Sai Lầm Sai Lầm - Chanh Trấp Tương Áp

Chương 39: THE END




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Được được, cảm ơn ông, vài ngày nữa tôi sẽ trở về." Đỗ Nhược vừa nói cảm ơn vừa cúp điện thoại.

 

Tề Nhân đang thắt cà vạt, hỏi: "Ai gọi vậy?"

 

Đỗ Nhược: "Từ Vân Thành gọi tới, bảo em về làm thủ tục."

 

Tề Nhân lấy làm lạ hỏi: "Là căn nào? Khu chung cư ngay ở vành đai hai hay là căn biệt thự ở ngoại thành?"

 

"Không phải." Đỗ Nhược đỡ trán nói: "Là nhà mà em ở trước khi ra nước ngoài, chuyển qua cho Giang Phù ở."

 

Vẻ mặt Tề Nhân đột nhiên trở nên quái gở.

 

Ông ta "xì" một tiếng, không nói gì nhiều.

 

Tình cảm giữa Tề Nhân và Đỗ Nhược nếu xét từ góc độ đạo đức, nói đúng hơn là điển hình của 1 thằng đàn ông cặn bã và 1 người đàn bà hèn hạ. Bên nhà trai là 1 thằng đi lừa gạt để kết hôn cho bằng được, bên nhà gái là người đàn bà thích làm tiểu tam chuyên xen vào chuyện tình cảm của người khác, cuối cùng con tiểu tam và thằng cặn bã hỗ trợ lẫn nhau, lừa dối vắt kiệt người chồng trước của mình, cùng thằng cặn bã dắt tay nhau ra nước ngoài sống chung.

 

Nhưng Tề Nhân thực sự đem lòng yêu Đỗ Nhược, ngay cái nhìn đầu tiên ông ta đã bị hấp dẫn bởi dáng vẻ xinh đẹp của Đỗ Nhược, mà lúc đó Đỗ Nhược cũng mới vừa ly hôn, vì vậy mà bà ta chẳng có lý do gì mà đi từ chối Tề Nhân, một người đàn ông cao ráo đẹp trai lại giàu có. Hai người họ giống như nồi nào úp vung đấy, rất nhanh đã ở bên nhau. Tề Nhân vì Đỗ Nhược, nên đã ly hôn với vợ, quay lưng với gia đình, thậm chí vì muốn lấy lòng Đỗ Nhược, mà còn đóng giả làm bộ dạng như yêu ai yêu cả đường đi, vờ đối xử rất tốt với Giang Phù. Có điều chờ đến khi ông ta giải quyết mọi chuyện xong xuôi, rốt cuộc vào lúc đi làm giấy kết hôn với Đỗ Nhược thành công, thì ông ta không còn đối xử tốt với Giang Phù như trước nữa.

 

Tề Nhân không thích Giang Phù, không phải không thích mà phải gọi là chán ghét. Giang Phù là con chồng cũ của người phụ nữ mà ông ta yêu, trong người nó chảy dòng máu dơ bẩn của thằng chồng cũ, nó cũng nhắc nhở ông ta rằng, Đỗ Nhược đã từng lên giường với thằng khác, r3n rỉ hổn hển dưới thân thằng đàn ông khác. Tề Nhân không thể nào nhịn được, nhưng gã sẽ không nổi nóng với Đỗ Nhược, cho nên gã đi trút giận hết lên người của Giang Phù, đặc biệt là lúc ông ta biết được Giang Phù là người song tính kỳ quái, ông ta dần sinh ra kh0ái cảm thích trả thù.

 

Nhìn xem, dòng máu của thằng đó thật dơ bẩn, nên đã sinh ra một thằng bi3n thái.

 

Tề Nhân cũng thấy được thái độ của Đỗ Nhược dành cho Giang Phù, lúc chuẩn bị ra nước ngoài, hai người họ không hề có sự cãi vã nào, rất ăn ý thống nhất với nhau —-- bỏ Giang Phù ở lại, chu cấp cho cậu tiền phí và căn nhà.

 

Nhiều năm không gặp, Tề Nhân lại nghe được tin tức của Giang Phù một lần nữa, và còn đang sống chung với người tai to mặt lớn - Tạ Doanh, vẻ mặt lại càng xấu hơn. Nếu không phải vì Giang Phù, thì Tạ Doanh đâu làm cái mặt lạnh đó với gã làm chi?

 

Tình cảm của Đỗ Nhược với Giang Phù còn phức tạp hơn, đều nói tình mẫu tử là bao la vô bờ, nhưng không phải tình mẫu tử nào cũng bao la vô bờ bến.

