" Dừng tay!" Lúc Xích Long nâng chưởng muốn gϊếŧ chết Giang Ngọc, Vệ Nguyệt Nhi bỗng nhiên hét lớn ngăn cản Xích Long.
Xích Long quay đầu lại thấy Vệ Nguyệt Nhi đã chạy tới phụ cận, nheo mắt cực kỳ lạnh nhạt hỏi: "Thánh nữ đây là muốn làm gì? Lẽ nào ngươi còn lưu luyến đối với Giang Ngọc này, thánh nữ không muốn gϊếŧ nàng sao?"
"Càn rỡ, chuyện của bản thánh nữ, đâu đến phiên ngươi can thiệp, chuyện của ta không cần hội báo với ngươi, Giang Ngọc là phải chết, nhưng chỉ có ta mới có thể gϊếŧ nàng, bản thánh nữ sẽ dùng thánh khí xử tử Giang Ngọc, ngươi tránh ra..."
Xích Long khẽ nhíu mày, bỗng nhiên ngửa đầu cười ha hả: "Ha ha, thì ra thánh nữ là muốn đích thân động thủ, được, chỉ trách Xích Long lỗ mãng, đã quên thánh nữ cần dùng thánh khí thi pháp giải trừ phong ấn, Xích Long lập tức lui ra..." Nói xong, trên mặt Xích Long lóe ra một tia tiếu ý tà ác, xoay người rời khỏi, phất tay áo ý bảo Vệ Nguyệt Nhi có thể thi pháp.
Vệ Nguyệt Nhi thấy Xích Long dáng vẻ như đang xem kịch vui, quả thật đáng ghét, nàng chuyển mắt thẳng tắp nhìn về phía Giang Ngọc đã ngã xuống cạnh phật trụ vết thương đầy người, từng bước trầm trọng tiến về phía Giang Ngọc.
Giang Ngọc chậm rãi ngẩng đầu lên, nội tạng của nàng bị thương không nhẹ nếu không phải Giang Ngọc thân thể khác hẳn với thường nhân, hẳn là đã sớm chết đi, trong miệng Giang Ngọc bỗng nhiên phun ra rất nhiều máu tươi, nàng biết thương thế của mình rất nặng, đã không còn sức chống cự, giương mắt vô lực nhìn Nam Cung Tố Nhị đã ngất đi trước mặt mình, lại ngẩng đầu phức tạp nhìn Vệ Nguyệt Nhi đang chậm rãi đến gần, nói vậy nàng ấy nhất định là đến để chính tay gϊếŧ chết nàng, a, buồn cười, buồn cười Giang Ngọc nàng còn cho rằng mình hiểu rõ nàng ấy thì ra bất quá là mỹ nhân tâm kế, một mực tính toán nàng mà thôi...
Vệ Nguyệt Nhi mỗi một bước tiến về phía nàng, trong lòng Giang Ngọc sẽ theo đó như bị thiên đao vạn quả, co quắp đau đớn một lần, nàng thiên tính vạn toán cũng thật không ngờ các nàng sẽ có một ngày như thế...
Giang Ngọc vung tay áo lau vết máu bên khóe môi, ngẩng đầu lên thê lương cười nói: "Nguyệt Nhi? A, có lẽ Giang Ngọc ta nên gọi nàng là thánh nữ long tộc, ha ha, Giang Ngọc thực sự không ngờ chúng ta sẽ đi đến ngày hôm nay, ta chỉ muốn hỏi một câu, tất cả trước kia phải chăng đều là giả tạo..."
Nụ cười của Giang Ngọc khiến trong lòng Vệ Nguyệt Nhi quấn quýt một mảnh, nàng, nàng vẫn không đành lòng, Giang Ngọc như thế khiến nàng rất thương tâm, không đành lòng hạ thủ.
" Giả, nàng cho rằng đều là giả sao? Ngọc, nếu ta nói đó cũng không phải đều là giả, nàng tin ta sao? Nàng thực sự cảm thấy chúng ta sẽ cả đời hạnh phúc yêu nhau gần nhau sao?"
Giang Ngọc nghe Vệ Nguyệt Nhi nói xong, bỗng nhiên tự giễu, dùng hết một tia khí lực cuối cùng chống thân thể đứng lên, cho dù muốn chết nàng cũng không thể bị người khác xem thường, không nghĩ vừa cử động đã xé rách vết thương trên bụng, đau đớn tê tâm liệt phế thiếu chút nữa khiến nàng hôn mê.
Thấy Giang Ngọc dường như sắp ngã, Vệ Nguyệt Nhi không tự chủ được tiến lên dang tay đỡ lấy Giang Ngọc, lại bị Giang Ngọc nhíu mày đẩy ra, Giang Ngọc trầm giọng cả giận nói: "Nếu đã đến bước này, chúng ta cũng không cần tiếp tục diễn kịch nữa, động thủ đi, ta biết ngươi muốn gϊếŧ ta, chết ở trong tay ngươi dù sao cũng tốt hơn chết trong tay người khác."
