Sám Hối Đích Thủ, Vi Vi Chiến Đẩu - Tay Sám Hối Khẽ Run Nhẹ

Chương 2: C2: Chương 1 - Gọi Hồn Thế Mạng




Ban đêm luôn mang lại cho mọi người rất nhiều tưởng tượng.

Sau mười giờ trên đường phố thành thị phương Bắc dần thưa thớt người qua kẻ lại, trên những con đường không phải chủ đạo ngay cả xe cũng không có mấy chiếc.

Bóng đêm vô biên bao phủ mặt đất, đèn đường hai bên đường mờ nhạt không rõ. Đèn đường con đường này cách nhau rất xa, giữa đèn đường và đèn đường luôn có một khu vực tối tăm nhỏ không bị ánh sáng chiếu tới, mỗi lần đi tới giữa, cô đều nhịn không được bước nhanh hơn.

Tiếng gió thê lương giống như muốn xuyên qua màng nhĩ mong manh của con người. Thoạt nghe là tiếng gió, cẩn thận lắng nghe lại giống như tiếng một người phụ nữ khàn giọng khóc lóc thê lương, làm cho người ta sởn tóc gáy.

Từ lúc ra khỏi cửa, Thẩm Mão Mão đã cảm thấy có chỗ kỳ quái. Cô nắm chặt tay khuê mật Nhậm Nguyệt, trong lòng có chút bất an.

Theo các cô nhanh chóng đi tới, cái bóng dưới chân các cô cũng theo đó biến hóa, lúc thì đỉnh thiên lập địa, lúc thì lui ở bên cạnh các cô...

"Nếu không chúng ta trở về đi?" Thẩm Mão Mão đề nghị.

Nhậm Nguyệt còn đang cúi đầu tìm vị trí trên bản đồ: "Lập tức sẽ đến, nói như thế nào cô ấy cũng là vì tớ nên mới tới, tớ không thể để cho cô ấy xảy ra chuyện đâu!"

Bình thường lá gan Nhậm Nguyệt không lớn nhưng đêm nay gan dị thường phì to ra, sau khi nhận được tin tức cầu cứu của cô bạn trên mạng lập tức ra ngoài cứu người, còn kéo Thẩm Mão Mão có giá trị vũ lực tương đối cao tiếp khách.

Đó là những gì đã xảy ra ——

Nhậm Nguyệt vẫn luôn chơi một game online vô cùng hot, cô bạn trên mạng này chính là cô quen biết trong trò chơi. Hai người rất tốt, chơi với nhau gần hai năm. Gần đây hai người đều nảy sinh ý định gặp mặt, nữ võng hữu này là một phú bà giàu có, vừa nghe nói Nhậm Nguyệt học đại học ở Giang Thành, liền trực tiếp đáp máy bay đến Giang Thành tìm cô.

Họ đã đồng ý gặp nhau vào ngày mai tại ngã tư thành phố đại học. Ai ngờ hơn chín giờ tối nay, phú bà võng hữu đột nhiên gửi cho Nhậm Nguyệt một tin nhắn cầu cứu, cô nói mình đang ở một tiệm net tên là Thịnh Thế, có một tên lưu manh sống chết muốn đưa cô về nhà, cô rất sợ hãi, liền nói với tiểu lưu manh rằng bạn mình lập tức đến, sau đó đi vệ sinh gửi tin nhắn này cho Nhậm Nguyệt, nhờ Nhậm Nguyệt nhanh chóng tới cứu cô.

Muốn Thẩm Mão Mão chọn, cô khẳng định trực tiếp gọi 110 báo cảnh sát. Vô luận việc này là thật hay giả, mấy cô gái nhỏ các cô, làm sao có thể so sánh được với mấy chú cảnh sát chuyên nghiệp?

Đáng tiếc Nhậm Nguyệt không biết nghĩ như thế nào, sống chết muốn đi ra cứu vớt nữ võng hữu đang chìm trong nước lửa, Thẩm Mão Mão không có biện pháp, lại lo lắng cho an nguy của khuê mật, chỉ có thể thầm hận trong kí túc xá của các cô vì sao không có gác cổng.