 

Đỗ Nhược nói với Tề Nhân: "Vài ngày nữa em về Vân Thành một chuyến, chắc Giang Phù cũng sẽ trở về, nếu mà gặp được nó, em muốn thương lượng với nó 1 chút."

 

Tề Nhân không ý kiến gì, nói: "Tới đó dẫn theo Nhạc Nhạc đi chơi đi."

 

Đỗ Nhược: "Được."

 

Sau khi Giang Phù nhận điện thoại, qua hơn 1 tuần mới quay về Vân Thành. Bởi vì các môn thi được sắp đầy trong 1 tuần liền, sau khi thi xong mấy môn này mới rảnh rỗi được đôi chút, sau tết mới thi tiếp một môn nữa.

 

Tạ Doanh về Vân Thành chung với Giang Phù.

 

Ở trên đường hắn hỏi Giang Phù: "Sau này về Vân Thành nữa không?"

 

Giang Phù nói: "Có thể là 1 ngày nào đó, nhưng khả năng cao là em sẽ không về Vân Thành nữa."

 

Hai người tới tiểu khu cũ mà Giang Phù ở trước.

 

Vào ngày đông lạnh giá, tuy tiểu khu đã cũ kỹ nhưng không quá quạnh quẽ, lối đi chật hẹp của khu phố cũ tấp nập xe tải của công ty chở hàng chuyển nhà, công nhân đang khiêng đồ đạc từ cầu thang đi xuống, trong đó còn có mấy thứ đồ dùng trong nhà cũng được thu gom hết, mấy người ở khu chung cư này đang tụm năm tụm ba đứng tám chuyện ở dưới lầu, trong lời nói toàn là giàu rồi vui quá. Thở ra khói lạnh quyện vào nhau bốc lên trời.

 

Giang Phù đợi một hồi ở dưới lầu, mới đi lên cùng với Tạ Doanh. Những người hàng xóm bình thường ít khi gặp nhau bây giờ đã mở toang cửa, từ cửa nhìn vào thấy căn phòng trống không.

 

"Mấy đồ gia dụng trong nhà em còn cần không?" Tạ Doanh hỏi.

 

Giang Phù lắc đầu một cái, mở cửa, nói: "Đồ đạc trong nhà cũ quá rồi, bán đi thì hơn."

 

Tạ Doanh: "Vậy để anh gọi người tới dọn đồ trong nhà đi."

 

Giang Phù: "Dạ."

 

Sau khi Giang Phù thi đại học xong nghỉ hè đều ở trong căn nhà cũ kỹ này, trước khi cậu rời Vân Thành tới Kinh Thị cũng đã thu dọn sơ sơ rồi, cho nên trong nhà ngoại trừ có hơi bụi, nhìn chung thì vẫn khá sạch sẽ.

 

Giang Phù nói: "Mình vào thôi, không cần thay giày đâu."

 

Ngược lại cậu cũng không quay về đây nữa.

 

Tạ Doanh đi vào nhìn chung quanh 1 vòng, nói: "TV, tủ lạnh, máy điều hòa, máy nước nóng, còn có ghế sopha, mấy thứ này chắc là nên bán đi."

 

"Em không biết."

 

Giang Phù chỉ tay vào TV: "TV này cũ rồi, không kết nối mạng được."

 

Lại chỉ tay tới tủ lạnh: "Dùng mười năm rồi, khả năng làm đông cũng yếu đi rồi."

 

Chỉ tiếp tới máy nước nóng: "Xài hao điện lắm luôn, nước không nóng nhiều."

 

Sau đó chỉ tay tới mấy đồ nội thất nhỏ như ghế sopha, bàn, ghế—-

 

"Ghế sopha bị bung lò xo, vừa đặt mông xuống là sụp liền."

 

"Cái ghế dựa đó bị lỏng ốc rồi, siết chặt ốc lại chắc vẫn ngồi được."

 

"Bàn cũng giống cái ghế dựa, tại vì để nó sát tường nên nhìn giống như xài vẫn còn được."

 

Giang Phù bước sâu vào trong hơn, Tạ Doanh đi theo sau cậu.

 

Giang Phù: "Máy điều hòa cũng lởm lắm, làm mát kém, sửa hết mấy lần, chú thợ sửa bảo em mua cái mới luôn đi."

 

Tạ Doanh phủi bụi bám trên giường, không nói gì.