" Chết? Ngọc, ta sẽ không để nàng chết, ta chỉ muốn phong tỏa linh hồn của nàng, để nàng mãi mãi chỉ thuộc về một mình Thanh Yêu ta, Ngọc, nàng sẽ hận ta sao? Nếu như ta nói cho nàng biết tình cảm của ta đối với nàng cho đến bây giờ cũng chưa từng thay đổi, đều là thật tâm, nàng sẽ tha thứ cho ta sao?" Vệ Nguyệt Nhi mi tâm khẽ động, trong tay phát lực, kiên trì kéo lấy cánh tay Giang Ngọc, không cho nàng thoát khỏi tay mình, tay phải lại chậm rãi đem Thất Lệ Tinh sắc bén từng chút đến gần cần cằm của Giang Ngọc, biểu tình của nàng nhìn như ôn nhu thương tiếc, nhưng kì thực tàn độc vô tình, nàng đang dùng thanh chủy thủ này lau đi máu tươi chảy ra từ khóe môi Giang Ngọc, máu tươi nhất thời nhiễm đỏ thân Thất Tinh Lệ, phiếm ra quang mang khác thường, khiến người ta nhất thời lóa mắt...
Giang Ngọc nhíu mày nhìn nữ tử trước mặt đang cầm lưỡi dao sắc bén, vẫn thiên kiều bá mị như vậy, khoảng cách thân mật như vậy, rồi lại cực kỳ không phù hợp mà chặn ngang bởi một thanh Thất Tinh Lệ giống như Ngưu Lang Chức Nữ bị ngăn cách bởi một dòng sông, khiến hai người cách xa vạn dặm, nàng thật sự là càng lúc càng không hiểu người nàng từng cho là hồng nhau tri kỷ, thẳng thắn thành khẩn yêu nhau gần nhau...
"Phong tỏa linh hồn?" Lẽ nào ý tứ của nàng ấy chính là muốn Giang Ngọc nàng trở thành bộ xương khô giống như cương thi lệ quỷ kia? Một nữ nhân độc ác! Không cần, Giang Ngọc nàng tuyệt đối không muốn trở thành loại cương thi sống không bằng chết này, cho dù muốn chết, cũng phải chết có chút tôn nghiêm, nàng nhất định không thể giống như Vệ Trường Phong, người không ra người quỷ không ra quỷ. Nghĩ vậy, Giang Ngọc trở tay gắt gao nắm lấy cổ tay Vệ Nguyệt Nhi chưa kịp thay nàng lau đi vết máu, trầm giọng tức giận nói: "Không muốn, Nguyệt Nhi, nếu ngươi muốn mạng của ta thì cứ đến gϊếŧ ta, nhưng Giang Ngọc ta nhất định không thể biến thành cái xác không hồn giống như bọn họ."
" Ngươi cứ như thế không muốn cả đời làm bạn cùng Thanh Yêu ta sao? Vì sao? Ta thua kém những nữ nhân kia ở điểm nào?" Vệ Nguyệt Nhi ánh mắt thất vọng nhìn Giang Ngọc, thì ra Giang Ngọc cho dù phải chết cũng không nguyện bầu bạn ở bên cạnh nàng, nàng vô cùng bi thương khổ sở, lại mang theo đố kỵ cùng hận ý, cắn môi chất vấn.
Nghĩ đến giữa tình nhân chỉ cần một chút oán hận, sẽ trở nên không thể cứu vãn, mất hết khống chế, Vệ Nguyệt Nhi oán hận đồng thời đầu óc nóng lên, Thất Tinh Lệ trong tay liền ở trên cổ Giang Ngọc cắt ra một đạo vết thương thật sâu, máu từ vết thương chảy ra cùng máu khô hoà vào nhau nhìn càng thêm ghê người...
Ánh mắt Giang Ngọc khẽ động, nhíu mày nhắm mắt lại, đã quyết định mặc cho Vệ Nguyệt Nhi xử trí, nếu nàng ấy muốn lấy mạng của nàng vậy thì cứ để nàng ấy lấy đi, nếu như thế có thể hóa giải oán hận giữa các nàng, vậy liền theo tâm ý của nàng ấy đi.
Thấy cổ Giang Ngọc bị mình thất thủ cắt ra một vết máu, Vệ Nguyệt Nhi giật mình, một tia hối hận thoáng qua, bàn tay cầm Thất Tinh Lệ cũng run rẩy, nhưng thấy Giang Ngọc vẻ mặt quyết tuyệt nhắm mắt lại, lười liếc nhìn nàng một cái, lại khiến Vệ Nguyệt Nhi vô cùng phẫn hận, giọng nói run rẩy, hỏi: "Nàng, nàng thực sự hận ta đến thế sao?"
...