Tiệm net Thịnh Thế kia cách thành đại học không xa, chống chết cũng chỉ hơn mười phút lộ trình. Cô đề nghị bắt taxi, nhưng bị Nhậm Nguyệt từ chối.

Dùng nguyên văn của Nhậm Nguyệt mà nói, chính là "Quá muộn tớ không dám đi taxi, vạn nhất tài xế nhìn tớ xinh đẹp nổi lên ác niệm thì làm sao bây giờ?"

Từ lúc đó trở đi, Thẩm Mão Mão liền cảm thấy Nhậm Nguyệt không thích hợp lắm.

Con moẹ nó cậu không dám đi taxi vào ban đêm, nhưng cái dám đi bộ vào ban đêm? Logic chó má gì? Hơn nữa cậu đại nghĩa lăng nhiên đến cứu võng hữu như vậy, chẳng lẽ không phải càng chạy càng nhanh càng tốt sao?

Nhưng Nhậm Nguyệt từ trước đến nay không giống người bình thường, cho nên lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều, mặc cho Nhậm Nguyệt cúi đầu dùng bản đồ tìm kiếm tiệm net Thịnh Thế, dẫn cô đạp bóng đêm mênh mông đi về phía trước.

Quán net này có vị trí rất lệch, hai người liên tiếp đi qua mấy con hẻm nhỏ, cách đường cái cũng càng ngày càng xa, cuối cùng đi vào một tiểu khu không có đèn đường.

Sự hoài nghi của Thẩm Mão Mão đạt đến đỉnh điểm: "Người bạn phú bà này của cậu không phải là kẻ lừa đảo chứ?" Một phú bà, vì sao lại sống ở loại địa phương quỷ quái này? Tại sao không mang theo một máy tính rồi truy cập Internet đi?

Nhậm Nguyệt nói: "Không có khả năng, Mão Mão suy nghĩ quá nhiều, sư phụ tớ ở trong trò chơi tiêu cho tớ không ít tiền, lừa tớ hai lần đều không đủ trả lại vốn."

Thẩm Mão Mão đánh giá khuôn mặt rất có tư sắc của cô, trong lòng thầm nghĩ người ta không nhất định là muốn lừa tiền của cậu.

Hơn nữa một quả thận hình như cũng rất đắt...

Tay cô vẫn để trong túi, điện thoại di động trong túi đã sớm ấn xong 110, chờ một lát nếu có vấn đề liền lập tức gọi ra.

Lại đi xa hơn nữa, hoàn toàn không có đèn đường.

Tiểu khu này cũng rất kỳ quái, mới mười giờ tối, đại bộ phận cư dân đều tắt đèn, từ dưới lầu nhìn lên trên, chỉ có thể nhìn thấy một cửa sổ tối om.

Lấy hai người bọn họ làm đường phân giới, trước người là một mảnh đen kịt, ánh đèn đường duy nhất còn lại phía sau tản ra ánh đèn màu vàng âm u, giống như là hai thế giới khác nhau. Các cô tiến lên, từng bước từng bước đi về phía bóng tối...

"Chính là nơi này!"

Nhậm Nguyệt đột nhiên phát ra thanh âm dọa Thẩm Mão Mão giật nảy mình, cô nhìn xung quanh, tìm kiếm tên tiệm net Thịnh Thế.

Các cô đang ở giữa hai tòa nhà nhỏ tám tầng, trước mặt là cửa trước của tòa nhà phía sau, phía sau là cửa sau của tòa nhà phía trước.

Gần đó chỉ có một cửa hàng trái cây còn bật đèn, cũng không nhìn ra chỗ nào giống như có tiệm net.

Thẩm Mão Mão hỏi cô: "Cậu có chắc không?"

Bản đồ nhắc nhở giọng nữ máy móc lạnh như băng nói: "Ngài đã đến nơi..."

Nhậm Nguyệt cũng ngẩng đầu đánh giá bốn phía: "Ai? Trên bản đồ hiển thị chính là nơi này mà... Vị trí bị lệch?"