 

Đây là lần thứ 2 Tạ Doanh tới nhà Giang Phù, lúc trước chỉ ngồi có chút xíu ở ngoài phòng khách, không có đi sâu vào bên trong nhà Giang Phù, lần này mới thấy được toàn bộ nhà. Phía nam của nhà Giang Phù, có ánh sáng chiếu vào khá tốt, nhưng trong nhà nóng quá. Giang Phù trang trí nhà rất đơn giản, có giường, có tủ quần áo, bàn học rồi kệ sách, không có đồ trang sức cá nhân gì.

 

Giang Phù đang đứng trước kệ dọn sách, quần áo của cậu đa số là đã mang qua Kinh Thị rồi, để lại 1 bộ chăn gối nệm ở Vân Thành, chỉ còn sách là chưa mang đi.

 

Tạ Doanh đột nhiên hỏi: "Lúc ở nhà một mình, có sợ không?"

 

"Hồi nhỏ em có, nhưng sau này lớn rồi nên không thấy sợ nữa." Giang Phù cầm lấy một quyển (Đại cương lịch sử thế giới) từ trên kệ sách, nói.

 

"Mẹ em đối xử với em như thế nào?" Tạ Doanh lại hỏi.

 

"Nói chung cũng không tệ lắm." Giang Phù lục mấy quyển mình hay đọc ra, vừa lau lại vừa nói: "Bà ấy không có bạc đãi em, lo cho em ăn no mặc ấm, đưa em đi học piano, dắt em đi khám bệnh, họp phụ huynh đúng ngày, chăm sóc em rất tốt."

 

"Cho nên thật ra em không có hận bà, khi bà nói với em là bà muốn kết hôn với cha dượng, thì em đã có dự tính trước, nếu chỉ có thể chọn một người giữa em và cha dượng, bà ấy chắc chắn sẽ chọn cha. Và rồi đúng thật là như thế, bà và cha dượng ra nước ngoài, bỏ lại em một mình, không bao giờ liên lạc với em nữa."

 

Giang Phù ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Doanh: "Nếu bà ấy đã chọn bỏ rơi em, vậy em sẽ không chọn bà ấy nữa."

 

Lòng Tạ Doanh khẽ động, nói: "Anh biết, em đừng lo."

 

Lo gì? Lo Tạ gia sẽ vì Giang Phù mà chấp nhận một vài yêu cầu quá đáng của Tề Nhân và Đỗ Nhược.

 

Giang Phù cười cười, nói: "Vậy thì tốt."

 

Đỗ Nhược đậu xe ở ven đường, nắm tay Tề Nhạc Nhạc xuống xe đi vào trong tiểu khu.

 

Trong tiểu khu đậu toàn những chiếc xe nhỏ chở hàng và xe van, bà ta sợ chạy xe vào sợ xước xe. Xe bà mấy trăm vạn đấy, bảo trì tốn rất nhiều tiền.

 

Tề Nhạc Nhạc ăn kẹo mút, tò mò hỏi Đỗ Nhược: "Mẹ ơi, đây là đâu? Ở đây có khu vui chơi không mẹ? Sao nhìn cũ nát thế này."

 

Đỗ Nhược vuốt vuốt đầu Tề Nhạc Nhạc, trả lời nói: "Đây là nhà trước đây của mẹ, hôm nay mẹ dắt Nhạc Nhạc tới xem nhé."

 

"Ồ, hóa ra là nhà của mẹ." Tề Nhạc Nhạc còn nói: "Vậy tối nay chúng ta ở đây ạ? Có thể đừng ở đây được không ạ, con không thích chỗ này, không có gì hay mà xem."

 

Đỗ Nhược nói: "Sẽ không ở đây, chúng ta tới ở một nơi có nhà to đẹp hơn nhé."

 

Tề Nhạc Nhạc cắn nát kẹo que, ngọt ngào đáp một tiếng "Dạ."

 

Thật ra Đỗ Nhược không cần phải về Vân Thành, bất động sản ở đây đứng tên Giang Phù, bà chỉ là người giám hộ của Giang Phù, nhưng bây giờ ngay cả người giám hộ cũng không phải. Mà những người khác họ không biết chuyện tình trong nhà bà, nên mới gọi bà tới, dù sao thì Giang Phù chỉ mới 19, độ tuổi này ít nhiều gì cũng cần đến cha mẹ, nhà cửa phòng ốc bị phá dỡ là chuyện lớn không tự làm chủ được. Đỗ Nhược đành đâm lao thì phải theo lao, cũng đồng ý. Chỉ là bà ta không biết lần này có còn may mắn gặp lại Giang Phù nữa hay không. Nếu Giang Phù đã làm xong thủ tục và đã quay về Kinh Thị, thì chuyến này của bà ta coi như công cốc.

 

Có điều vận may của Đỗ Nhược cũng không tệ.