" Dừng tay, mau buông bệ hạ ra...."
Theo giọng nói, Vệ Nguyệt Nhi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài kết giới Giang Trí Viễn đang khẩn trương lo lắng muốn xông vào. Sáng nay Tế Vũ thừa dịp Giang Ngọc cùng người khác rời khỏi, liền nghĩ cách âm thầm cứu Giang Trí Viễn ra, Giang Trí Viễn vốn dĩ không muốn đi cùng Tế Vũ, nhưng lúc từ trong miệng Tế Vũ biết Giang Ngọc muốn lập đàn cầu phúc ở Linh Ẩn Tự, văn võ bá quan tụ tập đầy đủ lại mời Nam Hải cao tăng đến, liền đoán được trong đó tất nhiên huyền cơ, nàng lo lắng liền cầu xin Tế Vũ dẫn nàng đến Linh Ẩn Tự, không ngờ lại thấy Giang Ngọc bị giam trên pháp đàn. Giang Trí Viễn nóng lòng cứu Giang Ngọc, không để ý chuyện khác, liền dùng hết sức lực xông vào, chỉ là mỗi một lần va chạm đều sẽ bị lực đạo trên kết giới đánh ngược trở lại, ngã xuống lại đứng lên.
Vệ Nguyệt Nhi thấy Giang Trí Viễn liều mạng như vậy, yếu ớt cười nhẹ, khuyên nhủ: "Giang đại nhân, ngươi đừng uổng phí sức lực, kết giới này thường nhân không thể vào được."
Sơn Khẩu Lan Tâm nhìn thấy vậy cũng không đành lòng, vội vàng cùng Tế Vũ tiến lên ngăn cản Giang Trí Viễn đã mất khống chế, khuyên nhủ: "Giang đại nhân, bình tĩnh lại, xông vào như thế là vô ích thôi."
" Nguyệt quý phi, cầu xin ngươi hãy thả bệ hạ, ngươi muốn như thế nào Hồng Ngạn nguyện ý thay thế bệ hạ..." Giang Trí Viễn khẩn cầu nói.
Nhìn Giang Trí Viễn khẩn cầu quỳ xuống đất, Vệ Nguyệt Nhi lắc đầu nhìn về phía Giang Ngọc, khẽ cười nói: "Ha ha ha, bệ hạ người thực sự là lợi hại, thế nào sẽ có nhiều người yêu người như vậy? Vì sao đây? A, người cũng biết Nguyệt Nhi không thích người trêu hoa ghẹo nguyệt như thế, phong lưu thành tính, càng không thích có nhiều người cùng ta chia sẻ một người! Ta là thánh nữ long tộc, ta muốn cái gì lại không chiếm được? Nhưng ta hiện tại chỉ muốn ngươi hoàn toàn thuộc về một mình ta, Ngọc, mặc kệ là ai, nếu dám tranh giành Ngọc cùng ta, ta đều sẽ không bỏ qua...."
Giang Ngọc nhìn Giang Trí Viễn, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nghe Vệ Nguyệt Nhi nói, nàng đã hiểu rõ việc trước đây nhất định cũng là Vệ Nguyệt Nhi một tay bày ra ám hại nàng cùng Giang Trí Viễn, hoàn toàn không nên trách Hồng Ngạn. Giang Ngọc nheo mắt đạm nhiên cười, nhìn về phía Giang Trí Viễn, nói: "Hồng Ngạn không cần lo cho, không nên làm việc phí công nữa, các ngươi bảo trọng là được rồi, nếu như ta thực sự chết đi, nhớ phải giúp ta bảo vệ tốt Diễm Nhi các nàng, còn có Tố Nhi, Nhiễm Nhi, Long Nhi, Phượng Nhi các nàng."
" Bệ hạ, đừng, Hồng Ngạn không muốn người chết, người không thể chết, Nguyệt quý phi, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi hãy tỉnh lại đi, không nên chấp mê bất ngộ nữa!" Giang Trí Viễn khẩn cầu nhìn về phía Vệ Nguyệt Nhi đang khống chế Giang Ngọc, hy vọng có thể đổi lại một cơ hội sống cho đối phương.
" Các ngươi tất cả đều im miệng, không gì có thể ngăn cản ta phục hưng long tộc, thánh nữ mau ra tay đi, bằng không sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất." Xích Long thực sự không có tính nhẫn nại để nhìn cảnh tình nhân thắm thiết nữa, hắn chỉ muốn Vệ Nguyệt Nhi nhanh chóng kết thúc tính mệnh của Giang Ngọc, liền lên tiếng thúc giục.
