Quý Tinh ngồi gẩy trứng chiên trên đĩa, ăn mà cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng. Dù đang ở trong nhà mình nhưng cậu lại cảm thấy không thoải mái từ đầu đến chân. Cô gái ngồi đối diện thì lại rất bình tĩnh, đang đổ ngũ cốc và trái cây vào sữa chua.
Làm thế nào mà cô ấy có thể lần đầu đến nhà người khác mà lại hành động tự nhiên như vậy, thậm chí còn làm cả bữa sáng? Quý Tinh mới chuyển đến đây được một tháng, chỉ mới nấu mì ăn liền hai lần, ít ỏi đến mức còn chẳng nhớ nổi nồi niêu, bát đĩa để ở đâu. Cậu ngớ người nhận ra rằng chiếc đĩa, đũa, thìa, bát mà họ đang dùng, trứng, bánh mì họ ăn, sữa chua và sữa họ uống đều là của người bạn cùng phòng mà cậu chưa bao giờ gặp mặt...?
Quý Tinh bỗng dưng thấy sợ, không thể ăn nổi nữa.
Cô gái đối diện nhìn cậu với vẻ quan tâm, mở miệng hỏi, "Không hợp khẩu vị à? Hay là cậu không ăn trứng lòng đào? Tôi chiên một cái trứng khác cho cậu nhé?"
Giọng của cô hơi khàn, tương đối trầm hơn so với giọng nữ bình thường, trái ngược hoàn toàn với vẻ thanh tú bên ngoài.
Quý Tinh vội vàng lắc đầu, ngẩng đầu lén nhìn cô một cái. Ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa sổ chiếu vào, làm cho cả người cô như phát sáng rực rỡ. Chiếc váy có lẽ hơi rộng một chút, dây đeo mảnh mai treo trên vai dường như sắp rơi xuống, trong nháy mắt có thể nhìn thấy xương quai xanh thanh thoát, tiếp đó là vùng ngực trắng mịn... Quý Tinh nhanh chóng thu lại ánh mắt, không dám nhìn lên nữa.
"Ừm.. Không biết tôi nên gọi cô là.." Quý Tinh hắng giọng, mặt đột nhiên nóng bừng.
Cô gái khẽ kéo dây váy, mái tóc dài mượt như lụa đen nhẹ nhàng lay động trên cổ: "Cậu quên rồi à? Tối qua tôi đã nói rồi, tôi tên là Khương Vi, cậu có thể gọi tôi là Vi Vi hoặc Vivian."
"À à đúng rồi, Vi Vi, tôi nhớ rồi." Quý Tinh có chút xấu hổ cười, vô ý duỗi người một chút thì đụng phải bàn chân lành lạnh của Khương Vi ở dưới gầm bàn, có lẽ là không tìm được giày phù hợp nên Khương Vi để chân trần.
Đã gần nửa năm rồi Quý Tinh không tiếp xúc với cô gái nào gần như vậy, cậu có hơi lúng túng rụt chân về, trong miệng còn có nửa ngụm sữa, bị sặc khiến cậu ho khan liên tục. Khương Vi vội vàng đứng dậy giúp cậu vỗ vỗ lưng, Quý Tinh bị cô ôm lấy, gáy cậu đột nhiên áp vào một mảng mềm mại, không cần nghĩ cũng biết đó là gì. Một lần nữa cậu lại luống cuồng, cậu còn chưa từng chạm vào ngực của Tâm Nghiên.. Quý Tinh vừa đẩy Khương Vi ra, vừa ho dữ dội hơn, nước mắt trào ra vì khẩn trương.
Khương Vi đành phải ngồi trở lại đi, chống cằm nhàn nhã nhìn cậu.
Quý Tinh nhét phần còn lại của sandwich vào miệng, "Vi Vi, cảm ơn cô vì bữa sáng." Ngày thường vì muốn ngủ được thêm nửa giờ mà cậu thường xuyên bỏ bữa sáng.