 

Lúc Đỗ Nhược nhanh chân đi xuống lầu, thì thấy Giang Phù đang ôm sách, có Tạ Doanh đi bên cạnh Giang Phù.

 

Đỗ Nhược không muốn gọi lại, nhưng Tề Nhạc Nhạc đứng bên cạnh rất mê anh Tạ Doanh đẹp trai, con nhóc vùng tay Đỗ Nhược đang nắm tay nó ra, vui mừng nhảy cẫng lên, phất tay hô lên: "Anh ơi—-!"

 

Tạ Doanh đang cúi đầu cười đang nói gì đó với Giang Phù, nghe thấy tiếng gọi cũng không thèm quan tâm, dù cho Tề Nhạc Nhạc có hét lên cũng chả thèm dừng bước lại. Tạ Doanh đã gặp qua Tề Nhạc Nhạc 1 lần, vì con nhóc là em gái cùng mẹ khác cha của Giang Phù nên hắn mới hơi có tí xíu ấn tượng qua loa, Tề Nhạc Nhạc gọi anh, ai biết nó đang gọi anh nào.

 

Trái lại Giang Phù lại nhìn sang, sau đó thấy được một bé gái vui mừng ra mặt và người đang ôm lấy bé gái - Đỗ Nhược.

 

Giang Phù dừng bước.

 

Đỗ Nhược ôm Tề Nhạc Nhạc đi tới, đầu tiên chào hỏi Tạ Doanh trước, sau đó nói: "Ngài Tạ, có thể cho tôi và con trai tôi nói chuyện với nhau vài câu được không?"

 

Chưa đợi Tạ Doanh lên tiếng, Giang Phù đã nói trước một bước: "Nói ở đây đi, chúng con phải đi ngay."

 

Đỗ Nhược liếc mắt nhìn Tạ Doanh, nở nụ cười với Giang Phù: "Con làm xong thủ tục rồi, muốn về Kinh Thị luôn à? Không đi thăm ông bà ngoại con sao?"

 

Giang Phù: "Đã thăm ông bà ngoại rồi."

 

Tạ Doanh nghe vậy nở nụ cười, không có lên tiếng. Thực ra Giang Phù không có đi, nhưng Đỗ Nhược cũng sẽ chẳng bao giờ về thăm hỏi cha mẹ của bà ta, cho nên sẽ không thể nào biết được Giang Phù đang nói thật hay giả.

 

Đỗ Nhược có chút lúng túng, lại nói tiếp: "Thăm rồi à, thế con không đi thăm thầy cô bạn bè mình sao? Con có thể thi đậu vào trường luật Kinh Thị là cũng nhờ một phần thầy cô của con nữa mà."

 

"Con sẽ đi với bạn sau, hôm nay thì không được."

 

Đỗ Nhược dừng lại, lại hỏi: "Vậy...con có thời gian nói chuyện với mẹ không?"

 

Tề Nhạc Nhạc trả lời nói: "Tất nhiên là được rồi, mẹ muốn nói với con chuyện gì ạ?"

 

Đỗ Nhược không có trả lời Tề Nhạc Nhạc, chỉ nhìn Giang Phù.

 

Giang Phù suy nghĩ một chút, nói: "Được, mẹ chọn chỗ đi, 2 giờ chiều mai con sẽ tới."

 

Đỗ Nhược: "Chúng ta tới quán cà phê mình hay tới trước đây đi, con rất thích ăn bánh ngọt ở tiệm đó không phải sao?"

 

Giang Phù: "Quán đó đổi chủ rồi, nên mùi vị không được ngon lắm."

 

Đỗ Nhược: "Ồ, hay chúng ta đổi quán khác đi?"

 

Tạ Doanh đúng lúc tiến lên gác tay lên eo Giang Phù, nói với Đỗ Nhược: "Không cần, cứ quyết định như vậy đi, tôi với Giang Phù đi trước, gặp lại sau."

 

Đỗ Nhược còn muốn nói thêm gì đó với Giang Phù, nhưng Giang Phù đã quay đầu đi.

 

Tề Nhạc Nhạc đứng ở bên cạnh kéo kéo vạt áo Đỗ Nhược, hỏi: "Mẹ ơi, cái anh đó là ai vậy ạ?"

 

"Anh đó là anh con, cũng là con của mẹ." Đỗ Nhược nói.

 

Tề Nhạc Nhạc cái hiểu cái không gật đầu, anh đó cũng là anh, mà anh kia cũng là anh, sao lại trở thành con của mẹ rồi? Ba ba nói con của mẹ chỉ một mình mình mà thôi!