Một đạo thiểm điện từ bầu trời chém xuống, oanh động một tiếng, Vệ Nguyệt Nhi cũng biết thời gian đã đến, là lúc thi pháp, làn khói xung quanh Giang Ngọc bắt đầu khởi động, muốn phá kén mà ra, muốn hút đi linh hồn của Giang Ngọc. Giang Ngọc thần sắc thống khổ run rẩy, thân thể như bị hàng vạn con kiến gặm nhắm, nàng đẩy Vệ Nguyệt Nhi đang kiềm chế mình ra, lăn lộn lung tung muốn xua đuổi thứ kỳ lạ trong người ra, nàng thất thanh gào thét, làm cho người bên ngoài cũng theo đó đau đớn thống khổ.
Dáng vẻ thống khổ của Giang Ngọc lúc này bỗng nhiên khiến Vệ Nguyệt Nhi lấy lại một chút lý trí, nàng quát lớn: "Ngọc, không nên chống cự nữa, cầu xin nàng, một chút là tốt rồi, chỉ một lát nữa nàng sẽ thoát ly nỗi thống khổ này, không cảm nhận được nó nữa. Ngọc, chỉ có biện pháp này mới có thể vẹn toàn cả đôi bên, không để cho nàng rời xa Thanh Yêu, hơn nữa có thể cứu được tộc nhân long tộc."
" Nói cho ta biết, ngươi, ngươi rốt cuộc đã làm gì đối với ta?" Giang Ngọc trán nổi gân xanh, phẫn nộ nhìn nữ nhân xa lạ đặc biệt mỹ lệ giống như quỷ mỵ trước mắt.
" Huyết chú, chỉ là huyết chú mà thôi, Ngọc, chỉ cần chốc lát, nàng sẽ không không cảm nhận được thống khổ nữa, ta, ta chỉ rút đi huyết nhục trong thân thể nàng đến phá giải phong ấn của Thanh Long Tộc, nhưng sẽ không để hồn phách của nàng biến mất, Ngọc, Nguyệt Nhi sẽ không để nàng rời xa Nguyệt Nhi, nàng yên tâm." Vệ Nguyệt Nhi khẩn trương nhìn về phía Giang Ngọc, cấp thiết giải thích.
" Cái gì? Ngươi, ngươi chi bằng gϊếŧ ta đi." Giang Ngọc biểu tình cực kỳ nữu khúc thống khổ. Bỗng nhiên một cột máu tươi nhất thời tuôn ra từ các miệng vết thương trên người Giang Ngọc, ở trên bầu trời hình thành một huyết trụ, giống như cầu vồng sau cơn mưa, một đầu huyết trụ rót vào pháp khí huyết hồng trên pháp đàn.
" A..." Giang Ngọc thần sắc trắng bệch, thân thể bị một cổ trọng lực hút lấy, dần dần bay lên khỏi mặt đất, không tự chủ được dang hai cánh tay, mặc cho máu trong cơ thể bị hút đi.
" Hừ, thì ra thánh nữ là muốn giữ lại linh hồn của Giang Ngọc, chỉ tiếc Xích Long ta lại muốn cho nàng hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh." Nói xong, chỉ thấy Xích Long song chưởng vung lên, trên bầu trời vẽ ta một đạo pháp ấn, song trảo sắc bén chợt lóe, thoáng chốc đánh về phía Giang Ngọc, thoáng chốc liền đem Giang Ngọc đánh ra xa mấy trượng.
Vệ Nguyệt Nhi không nghĩ tới Xích Long sẽ có hành động này, lúc phản ứng kịp vội vàng phi thân tiến lên ôm lấy thân thể Giang Ngọc bị Xích Long đánh ra, sử xuất toàn thân công lực mới miễn cưỡng đón được Giang Ngọc, hai người đồng thời tiếp đất, nàng nhíu mày phẫn nộ nhìn về phía Xích Long, tức giận nói: "Xích Long, ngươi dám ngỗ nghịch mệnh lệnh của ta! Nơi này đâu đến phiên ngươi làm chủ!"
Xích Long nghe vậy bật cười, nói: "Thánh nữ, ngươi cũng quá mức ngây thơ rồi, hừ, ta đã có năng lực có thể phục sinh Thanh Long Tộc, thì có năng lực ngồi lên bảo tọa tộc trưởng, thống lĩnh Thanh Long Tộc bước vào một thời đại mới. Thánh nữ đừng quên ngươi là thê tử tộc trưởng ban cho Xích Long ta, cho nên thánh nữ sau này nên nghe theo an bài của Xích Long ta, làm tròn bản phận thê tử của ngươi."
Vệ Nguyệt Nhi vừa nghe liền tức giận đến thần sắc trắng bệch, cẩn thận đỡ Giang Ngọc tựa vào thạch trụ, thả người phát lực đánh về phía Xích Long, Xích Long không chút hoang mang tiếp chiêu, chiêu chiêu thành thạo.