Thẩm Mão Mão: "Đi hỏi một chút đi."

Hai người đi vào cửa hàng trái cây, Nhậm Nguyệt hỏi một người phụ nữ đang dọn dẹp nhà cửa: "Xin hỏi gần đây có một tiệm net Thịnh Thế không?"

Người phụ nữ há miệng một cái, nói ra một ngụm phương ngữ không biết là thành thị nào, các cô một chữ cũng nghe không hiểu.

Giao tiếp gặp khó khăn, Thẩm Mão Mão nói: "Chị ơi, chúng tôi nghe không hiểu phương ngữ của chị, chị có thể nghe hiểu tiếng phổ thông liền gật đầu."

Người phụ nữ gật đầu.

Thẩm Mão Mão hỏi: "Gần đây có quán net không? Có thì chị gật đầu, không có thì chị lắc đầu, không biết thì chị khoát tay."

Người phụ nữ khoát tay.

Hai người nói lời cảm ơn, rời khỏi cửa hàng trái cây, bối rối đứng bên cạnh bồn hoa trước cửa hàng.

"Nếu không..." Thẩm Mão Mão đề nghị, "Đi phía sau xem một chút?"

Vì thế Nhậm Nguyệt một lần nữa đổi hướng, hai người vòng qua mấy tòa nhà này, sau đó lại đi một tòa.

Âm báo đột nhiên nói: "Bạn đã đi chệch khỏi tuyến đường, đang lập kế hoạch lại tuyến đường cho bạn, xin vui lòng quay đầu ... Làm ơn quay đầu... Xin hãy quay đầu..."

Không biết vì sao, sau gáy Thẩm Mão Mão đột nhiên lạnh. Cô rùng mình một cái, trong lòng có chút sợ hãi.

Dựa vào trí tưởng tượng phong phú của cô, đã tưởng tượng ra đủ loại cảnh "rớt" đầu.

Nhậm Nguyệt còn hướng về phía bản đồ tìm tiệm net Thịnh Thế này, trên bản đồ đại biểu cho vị trí của hai người, chấm đỏ nhỏ và điểm đến cách nhau một góc vuông cong. Mà mục đích, chính là cửa hàng hoa quả hai người vừa hỏi đường.

Các cô đi một vòng trở lại nguyên điểm, cửa hàng hoa quả vừa rồi còn mở cửa trong thời gian các cô rời đi, cư nhiên đã đem cửa cuốn đều kéo xuống!

Phụ cận hoàn toàn lâm vào bóng tối, chỉ có một vầng trăng sáng ở chân trời, không mệt mỏi tản ra hào quang.

Chắc chắn có gì đó không đúng!

Thẩm Mão Mão nắm lấy tay Nhậm Nguyệt: "Tớ cảm thấy không đúng lắm, nếu không cậu gọi điện thoại cho cô ấy..."

-Tớ làm sao không nghĩ tới! Nhâm Nguyệt lập tức chuyển giao diện bắt đầu quay số, một lúc lâu sau, cô mờ mịt buông di động xuống, "Cô ấy không nghe..."

"Đụ mẹ..." Thẩm Mão Mão thầm mắng một tiếng, lập tức gọi ra 110.

"Đô... Đô... Đô..."

Tim cô đập càng lúc càng nhanh, giống như muốn lao ra khỏi cổ họng của cô.

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau..."

Mẹ nó 110 còn có thể như vậy sao?! Trước kia tuy rằng cô chưa từng gọi 110, nhưng loại tình huống này rõ ràng không đúng được không?!

Cô kéo Nhậm Nguyệt đi xuống dưới đèn đường: "Trước đừng để ý đến bạn bè của cậu, cậu báo cảnh sát thử xem, không được thì chúng ta lập tức trở về, lại nghĩ biện pháp khác."

Nhâm Nguyệt gọi điện thoại, qua một lúc lâu, cô mang theo vẻ mặt sắp bị dọa khóc nói với Thẩm Mão Mão: "Không ai nghe máy..."