 

Ngày hôm sau, sau khi Giang Phù làm xong thủ tục ở ủy ban, Tạ Doanh đúng giờ đưa Giang Phù tới quán cà phê mà Đỗ Nhược hẹn.

 

Lúc Giang Phù sắp xuống xe, Tạ Doanh gọi cậu lại.

 

Tạ Doanh nói: "Anh chờ em ở ngoài, sau khi về Kinh Thị chúng ta đón năm mới với ba mẹ nhé."

 

Giang Phù "Dạ" một tiếng.

 

Tạ Doanh cởi đai an toàn ra, rướn người về phía trước hôn Giang Phù hồi lâu. Hắn không muốn Giang Phù gặp lại Đỗ Nhược, dù biết Giang Phù luôn hành động rất lý trí, nhưng tâm tình sẽ bị Đỗ Nhược làm ảnh hưởng. Lúc trước cũng vậy, lần này cũng thế, Giang Phù không nói cho Tạ Doanh biết, chẳng lẽ Tạ Doanh không đoán ra được sao?

 

Tạ Doanh vuốt đôi gò má Giang Phù, hôn một cái lên đôi mắt Giang Phù: "Giải quyết xong, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà."

 

Giang Phù ôm chặt lấy Tạ Doanh: "Dạ, chúng mình sẽ về nhà với nhau."

 

Đỗ Nhược ngồi ở bên cửa sổ, thấy Giang Phù bước xuống từ trong xe của Tạ Doanh, đi vào tiệm cà phê, sau đó ngồi xuống trước mặt bà.

 

Giang Phù vẫn bình tĩnh như trước, đầu tiên đưa cho Đỗ Nhược một chiếc thẻ ngân hàng và nói: "Đây là số tiền mấy năm nay 2 người chu cấp sinh hoạt phí cho tôi, tôi đã chuyển nó vào hết trong thẻ này, trước đó tôi không có mang nó theo bên người, hôm nay trả lại hết cho bà."

 

Đỗ Nhược không nhận thẻ, nên Giang Phù đành để nó trước mặt bà.

 

Hôm nay Đỗ Nhược không có tận lực như mấy lần trước nữa.

 

Bà chậm rãi cầm muỗng nhỏ khuấy tách cà phê, nói với Giang Phù: "Tạ Doanh chắc là đối xử với cậu rất tốt nhỉ? Tôi thấy hắn rất sẵng lòng chi tiền vì cậu, chiếc đồng hồ Vacheron Constantin mà cậu đang đeo có giá hơn 20 vạn (~700 chịu), khăn quàng cổ của Burberry có giá hơn 4 vạn (~140tr), rồi còn có quần áo, giày từ trên xuống dưới chắc cũng hơn mấy chục vạn."

 

Nhưng thật ra trừ đồng hồ đeo trên tay, quần áo này kia đều là Diệp Như tặng cho cậu hết. Diệp Như cố tình muốn có số đo của Giang Phù, thỉnh thoảng sẽ tặng cho cậu nào là quần áo giày dép. Mới đầu Giang Phù thấy hơi ngại ngùng, nhưng Diệp Như lại cười nói với cậu: "Mẹ rất là thích mua quần áo cho mọi người, con đừng cướp đoạt thú vui của mẹ mà."

 

Nói tới đây mới thấy cũng thật kỳ diệu, Đỗ Nhược và Diệp Như đều là diễn viên múa, đều gả vào hào môn, nhưng tính cách của hai người lại khác nhau rất nhiều.

 

Giang Phù lẳng lặng nghe Đỗ Nhược nhắc tới: "...có điều số tiền lẻ này đối với bọn họ mà nói chỉ là chuyện nhỏ, tùy thích tặng cho cậu xe hơi, nhà cửa, mấy trăm vạn này giống như tiền tiêu vặt ít ỏi, người bình thường làm mấy chục năm cũng không kiếm được nhiều tiền như thế đâu. Hiện tại cậu cũng xem như là bước được một chân vào hào môn rồi, nên cư nhiên nhìn chút tiền lẻ này của chúng tôi không ra gì, sau này cậu bị đuổi ra ngoài, thì cậu mới biết, tiền nằm trong tay mình mới thật sự là tiền."

 

Giang Phù trả lời nói: "Không phải bởi vì Tạ Doanh, trước đây tôi đã muốn trả tiền lại cho các người rồi, nhưng vẫn luôn không liên lạc được."

 

"Mày có ý gì? Mày thấy tao thiếu chút tiền lẻ này á?"

 

Cái muỗng va đập vào tách cà phê, phát ra tiếng rất lớn.