Vệ Nguyệt Nhi giật mình, nàng biết lúc mình bị Xích Long cứu nhất định đã bị Xích Long giở trò gì đó, không đem toàn bộ sức mạnh cùng thần lực của Thanh Yêu trả lại cho nàng, bây giờ lấy năng lực của nàng nhất định không phải đối thủ của Xích Long, hiện tại nàng mới phát hiện mình cùng tộc nhân tựa hồ đều bị Xích Long lừa, toàn bộ đều bị hắn tính kế, xem ra mục đích của Xích Long nhất định không đơn thuần là muốn thức tỉnh Thanh Long Tộc, mà còn có dã tâm và ý đồ lớn hơn nữa.
Nghĩ đến đây, nàng vừa lo lắng vừa âm thầm tích tụ thần lực vào đan điền, muốn kích hoạt nguyên đan, giải phóng toàn bộ thần lực, nhưng bỗng nhiên một cổ đau đớn từ đan điền truyền đến, Vệ Nguyệt Nhi không nhịn được lùi lại vài bước, một tay che bụng, ngưng mi trừng mắt nhìn Xích Long, giận dữ hỏi: "Ngươi, ngươi đã làm gì với ta? Tại sao ta không thể phát ra nửa phần nội lực?"
" Nga? Ta vẫn chưa làm gì với thánh nữ..." Xích Long thấy Vệ Nguyệt Nhi ngừng công kích, cũng dừng tay nhướng mày nghi hoặc, hắn thừa nhận để ngừa vạn nhất nên cũng không giúp Vệ Nguyệt Nhi hoàn toàn giải phóng thần lực, nhưng cũng chưa bao giờ làm làm gì khác.
" Không làm gì, vậy vì sao ta lại không thể sử dụng thần lực?" Vệ Nguyệt Nhi tức giận nói.
" Nam mô A di đà phật, thí chủ, không ngại để lão nạp nói cho biết, thế nào?" Nam Hải bồ đề cao tăng ở bên cạnh bỗng nhiên đến trước mặt mọi người, chắp tay thở dài.
" Ngươi? Ngươi muốn nói cái gì? Lẽ nào ngươi biết chuyện gì sao?" Vệ Nguyệt Nhi che phần bụng đau nhói, vội hỏi.
" Nương nương chớ vội, ngươi có phải cảm thấy long mạch hỉ huyệt có điều bất đồng so với thường nhân, nếu vậy sẽ hiểu rõ ý của lão nạp."
Vệ Nguyệt Nhi không hiểu ra sao, nhưng cũng nghi ngờ bóp tay bắt lấy long huyệt hỉ mạch của mình, sau khi tìm tòi chỉ thấy thần sắc của Vệ Nguyệt Nhi càng lúc càng ngưng trọng, sắc mặt dần trở nên trắng bệch không chịu nổi, hốt hoảng nâng mắt nhìn chằm chằm Nam Hải bồ đề cao tăng, lắc đầu không tin: "Chuyện này, chuyện này sao có thể? Ta thế nào, thế nào sẽ mang thai? Ta, ta là Thanh Yêu, hậu duệ long tộc, sao có khả năng mang thai hài tử của nhân loại? Nhân long khác biệt không có khả năng có hài tử, huống hồ, huống hồ nàng, nàng còn là một nữ tử, chuyện này, tuyệt đối không có khả năng?"
" Nam mô A di đà phật, vạn vật đều có định số, có rồi lại mất, mất rồi lại được, hy vọng thí chủ có thể sớm ngày phóng hạ đồ đao, tích đức cho hậu thế." Nam Hải bồ đề cao tăng hiền từ mỉm cười thu lại phật chưởng, cúi đầu nhẹ giọng nói
" Cái gì? Thánh nữ ngươi mang thai?" Xích Long nghe đối thoại của hai người, đôi mắt thoáng chốc tức giận đến đỏ như máu, đầu óc nhất thời ông nhiên rung động, thần lực của long tộc bọn họ ngoại trừ bị phong ấn, chỉ có lúc mang thai mới có không thể phát huy, cho nên Thanh Yêu không cách nào dùng thần lực chính là nguyên nhân thứ hai, nghĩ đến đây, Xích Long ghé mắt hung bạo nhìn Giang Ngọc đã bị thương nghiêm trọng đang ngơ ngác nhìn Vệ Nguyệt Nhi, hắn đưa tay rút thanh đao trước đó bị Giang Ngọc cắm vào người Vệ Trường Phong, vung đao đánh tới, hai chân lăng không nhắm thẳng hướng Giang Ngọc, giận dữ quát: "Giang Ngọc, hôm nay Xích Long ta nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn, ngũ mã phân thây, ngươi dĩ nhiên khiến Thanh Yêu mang thai hài tử của ngươi, đây là vũ nhục huyết thống của long tộc bọn ta."