Thẩm Mão Mão tự an ủi mình: "Có thể là chú cảnh sát đi vệ sinh, chúng ta vừa đi vừa gọi điện thoại, cậu gọi cho bạn cậu, tớ gọi 110."

Tối nay gió rất lớn, nhưng ngoại trừ tiếng gió, trong thiên địa tựa hồ chỉ còn lại tiếng bước chân, cùng hai người bọn họ trong điện thoại di động bận rộn.

Các cô thật sự bắt đầu hoảng hốt, không hiểu vì sao lại xuất hiện loại tình huống này.

Sau khi ngừng gọi điện thoại lưu lượng truy cập phục hồi, giọng nữ máy móc lặp đi lặp lại: "Xin vui lòng quay đầu ... Làm ơn quay đầu... Xin hãy quay đầu..."

- Đem đồ chơi rách nát này nhanh chóng tắt đi!

Nhâm Nguyệt bối rối đùa nghịch điện thoại di động, cái làm cho da đầu người ta tê dại quay đầu nhắc nhở  kia rốt cuộc ngừng lại.

Đi về phía trước một chút chính là đèn đường, con người đều là sinh vật có xu hướng ánh sáng, cảm giác bị ánh sáng chiếu rọi làm cho Thẩm Mão Mão an tâm không ít.

"Hôm nay việc này khẳng định không thích hợp..." Thẩm Mão mão vừa đánh 110 vừa nói, "Từ khi chúng ta tiến vào tiểu khu này, tớ vẫn cảm thấy lông tơ sau lưng dựng lên, người bạn phú bà của cậu khẳng định có vấn đề, nếu cô ấy không thành vấn đề chính là chúng ta gặp quỷ."

Nhậm Nguyệt thiếu chút nữa dọa khóc: "Cậu đừng nói nữa... Tớ sợ..."

"Hiện tại biết sợ rồi?"

"Sau này tớ không bao giờ ra ngoài vào ban đêm nữa..."

Đi một lát, cửa chính tiểu khu rốt cuộc xuất hiện trước mắt hai người. Lúc đi vào còn chưa chú ý, lúc đi ra liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tên của tiểu khu này ——

Tiểu khu An Lạc.

"Cái tên rác rưởi gì vậy, mẹ nó." Thẩm Mão Mão quay đầu lại cắn một ngụm vào cửa tiểu khu, dùng phương thức như vậy làm cho mình to gan, "Ở trong loại tiểu khu dọa người này, tớ còn không bằng chết không đau đi!"

- Đừng nói nữa Mão Mão! Nhậm Nguyệt kéo tay áo cô, cả người đều run rẩy, "Cậu... Cậu xem phía trước..."

Phía trước?

Thẩm Mão Mão quay đầu nhìn, phía trước cách đó không xa chính là ngã tư, chính giữa ngã tư có một người đứng.

Người nọ không thấy rõ là nam hay nữ, khoác một chiếc áo choàng màu đen, đang ngồi xổm ở trung tâm giao lộ bốn con đường đốt thứ gì đó.

"Á đù hắn không muốn sống nữa?"

Hôm nay là gió tây nam, hai người đứng ở ngã tư phía đông bắc. Gió lớn bọc tro tàn đi tới trước mặt, Nhậm Nguyệt siết chặt cánh tay Thẩm Mão Mão, gian nan nuốt một ngụm nước miếng: "Mão Mão... Làm sao bây giờ..."

Thẩm Mão Mão trầm giọng nói: "Chúng ta đi đường vòng."

Chọc không nổi chẳng lẽ còn trốn không nổi?

Cô an ủi Nhậm Nguyệt: "Không sao đâu, hắn có thể là đang gọi hồn."

Địa phương Giang Thành có phong tục dân gian như vậy: nếu trẻ em trong nhà sợ hãi đến nỗi kinh hách hồn vía lên mây, tìm một ngã tư, thắp hương và giấy, đặt quần áo của đứa trẻ trên ngọn lửa lắc lư qua lại, đồng thời gọi tên của đứa trẻ, do đó làm cho hồn phách trở về.