 

Chắc là bởi vì không có ai ở đây, Tề Nhạc Nhạc đã chạy tới khu vui chơi của tiệm cà phê chơi, hôm nay Đỗ Nhược cuối cùng cũng đã lột ra cái dáng vẻ mà Giang Phù luôn quen thuộc, lúc nào cần dịu dàng thì cực kỳ dịu dàng, lúc nào cần hung dữ thì lại cực hung dữ, tâm tình của Đỗ Nhược thay đổi liên tục, Giang Phù chưa từng biết vì sao tính tình của Đỗ Nhược rất dễ thay đổi như thế.

 

Giống như ngay lúc này, mới vừa rồi Đỗ Nhược còn rất thân thiện gần gũi, nhưng bây giờ lại khoanh tay lạnh lùng nói: "Có phải mày rất hận tao, hận tao vì không đưa mày ra nước ngoài theo không? Ở nước ngoài tao xúng xính mang những chiếc túi hàng hiệu nổi tiếng, còn mày thì phải sống chui rúc trong một căn nhà nhỏ nghèo hèn dột nát, dùng số tiền ít ỏi đó, để mưu sinh qua ngày."

 

"Bà lầm rồi." Giang Phù nói: "Ý của tôi là, tôi không có xài tiền của các người, một cắc cũng không xài, tiền sinh hoạt phí của tôi đều là một tay tôi nai lưng ra mà kiếm."

 

"Ha, nghe khí phách quá nhỉ." Đỗ Nhược đánh giá.

 

"Có điều thế thì sao? Khí phách của mày ở đâu mà ra, bây giờ không phải mày quyến rũ được Tạ Doanh rồi à, mày và cái kẻ đáng ghét kia giống hệt như nhau." Đỗ Nhược nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm Giang Phù: "Nói tới đây tao cũng lấy làm lạ, sao mày có thể quen biết được Tạ Doanh chứ? Tao không ngờ tới mày đi tán tỉnh đàn ông giỏi như thế đấy."

 

Giang Phù không né tránh ánh mắt của Đỗ Nhược, bình tĩnh trả lời: "Bởi vì tôi không có tiền, cho nên tôi phải đi làm ở hộp đêm, làm gái đi tiếp rượu cho người ta, ngay ngày xã giao đầu tiên tôi gặp được Tạ Doanh, anh ấy đối xử với tôi rất tốt, giúp đỡ tôi đi học, dạy tôi học, nên tôi mới có thể thi đậu vào trường luật Kinh Thị, vì vậy người đầu tiên tôi biết ơn không phải là thầy cô, mà chính là anh ấy. Sau đó trải qua một thời gian sống chung với nhau, tôi đã ở bên anh ấy như hiện tại."

 

Đỗ Nhược vô cùng kinh ngạc, cực kỳ khinh rẻ nói: "Hóa ra là giả bộ ngây thơ, tao nói này, Tạ Doanh chưa có hạng người nào mà hắn chưa từng gặp qua, ồ không, hắn chưa gặp qua người song tính, hắn đã thấy thân thể dị dạng của mày chưa?"

 

Lời này nói ra thật quá đáng rất dễ làm tổn thương người khác, không có ai so với Đỗ Nhược rất rõ Giang Phù chán ghét thân thể song tính của mình, trước đây bà ta từng là người an ủi, nhưng bây giờ đã biến thành kẻ hãm hại.

 

Giang Phù vờ như không nghe thấy lời giễu cợt của Đỗ Nhược, thành thực mà nói: "Anh ấy đã thấy rồi, kể cả ba mẹ của anh ấy cũng biết."

 

Đỗ Nhược: "Ồ? Bọn họ vậy mà không ghét mày? Bọn họ là loại người như thế đó, ngoài miệng không nói, chứ thực ra trong lòng nghĩ như thế nào không lẽ mày không biết, nói không chừng chắc là bọn họ thấy mày mới mẻ chơi đùa rất vui, nên mới giả vờ với mày như thế đấy."

 

Giang Phù nói: "Tôi không hiểu sao bà lại có những suy nghĩ như vậy, cũng không hiểu sao hôm nay bà lại bày ra bộ dạng như thế này. Nói thật, tôi không có hận bà, không ghét bà, càng không khinh thường bà, tuy không có mấy ai yêu thích bà, nhưng tôi chưa một lần nói những điều quá đáng về bà ở trước mặt người nhà Tạ gia, sau đó cũng không bảo bọn họ trả thù làm chi, càng không bảo bọn họ nắm lấy nhược điểm của bà để quấy rầy bà, như vậy để cho bà và Tề Nhân yên tâm, cùng với con gái bà sống hạnh phúc bên nhau."