" Dừng tay..." Vệ Nguyệt Nhi thấy Xích Long phát cuồng muốn gϊếŧ chết Giang Ngọc, trong lòng nóng nảy, dưới tình thế cấp bách cũng không quản được mình có phải đang mang thai hay không, lập tức phi thân muốn ngăn cản Xích Long. Xích Long thấy Vệ Nguyệt Nhi dĩ nhiên còn muốn giúp đỡ Giang Ngọc, trong lòng cần oán hận đến cực điểm, nheo mắt phẫn nộ quát Vệ Nguyệt Nhi: "Tránh ra, ngươi còn có mặt mũi ra mặt thay nàng, ngươi vũ nhục long tộc, vũ nhục thân phận của ngươi, dĩ nhiên có hài tử cùng nhân loại, còn có mặt mũi ngăn cản Xích Long ta, bắt đầu từ hôm nay ngươi đã không có tư cách làm thánh nữ long tộc ta nữa, nếu ngươi còn dám ngăn cản ta thì đừng trách ta trở mặt vô tình."
" Ngươi dựa vào cái gì có tư cách ra lệnh cho ta, Thanh Long Tộc không phải ngươi có thể khống chế, muốn gϊếŧ Giang Ngọc trước tiên phải đánh thắng được ta rồi hãy nói." Vệ Nguyệt Nhi thấy Xích Long không nghe mệnh lệnh của mình, lại nhìn ánh mắt ngoan độc của hắn, trong lòng nàng rất khẩn trương.
Xích Long liếc Vệ Nguyệt Nhi một cái, tay trái run lên, một cổ khí lưu liền đánh thân thể Vệ Nguyệt Nhi ra xa mấy thước, Xích Long nhìn về phía Vệ Nguyệt Nhi, cười nhạt nói: "Yêu Nhi, ngươi sớm muộn gì cũng là của ta, ta sao có thể nhẫn tâm hạ thủ." Nói xong, hai mắt thoáng nhìn sang Giang Ngọc, trường đao trong tay nhanh chóng thi triển, thân thể trong nháy mắt bay lên, chỉ thấy một đạo hồng quang chợt lóe, thẳng tắp đâm về phía Giang Ngọc.
Mắt thấy đạo hồng quang sẽ xuyên qua Giang Ngọc, trái tim mọi người dường như ngừng đập...
"Đừng...." Theo một tiếng hô to, trường đao đâm vào thân thể một người, đợi lúc Xích Long hai mắt đỏ ngầu thấy rõ người trước mặt, cũng đã không kịp thu tay: "Thanh, Thanh Yêu? Ngươi, thế nào sẽ là ngươi, ngươi vì sao phải làm như vậy? Vì sao?" Xích Long nhìn người bị mình đâm dĩ nhiên là Thanh Yêu, muôn phần kinh khủng thất sắc ôm lấy thân thể của nàng, lắc đầu thất thần nói: "Vì sao, không phải đã nói phải cùng ta cứu thoát Thanh Long Tộc của chúng ta sao? Không phải đã nói phải trọng chấn uy vọng của long tộc sao? Vì sao, vì sao phải vì một phàm nhân ruồng bỏ thệ ước? Yêu Nhi, lẽ nào ngươi đã quên, ngươi đã từng là Yêu Nhi của một mình Xích Long ta sao? Vì sao?"
Thanh Yêu cúi đầu thấy thân thể bị đâm xuyên, ánh mắt càng lúc càng mờ mịt, vừa rồi nàng chỉ là phản ứng theo bản năng, thì ra nàng vẫn luyến tiếc nàng ấy bị thương, thì ra nàng dĩ nhiên không phát hiện người kia đã để lại vết tích thật sâu trong lòng nàng, buồn cười nàng còn ngây ngốc cho rằng mình tính toán cao hơn nàng ấy một bậc, thì ra cuối cùng người thua chính là nàng.
Giang Ngọc nhìn tình cảnh trước mắt, đầu óc trống rỗng, sự tình phát triển quá nhanh, quá khó tin...
"Nguyệt, Nguyệt Nhi..." Nhìn thân thể Vệ Nguyệt Nhi chảy ra dòng máu lục sắc, Giang Ngọc cố gắng chống đỡ ngồi dậy, vươn bàn tay dính đầy máu tươi về phía Vệ Nguyệt Nhi.
Vệ Nguyệt Nhi nghe Giang Ngọc gọi nàng, đẩy Xích Long ra, chậm rãi bò đến bên cạnh Giang Ngọc, bắt được tay của Giang Ngọc, cười khổ nói: "Ha ha, tội gì, chúng ta đây là tội gì?"
" A, Nguyệt Nhi..." Giang Ngọc gắt gao ôm lấy thân thể Vệ Nguyệt Nhi, hai người bi thống cười rộ lên, thiên ngôn vạn ngữ lúc này đối với các nàng đều đã không cần thiết.
...
Xích Long nhìn hai người ôm nhau, tâm trạng cực hận, cắn răng vung trường đao muốn gϊếŧ người trước mặt.