Nhưng cô ấy chưa bao giờ thấy qua ở giữa đường lớn gọi hồn con moẹ nó chứ! Mặc dù gần đó ít xe hơi, nhưng tâm của người này cũng đủ lớn.

Hai người xoay người đi theo hướng ngược lại, tiếng gió tựa hồ đem lời người nọ nói đưa đến bên tai bọn họ ——

"Lương thực gạo phương Đông, lương thực phương Tây, lương thực phương Bắc, lương thực gạo phương Nam, năm cốc gạo tứ đại ngũ phương, hai mươi ba tháng ba Nhậm Nguyệt trở về nha..."

Nhậm Nguyệt trở về nha...

Nhậm Nguyệt chợt bộc phát ra một trận thét chói tai, Thẩm Mão Mão che miệng cô lại: "Đừng ứng!"

Trong trường hợp này, ai biết được hậu quả của việc cậu trả lời hắn.

Nhậm Nguyệt nức nở gật gật đầu, nước mắt chảy xuống khuôn mặt. Thẩm Mão Mão buông tay ra, nắm lấy cổ tay cô mang theo cô lảo đảo chạy về phía trước.

Các cô nghe được tiếng bước chân dồn dập từ phía sau truyền đến, nương theo tiếng gọi của người nọ càng ngày càng gần...

Thẩm Mão Mão vừa chạy vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy người kia cách các cộ vài bước chân!

"Nhậm Nguyệt... Trở về nha..." Người đàn ông giống như giấy nhám mài qua mặt bàn, khàn khàn ở bên tai hai người nổ vang, Nhậm Nguyệt chân mềm nhũn, lập tức ngã xuống đất.

Lông tơ của Thẩm Mão Mão dựng thẳng, luống cuống tay chân đi đỡ bạn tốt.

Nhưng Nhậm Nguyệt bị dọa đến tứ chi nhũn ra, căn bản là đứng không nổi. Cô sụp đổ khóc lớn: "Thẩm Mão Mão cậu mau đi! Mặc kệ tớ!"

Đánh rắm!

Thẩm Mão Mão cô đánh nhiều trận như vậy, chưa từng bỏ lại chị em tự mình chạy!

Chẳng qua trong nháy mắt, người đàn ông đã gần trong gang tấc. Mặt hắn bị mũ trùm đầu hoàn toàn ngăn trở, chỉ lộ ra làn da cằm gập ghềnh. Hắn cầm một xấp tiền giấy trắng hình tròn năm lỗ, vừa gọi tên Nhâm Nguyệt, vừa rắc lên người Nhậm Nguyệt, lời thoại cũng thay đổi một câu: "Nhâm Nguyệt. Đem tiền ngoài..."

Gió mạnh thổi tiền giấy bay khắp nơi, dính đầy người hai cô gái.

Thẩm Mão Mão chặn tiền giấy nhào tới trước mặt, kéo Nhậm Nguyệt lùi lại, hét lớn với người đàn ông: "Cút đi! Chúng tôi đã gọi cảnh sát!"

Người đàn ông không động đậy, vẫn từng bước từng bước tới gần hai người, tiền giấy trong tay cũng càng lúc càng ít.

Nhâm Nguyệt nặng hơn một trăm cân, khí lực của Thẩm Mão Mão căn bản là không đủ, rất khó mang theo cô cùng nhau chạy trốn.

Những đám mây đen bao phủ mặt trăng, đèn đường bên đường tắt, trái đất chìm sâu vào trong bóng tối.

Đèn đường ở đây lại tắt khi đến giờ!

Thẩm Mão Mão cắn răng, cô đường đường là sinh viên đại học xã hội chủ nghĩa, chẳng lẽ còn tin tưởng lời nói của quỷ thần sao?

Cô buông Nhậm Nguyệt xuống, trực tiếp vọt tới người đàn ông.

Người đàn ông giống như không nhìn thấy cô, tiếp tục gọi tên Nhậm Nguyệt, giống như không chiếm được Nhậm Nguyệt đến trả lời liền không bỏ qua. Tiền giấy trong tay hắn từng tờ từng tờ được rải ra, giống như một con bướm nhảy múa theo gió.