 

Đỗ Nhược cười lạnh nói: "Bây giờ mày làm cái bộ dạng này cho ai xem vậy hả? Mày cho là tao không biết cái ý đồ nhỏ bé của mày à?"

 

Giang Phù nhấp một ngụm cà phê, nói: "Bà muốn tin hay không thì tùy."

 

Đúng là Đỗ Nhược không tin lời Giang Phù nói.

 

Không thể nào? Bà ta nghĩ, nếu chuyện này mà xảy đến với mình, nhất định bà ta sẽ khiến cho người đó sống không bằng chết, dù người đó có quỳ xuống cầu xin bà, bà tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ.

 

Giống như Đỗ Nhược và ba mẹ bà ta. Ba mẹ bà ta tham tiền tài, gia trưởng trọng nam khinh nữ, ăn nói cay nghiệt, thích được người ta nịnh bợ. Khi còn nhỏ Đỗ Nhược vẫn chưa hiểu gì, vì em trai, mà thiếu chút nữa phải từ bỏ giấc mơ làm diễn viên múa của mình, sau này mới ngộ ra, mình đi làm thêm để kiếm tiền trang trải học phí, ba mẹ lại tới trường nháo một trận đòi bà phải đưa tiền ngay nhưng bà mạnh miệng không chịu đưa, nhưng ba mẹ bắt đầu lòng vòng đe dọa, nên bà đành phải cố gắng làm lụng nhiều hơn, cố gắng cho đến khi trở thành người quản lý đoàn múa ba lê ở Vân Thành, sau đó mua nhà cho em trai, cho quà cho tiền, trong khi em trai bà thì chỉ long bong ở nhà. Bà cực kỳ chán ghét, ghét đến nỗi bà muốn ăn tươi nuốt sống gã, vì thế từ khi bà ta câu được Tề Nhân, bà ta đã âm thầm gây khó dễ cho ba mẹ mình, cho đến khi ra nước ngoài thì càng lúc càng mặc kệ không thèm quan tâm, khiến ba mẹ bà trở thành trò cười cho những người thân xung quanh.

 

Giang Phù là con trai bà, nên bà rất hiểu tính cách của Giang Phù. Bà đã đủ mềm yếu rồi, chỉ cần bà mạnh hơn Giang Phù, thì Giang Phù sẽ không dám động tới bà.

 

Đỗ Nhược nói: "Mày nhìn kỹ lại mày đi, mày là cái dạng gì, còn Tạ Doanh là dạng gì, mày đừng hòng gả vào hào môn, bây giờ còn đang vui đùa, thì cố mà moi thêm tiền đi, sau này đừng có hối hận."

 

Giang Phù: "Tề Nhân đối xử với bà tệ lắm à? Chẳng lẽ ông ta lừa dối bà sao? Không phải bà đã có con với ông ta rồi sao?"

 

Đỗ Nhược hừ lạnh một tiếng, nói: "Tề Nhân đối xử với tao rất tốt, không như mày, Tạ Doanh chi tiền cũng hào phóng đấy, nhưng vẫn kém hơn một chút so với tao."

 

Giang Phù nghiêm túc nhìn về phía Đỗ Nhược, nói: "Tôi rất khó hiểu, thật đấy, sao bà cứ tỏ ra ác ý với tôi thế? Bà không thấy cái thái độ của bà rất kỳ cục sao? Tôi thực sự không thể nào hiểu được, một bên thì cố gắng lấy lòng tôi, một bên thì lại cố gắng khinh bỉ tôi, thậm chí tôi thấy bà rất khác so với trước đây."

 

Dù trước đây Đỗ Nhược cũng thường không quan tâm đ ến Giang Phù, lâu lâu lại hay cáu kỉnh, nhưng chắc chắn sẽ không giống như bây giờ giống như bị điên khinh thường cậu ra mặt. Giang Phù không giận, cậu chỉ thấy là lạ.

 

Mà Giang Phù không biết là, mẹ của Đỗ Nhược, cũng chính là bà ngoại cậu, đã luôn đối xử như thế với Đỗ Nhược. Học theo răm rắp, đừng nói tới Giang Phù có hiểu hay không, ngay cả Đỗ Nhược còn không hiểu chính mình.

 

Bà ta nghĩ rằng chắc là bởi vì bà vẫn còn xem Giang Phù là con trai mình, nên Đỗ Nhược nghĩ, vì muốn tốt cho Giang Phù, nếu không sẽ có một ngày Giang Phù bị Tạ Doanh dụ dỗ quay mòng mòng, rồi bị Tạ Doanh một cước đá văng ra ngoài, lúc đó không biết Giang Phù sẽ có bao nhiêu đau khổ đây. Nếu là một người khác, thì người đó có tốn công tốn sức nhắc nhở cặn kẽ như bà không?