Một đạo thiểm điện trong nháy mắt thẳng tắp bổ về phía mặt đất bên cạnh Xích Long chỉ thấy một đạo kim quang qua đi, liền xuất hiện bốn thân ảnh. Xích Long kinh ngạc nhìn lại, giận dữ hỏi: "Người nào? Mau tránh ra, người cản trở Xích Long ta đều phải chết."
" A di đà phật, ta vốn là Nam Hải Quan Thế Âm Bồ Tát, nghiệp chướng, ngươi còn không mau mau buông hạ đồ đao, bằng không tội nghiệt của ngươi lại phải nặng thêm một bậc." Quan Thế Âm toàn thân bạch y tay cầm ngọc tịnh bình, phía sau là một đôi đồng nam đồng nữ, lan hoa chỉ khẽ động, chỉ thấy cành liễu trong ngọc tịnh bình đong đưa, linh quang chợt lóe, cành liễu liền giống như phật chưởng trùng điệp bao vây Xích Long, bất luận Xích Long giãy dụa thế nào cũng vô dụng, chỉ thấy Quan Thế Âm Bồ Tát nhắm mắt niệm vài câu chú ngữ, bàn tay khẽ động, cành liễu bao vây Xích Long nhanh chóng thu chặt thành một vòng nhỏ, bị Bồ Tát thu hồi vào ngọc tịnh bình. Một nữ tử y phục y phục rực rỡ, nhìn về phía Giang Ngọc, vội vàng thở dài khẩn cầu Bồ Tát: "Bồ Tát, cầu xin người mau cứu Ưu đi!" Nghe nữ tử y phục rực rỡ nói xong, Quan Thế Âm Bồ Tát nâng mắt nhìn Giang Ngọc cùng với Vệ Nguyệt Nhi trong lòng nàng, tay phải phất nhẹ một cái: "Hồng Nương đừng nóng lòng, ngã phật từ bi, trong thân thể của Ưu có nguyên đan hộ thể Dao Trì Tiên Tử tặng cho nàng, tất nhiên là không cần lo lắng."
Giang Ngọc nghe Quan Thế Âm Bồ Tát nói, lại nhìn Vệ Nguyệt Nhi thân thể dần lạnh đi trong ngực mình, lo lắng ngồi dậy ôm Vệ Nguyệt Nhi khẩn cầu Quan Thế Âm Bồ Tát: "Bồ Tát, nếu ngài đã đến, xin ngài hãy cứu Nguyệt Nhi đi, cầu xin ngài!"
Vệ Nguyệt Nhi mi tâm khẽ động, đưa tay nắm lấy vạt áo của Giang Ngọc, lắc đầu khẽ cười nói: "Ngọc, không cần phí tâm vì ta, ta, khụ, khụ..." Vệ Nguyệt Nhi còn chưa nói xong liền miệng phun máu tươi, nhuộm đẫm một mảnh.
" Được rồi, nàng đừng nói nữa, mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ không để nàng có việc gì." Nói xong Giang Ngọc lại khẩn cầu nhìn về phía Quan Thế Âm Bồ Tát, khẩn cầu nói: "Bồ Tát, cầu xin ngài cứu Nguyệt Nhi một mạng!"
Quan Thế Âm Bồ Tát nhìn người trong lòng Giang Ngọc, lắc đầu nói: "Nàng mặc dù chân thân là thanh long, nhưng mượn hình người cùng yêu pháp mới có thể sống đến bây giờ, chân mệnh lại không có chân thân, không thuộc vào tam giới, ta cũng không thể cứu được nàng."
" Cái gì, không thể? Ngọc có thể dùng mạng của mình đổi lấy mạng của nàng, có được không? Cầu xin Bồ Tát đại phát từ bi cứu nàng một lần đi!" Giang Ngọc đau khổ quỳ xuống đất dập đầu khẩn cầu Bồ Tát.
" Ngọc, không nên, khụ, nàng nhìn ta, ta muốn nghe nàng gọi ta một tiếng Yêu Nhi. Khụ, kiếp này chúng ta chỉ có nghiệt duyên, kiếp sau, khụ khụ,Yêu Nhi nguyện ý mãi mãi bầu bạn, gần nhau cả đời, có được không?" Hai gò má tái nhợt của Vệ Nguyệt Nhi lóe ra vài giọt nước mắt, làm cho lòng người mơ hồ đau nhức: "Ngọc, ha ha, chỉ đáng tiếc hài tử của chúng ta, a, thật không ngờ Thanh Yêu cũng có thể có hài tử cùng với Ngọc, khụ khụ..."
Nhìn Vệ Nguyệt Nhi khổ sở càng làm cho Giang Ngọc thương tâm, nàng cuống quít ôm chặt người trong lòng, khẽ hôn lên đôi môi nhiễm máu, thống khổ lắc đầu nói: "Không nên nói gì nữa, Yêu Nhi, Yêu Nhi của Ngọc, tất cả đều qua rồi, ta sẽ không để nàng có việc gì, sẽ không."
