xưa nữa.

Chu Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay của tôi, kéo tôi vào trong lòng anh ta, sau đó dịu dàng ôm lấy eo tôi, tựa đầu lên bả vai của tôi, khe cắn lấy tại tôi thì thầm: “Tôi giữ lại vị trí này cho em, chuyện lúc trước đã là quá khứ rồi, đã là quá khứ thì cứ để nó trôi qua đi.”

Anh ta nói xong thì kéo người tôi qua, bắt đầu hôn tôi, cố gắng cay mở hàm răng của tôi.

Tôi không cự tuyệt anh ta, nhưng cũng không phối hợp với anh ta, y như một cái xác chết để cho anh ta tuỳ ý khuấy đảo vậy.

Chu Phong sững sờ nhưng anh ta lại không hề tức giận, ngược lại anh ta còn dùng sức hôn tôi hơn, hai cánh tay ôm chặt tôi vào trong lòng, ước gì có thể rút hết không khi ở trong phổi của tôi ra.

Tôi cứ như thế để mặc cho anh ta hôn, đã không còn tình dục như xưa nữa rồi.

Thế nhưng động tác của anh ta đã bắt đầu chậm lại rồi.

Có thể là thuốc bắt đầu có hiệu lực, anh ta lắc lắc đầu: “Có chuyện gì vậy"

Tôi coi như không nghe thấy, anh ta phát hiện ra, rồi đột nhiên dừng tay lại, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh léo thâm trầm, trong giọng nói còn xen lẫn một chút tức giận nữa: "Là em làm ư?"

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, là giọng nói nũng nịu của Thẩm Uyền Thanh,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.