 

Đỗ Nhược nói: "Tao đây là vì tốt cho mày, mày xem bộ dạng của mày xem, Tạ Doanh nó nói cái gì thì nghe theo răm rắp, sau này bị người nhà nó một cước đá bay, rồi mày đi kiếm ai mà khóc."

 

Giang Phù không tài nào hiểu được.

 

Giang Phù nói: "Tôi không hiểu bà, thì bà cũng sẽ không thể nào hiểu được tôi đâu. Tôi muốn hỏi một câu gì đó bà không trả lời được, giống như bà muốn hỏi tôi một câu nào đó tôi cũng sẽ không biết trả lời như thế nào. Tạ Doanh đối xử tốt với tôi cỡ nào, bà vĩnh viễn sẽ không thể nào biết được. Có điều bà cũng không cần biết đâu, ngày hôm nay tôi tới đây chỉ muốn trả toàn bộ tiền cho bà, cũng nói cho bà biết một điều, tôi sẽ không trả thù bà và Tề Nhân, bà cứ yên tâm, và không cần phải nói thêm cái gì mà là thật hay giả ở đây."

 

Đỗ Nhược vĩnh viễn sẽ không biết cảm xúc mà Tạ Doanh đem lại cho Giang Phù, là tình yêu, hay còn hơn thế nữa.

 

Nhưng bà ta vẫn khô khan đe dọa: "Mày cứ chờ xem."

 

Giang Phù dừng một chút, nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy tôi xin phép đi trước."

 

Sau khi Giang Phù rời đi thì Tề Nhạc Nhạc chạy tới bên người Đỗ Nhược, con nhóc nằm nhoài trên đùi Đỗ Nhược, nhìn người mẹ xinh đẹp của mình: "Mẹ ơi, khi nào chúng ta về nhà?"

 

Đỗ Nhược vuốt tóc Tề Nhạc Nhạc, lại trở về dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp trước mặt Tề Nhạc Nhạc: "Chúng ta sẽ về nhà nhanh thôi, Nhạc Nhạc có muốn ăn bánh ngọt ở đây không nào?"

 

Ngoài cửa, Tạ Doanh dựa vào cửa xe chờ Giang Phù đi ra từ quán cà phê.

 

Tạ Doanh ôm Giang Phù trước, sau đó hỏi: "Nói gì với Đỗ Nhược vậy?"

 

Giang Phù nói: "Một vài chuyện vô nghĩa mà thôi. Có điều chắc hẳn bà ấy sẽ không đến tìm em nữa đâu."

 

Tạ Doanh nở nụ cười, nói: "Chắc chắn là không, Tề Nhân vừa về nước tình hình đang rất bất ổn, anh chỉ cần giở thủ đoạn một chút, là bọn họ sẽ xong đời. Cho nên bà ta muốn gặp em để khiến em trở thành cầu nối cho bọn họ, nhưng căn bản anh không rảnh để tìm cách, thay họ giải quyết khó khăn, chính là đang tự mình hại mình."

 

Giang Phù: "Không nói chuyện này nữa, chúng mình về nhà thôi."

 

Tạ Doanh mở cửa xe, hắn và Giang Phù cùng nhau ngồi vào trong.

 

Tạ Doanh vừa khởi động xe vừa nói với Giang Phù: "Anh xem dự báo thời tiết rồi, ngày mai Kinh Thị sẽ có tuyết đấy."

 

"Đó là trận tuyết đầu mùa ở Kinh Thị năm nay phải không ạ?"

 

"Phải, cho nên đi ngắm tuyết với anh nhé?"

 

"Đương nhiên rồi."

 

Tạ Doanh cười nói: "Thế thì còn gì bằng nữa chứ."

 

Mùa đông năm ngoái, Giang Phù không được ngắm tuyết với Tạ Doanh, mùa đông năm nay, cậu muốn bù đắp vào trận tuyết đầu mùa này, cậu muốn ở bên Tạ Doanh thật dài thật lâu, tuế tuế niên niên.

 

Bắt đầu một khởi đầu mới.

 

—------------------------

 

<yeeê cuối cùng đã hoàn truyện gòi, sao truyện này giống như kết OE í, còn 5 phiên ngoại nữa, (๑•̀ㅂ•́)ﻭ✧ phiên ngoại 1: pé nó có bầu và cách mà pé nó dụ chồng để pé  nó dính pầu 🌚>

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.