" Ưu, các ngươi đừng vội như vậy, kỳ thực muốn cứu nàng cũng không phải không có cách nào, bất quá ngươi phải mất đi một thứ." Quan Thế Âm Bồ Tát thấy hai người đau khổ trước mặt, lại nhìn nữ nhân trong lòng Giang Ngọc tướng mạo giống với Dao Trì Tiên Tử cũng là hậu duệ long tộc, nên cũng sinh ra lòng trắc ẩn, có chút khó xử.
" Biện pháp gì?" Giang Ngọc nghe nói Nguyệt Nhi còn có cơ hội sống, vội vàng mừng rỡ hỏi.
" Chỉ cần một viên nguyên đan Dao Trì Tiên Tử lưu lại trong thân thể ngươi." Nam Hải bồ đề cao tăng tiến lên nói tiếp.
" Dao Trì Tiên Tử? Cái gì Dao Trì Tiên Tử? Cái gì nguyên đan? Ta, ta thế nào nghe không hiểu?" Giang Ngọc không giải thích được, trong đầu mờ mịt một mảnh.
Nam Hải bồ đề cao tăng mỉm cười, mở hai bàn tay, tiên khí đột nhiên tụ lại, trong chớp mắt liền trở thành một tiên nhân uy nghiêm, hồn hậu cười lớn: "Ha ha ha, Ưu, ta vốn là Trường Sinh Đại Đế, kiếp này ngươi rốt cuộc đã chấm dứt nghiệt trái của kiếp trước, còn lập nên công tích, góp phần ngăn chặn yêu nghiệt rắp tâm gây hại nhân gian, cũng là lúc nên trả lại chân thân, ký ức vốn thuộc về ngươi, để ngươi có thể quay về thiên đình." Nói xong, chỉ thấy Trường Sinh Đại Đế cúi đầu niệm vài câu chú ngữ, tay trái vung lên, một đoàn kim quang thoáng hiện rồi xâm nhập vào đầu Giang Ngọc, đầu óc Giang Ngọc theo kim quang tiến vào lập tức đau nhức, hồi lâu sau nàng cuối cùng cắn răng mở mắt ra, chỉ thấy linh quang di động, đôi mắt vốn dĩ sáng như thu thủy, càng trở nên trong suốt, đặc biệt nhạy cảm. Giang Ngọc ngẩng đầu nhìn mấy người trước mặt, vội vàng đứng đậy cúi đầu chắp tay cung kính hành đại lễ, nói: "Ưu bái kiến Quan Thế Âm Bồ Tát, Trường Sinh Đại Đế, còn có Hồng Nương tỷ tỷ."
" Miễn lễ, Ưu, ngươi đều nhớ lại chuyện cũ trước kia rồi phải không? Trường Sinh Đại Đế cùng Quan Thế Âm Bồ Tát gật đầu, hỏi lại.
" Đệ tử tất cả đều nhớ ra rồi." Giang Ngọc thoáng nhíu mày, đôi mắt nhắm lại, nhớ đến những việc trải qua trong kiếp này, ngũ vị tạp trần, ấm lạnh giao thoa.
" Vậy là tốt rồi, ngươi nay đã công đức viên mãn, liền theo bọn ta trở về thiên đình phục mệnh đi thôi." Quan Thế Âm Bồ Tát mỉm cười, nói với Giang Ngọc.
" Bồ Tát, có thể cứu Nguyệt Nhi trước hay không?" Giang Ngọc khẩn cầu.
" Ưu, ngươi nếu còn muốn cứu người trong lòng ngươi, cũng chỉ có một biện pháp, ngươi còn nhớ lúc Dao Trì Tiên Tử cứu ngươi đã để lại nguyên đan của nàng trong cơ thể ngươi, nếu như ngươi đem viên nguyên đan này cho nàng nuốt vào thì có thể cứu nàng một mạng, nhưng ngươi sẽ mất đi một vật trên người."
" Vật gì? Bồ Tát, có cái gì quan trọng hơn so với cứu người?" Giang Ngọc không giải thích được.
" Ta đây liền nói cho ngươi biết, ngươi có biết ngươi vì sao có thể cùng phàm nhân thân là nữ tử sinh dưỡng con cái không? A, chuyện này liền phải quy công cho viên nguyên đan Dao Nhi tặng ngươi và kỳ ngộ ngươi gặp phải ở nghê hồng mê giới, lúc đó ngươi uống nhằm nước của hỏa hồng liên kết hợp với chuyển biến xảy ra lúc rơi xuống Long Quyết Lĩnh, mới có thể khiến thân thể xảy ra biến hóa, nếu hôm nay ngươi lấy nguyên ra, như thế ngươi sẽ không còn năng lực sinh dưỡng nữa, ngươi đã hiểu chưa." Nam cực Trường Sinh Đại Đế vuốt râm, bình tĩnh nói, nhắc nhở Giang Ngọc để nàng không phải hối hận