Khương Vi cười rộ lên, hai cái má lúm đồng tiền thật sâu hiện ra, "Tối qua cậu đã giúp tôi giải vây, phải là tôi cảm ơn cậu mới đúng."
"Ừm... Lát nữa tôi đi làm, cô cũng không thể ngồi ngốc ở chỗ này.." Quý Tinh nói.
"Ồ. Nhưng mà tôi có thể ở lại giúp cậu giặt quần áo." Khương Vi chớp chớp mắt nhìn trong phòng của Quý Tinh có sọt quần áo bẩn.
"Không, không, không cần." Quý Tinh vội vàng ngăn cản, quay đầu nhìn về phòng ngủ còn đang đóng kín cửa ở đối diện, cậu hạ giọng nói, "Tôi không ở nơi này một mình, tôi ở chung với một người khác nữa nên không tiện để khách ở lại qua đêm... Cô hiểu ý tôi muốn nói chứ?"
"Ồ, bạn cùng phòng của cậu khó tính lắm à?" Khương Vi hỏi.
Quý Tinh không dám nhìn người ta, chột dạ quay đầu đi, một giây chớp mắt ba lần, "Cũng không phải vậy, tôi chuyển đến đây một tháng rồi vẫn chưa gặp qua anh ta. Ở chung một nhà, mọi người đều ngầm mặc định là không mang theo người lạ vào."
"Vậy có lẽ anh ta không ở đây lâu? Chỉ thỉnh thoáng đến ở thôi?" Khương Vi thường nhìn thẳng vào mắt người khác khi nói chuyện.
"Không, anh ấy sống ở đây nhưng vì chúng tôi có lịch trình trái nhau nên không gặp mặt." Quý Tinh bị ánh mắt của cô làm cho đỏ bừng mặt, lắp bắp nói, "Tôi chắc chắn anh ta có về đây. Có lần tôi tăng ca về, ăn một bát mì tôm vì đã quá muộn, chắc khoảng một giờ sáng. Tôi mệt quá, để bát lại trên bàn, định sáng hôm sau dọn. Nhưng khi tỉnh dậy, bạn cùng phòng đã dọn giúp tôi rồi. Lần khác, người giao hàng bảo để gói đồ trước cửa nhà, khi về tôi phát hiện nó đã ở trong nhà rồi."
Khương Vi lặng lẽ lắng nghe, ngón tay bận rộn chơi đùa với tóc, xoắn từng lọn một vòng quanh ngón trỏ.
Quý Tinh suy nghĩ rồi nói tiếp: ""À đúng rồi, trước đây tôi cũng tưởng anh ta không sống ở đây. Nhà tắm nhỏ quá nên không có kính ngăn khu vực tắm, khi tắm nước bắn đầy sàn. Tôi luôn nghĩ ngoài tôi ra không ai dùng phòng tắm, cho đến một đêm tôi dậy đi vệ sinh, phát hiện chai dầu gội đã được thay. Hóa ra anh ta vẫn tắm ở đây, nhưng sau mỗi lần tắm đều lau sạch sàn, sạch đến mức không còn một giọt nước hay một sợi tóc! Tôi nghĩ chắc có lẽ là anh ta bị ám ảnh sạch sẽ!"
Nói thế có vẻ như mình lôi thôi quá, Quý Tinh vội vàng chữa cháy: "Tất nhiên tôi cũng lau sàn sau khi tắm, chỉ là không kỹ lưỡng như anh ta thôi. Trời ơi, hôm nay chúng ta chưa được anh ta cho phép mà đã dùng bát đũa của người ta, anh ta có giết tôi không đây..."
Khương Vi lại cười, vốn đang lười biếng dựa lưng vào ghế chợt ngồi thẳng dậy đi tới bàn: "Vậy chúng ta phải làm sao giờ?"
Cô khoanh chân lại, khi nghiêng người về phía trước, các ngón chân cũng di chuyển về phía trước, mơ hồ chạm vào bắp chân lộ ra ngoài của Quý Tinh dưới bộ đồ ngủ.