Hắn khẳng định không phải đang gọi hồn!

Gọi hồn là tên của đứa trẻ mất hồn, tiền giấy dùng để đốt quần áo của đứa nhỏ, căn bản không cần gọi tên người khác, hơn nữa còn rắc tiền giấy vào người kia.

Căn cứ vào kinh nghiệm của cô mà xem, hành vi của người đàn ông này càng giống như đang gọi hồn thế mạng!

Đồng dạng là gọi hồn, cộng thêm hai chữ thế mạng liền khiến cho hai loại gọi hồn ý nghĩa rất khác nhau.

Gọi hồn thế mạng là do quỷ sư đốt giấy gọi linh hồn phụ cận ở nơi trống trải, nếu có người đáp ứng, linh hồn liền sẽ ly thể. Sau đó quỷ sư sẽ đốt tiền giấy trong tay, đưa cho người kia, chỉ cần người kia nhận, liền gọi là "tiếp lửa", cần thay người đi chết.

Cho nên tiền giấy kia ngược lại là mấu chốt.

Đã đến lúc này, ngựa chết coi như ngựa sống. Thẩm Mão Mão đưa tay cướp đi tiền giấy trong tay người đàn ông, sau đó quay đầu bỏ chạy: "Mẹ bà! Tiền của anh nằm trong tay tôi!"

Tiếng gió đột nhiên ngừng lại, tất cả tiền giấy trôi nổi giữa không trung, giống như bị nhấn phím tạm dừng. Tiếng khóc của Nhậm Nguyệt trong nháy mắt trở nên phi thường xa xôi, thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Tất cả những chuyện này hoàn toàn không có biện pháp dùng khoa học để giải thích, nếu không phải tình huống không cho phép, Thẩm Mão Mão thậm chí còn muốn ghi lại một đoạn video đăng tải lên mạng, để cho đông đảo cư dân mạng sa điêu xem cái gì gọi là vạn vật có lực hấp dẫn bỏ nhà ra đi.

Cô chạy ra ngoài vài bước, trở lại bên ngã tư ban đầu, xoay người nhìn về phía người đàn ông.

Người đàn ông buông tha Nhậm Nguyệt cơ hồ bị dọa đến mức ngất đu, đứng thẳng người đi về phía cô, đồng thời nói: "Thẩm Mão Mão... Tới về nha..."

Rõ ràng còn có chút khoảng cách, nhưng thanh âm này vẫn rõ ràng truyền vào lỗ tai Thẩm Mão Mão. Tinh thần cô hoảng hốt, thậm chí muốn trực tiếp đáp ứng.

Cũng may cô kịp thời tỉnh táo lại, quyết đoán xoay người chạy trốn.

Bóng đêm thâm trầm, cô cũng không ngẩng đầu lên chạy về phía trước. Cây cối hai bên đường giương nanh múa vuốt, bụi cây ào ào rung động, tựa hồ là đang vui vẻ đưa tiễn cô rời đi.

Một bàn tay lạnh lẽo phủ lên gáy cô, sau đó vai trái của cô trầm xuống, một cái đầu đội mũ trùm đầu đặt trên vai cô, sâu kín nói: "Thẩm Mão Mão... Đem tiền ngoài..."

Thẩm Mão Mão bị dọa đến mức thiếu chút nữa chết ngay tại chỗ.

Cô hét lên một tiếng, điên cuồng kéo cái đầu đột ngột này, vừa đánh vừa khóc vừa mắng: "Mẹ nó cút ngay a a a a a!!"

Ngón tay gầy gò mà lạnh như băng phủ lên khuôn mặt của cô, Thẩm Mão mão không khỏi run rẩy một trận, nổi da gà. Sinh lý chán ghét chiến thắng nỗi sợ hãi, cô dùng sức kéo cổ tay không giống con người kia, tay kia năm ngón tay mở ra, tùy ý tiền giấy rải đầy đất, trở tay giữ chặt mũ túi cùng mặt dưới mũ liều mạng kéo ra ngoài.

Nghe nói quỷ quái cái gì sợ nhất là người nhân khí mười phần chửi rủa, đã đến lúc này, cô còn không quên logic rõ ràng trật tự rõ ràng hét lên: "Tiền đều rải cho anh! Nhanh chóng nhặt lên rồi giữ cho anh đi / mẹ viếng mồ mả đi! Đừng tìm tôi!"

Không biết là câu nói kia có tác dụng, Thẩm Mão Mão cảm thấy tay nắm chặt mình buông lỏng, cái đầu nặng trịch kia rời xa bả vai hắn.

Không chừng thật sự là cúi đầu nhặt tiền giấy đi.

Bất quá Thẩm Mão Mão không dám quay đầu lại nhìn, tè ra quần mà chạy xa.

...

Rõ ràng đã chạy ra ngoài thật xa, nhưng cô lại cảm thấy mình còn ở trong tiểu khu An Lạc kia. Bình thường thành đại học tiếng người huyên náo chợ đêm trống rỗng không một bóng người, trên đường cái trống rỗng không có một chiếc xe nào, gần đó có cửa chính thương hộ đóng chặt...

Chuyện quái gì đang xảy ra tối nay vậy?!

Sợ hãi tăng tốc tiêu hao thể lực của cô, rất nhanh cô không thể chạy được.

Cô mạnh dạn quay đầu lại nhìn hai lần, người đàn ông kia không đuổi theo, phía sau chỉ có một cái liếc mắt nhìn không tới đường biên giới, cả thế giới hình như chỉ còn lại một mình cô.

Cô đơn là điều đáng sợ nhất, đặc biệt là trong trường hợp này, không rõ luôn luôn đáng sợ hơn những gì đã đến. Nếu không phải bình thường lá gan của cô lớn, hiện tại phỏng chừng đã sớm bị dọa cho choáng váng.

Cô khom lưng thở dốc bên lề đường, sau lưng dán sát vào một cột đèn đường, giơ tay lau mặt. Nước mắt khô trên mặt, làn da xung quanh khóe mắt căng chặt, thập phần khó chịu.

Đột nhiên, một trận âm nhạc đến, phá vỡ sự im lặng trong không khí, cũng thành công làm cô sợ run rẩy.

Thẩm Mão Mão sau đó mới biết được —— là điện thoại di động của cô vang lên.

Cô lấy điện thoại di động ra, trên màn hình điện thoại là tên Nhậm Nguyệt.

"Cậu không sao chứ?" Ngay sau khi điện thoại được kết nối, cô không thể chờ đợi để hỏi.

Nhậm Nguyệt nói, "Tớ không có việc gì... Hắn đuổi theo cậu, tớ hiện tại ở cửa phòng ngủ của chúng ta, chờ cậu trở về."

Thẩm Mão Mão thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi, tớ bỏ hắn đi rồi, lập tức sẽ trở về."

Nhậm Nguyệt bên kia điện thoại nửa ngày không nói gì.

Thẩm Mão Mão nhíu mày: "Nhậm Nguyệt?"

Nhậm Nguyệt thấp giọng kêu lên: "Mão Mão..."

Thẩm Mão Mão theo bản năng đáp một tiếng: "Ừ?"

Trong nháy mắt, trước mắt cô một trận mơ hồ, kiến trúc chung quanh bắt đầu vặn vẹo, biến dạng. Cô một lần nữa cảm thấy lạnh do gió thổi qua cơ thể, cô nghe thấy tiếng động cơ xe hơi và còi trên đường phố.

Lòng bàn tay phải đột nhiên sinh ra một loại cảm giác đau đớn như thiêu đốt, cô dùng ý thức cuối cùng cúi đầu nhìn lại ——

Hiện lên trước mắt cô, là một tia lửa sáng ngời.

Chú thích:

Khuê mật: Bạn cực kì thân, từ này dùng để chỉ con gái.

Võng hữu: Bạn quen trên mạng.

BtNguytThng: bình thường không nói tục nhưng edit bộ này như bung lụa dậy á ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.