Quý Tinh nhảy lên trời như khỉ, sau đó cười hai tiếng: "Tôi có thể giúp anh ta rửa sạch sẽ, ha, ha."
Kể từ khi nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Tâm Nghiên ngày hôm qua, Quý Tinh cảm thấy như mình đang mơ. Cậu đưa Khương Vi lên taxi rồi bắt tàu điện ngầm đi làm.
Một buổi sáng vội đến sứt đầu mẻ trán, đến nghỉ trưa mới vớt được chút thời gian gọi Kỳ Nhạc. Nghĩ đến việc đêm qua, Quý Tinh liền đau đầu: "Người anh em, ngày hôm qua ở quán bar em rốt cuộc đã làm gì vậy?"
Kỳ Nhạc cười khoa trương: "Hỏi thật à? Hay là cậu đang khoe khoang với anh đấy?"
Quý Tinh muốn khóc tới nơi, "Thật sự không phải, tối qua em say thật."
"Bia cũng có thể uống say, cậu cũng thật là một nhân tài đó." Kỳ Nhạc cười, "Đêm qua cậu không phải vội vàng cứu mỹ nhân sao? Một mình đánh bốn người."
"Cứu mỹ nhân gì... Em ư? Dám đánh nhau với bốn người?" Quý Tinh ngơ ngác.
"Đúng vậy, cậu một mình làm anh hùng cứu mỹ nhân, oách xà lách lắm." Kỳ Nhạc đột ngột chuyển đề tài, "Thật ra, cậu cũng không quá đau buồn vì mất mát tình cảm nhỉ? Trước đó còn mượn rượu giải sầu, quay đầu đã đưa cô gái xinh đẹp mới quen về nhà rồi."
Quý Tinh cạn lời, "Anh đừng nói nhảm, em và cô gái kia trong sạch!"
Kỳ Nhạc trêu chọc, "Ai mà biết được? Trai đơn gái chiếc vào lúc nửa đêm. Nhưng đây cũng là chuyện tốt, cậu có thể nhanh chóng quên đi mối tình trước."
"Đó hoàn toàn là hai chuyện khác được không? Em..." Quý Tinh thở dài, "Thôi, hôm qua thật sự có lỗi khi bỏ anh lại, lúc đó em say tới mức không biết gì nữa, thành thật xin lỗi anh."
Khi cúp điện thoại, Quý Tinh nhớ lại lời Kỳ Nhạc, bỗng thấy không chắc về "sự trong sạch" giữa anh và Khương Vi. Thực ra, cậu và Tâm Nghiên trong những năm qua chỉ dừng lại ở những nụ hôn, có thể nói là hoàn toàn không có kinh nghiệm về chuyện đó.
Bữa sáng hôm nay ăn mà như ngồi trên đống lửa, Quý Tinh giờ mới cảm thấy lưng đau nhức, giống như vừa chạy một quãng đường dài 800m. Liệu tối qua cậu thật sự đã làm cái "chuyện" đó không? Không những làm mà còn bị thương?
Trong đầu cậu rối bời, liên tục lỡ đãng trong giờ làm. Khi ngồi trên tàu điện ngầm lắc lư trở về nhà đã là mười giờ bốn mươi phút. Quý Tinh đặc biệt ghé vào cửa hàng tiện lợi ở cổng khu chung cư để mua một hộp cherry dùng để xin lỗi người bạn cùng phòng.
Đi đến dưới nhà, cậu nhìn thấy một cô gái cao ráo, xinh đẹp đang đứng hút thuốc từ xa, đi giày cao gót đen, váy nhung đen, đôi chân trắng trẻo thoải mái bắt chéo nhau, dưới ánh đèn đường ánh lên một lớp ánh sáng mềm mại như mật.
"... Vi Vi?" Quý Tinh run rẩy lên tiếng.
Lời tác giả:
Quý Tinh: Chắc chúng tôi đã ngủ rồi. Nếu cô ấy đến chịu trách nhiệm với tôi thì sao giờ?
Khương Vi:?
Khương Vi: Tôi chỉ đang hút thuốc ở dưới tầng nhà tôi.