Edit: Ấy lại quên rồi | Beta: À nhớ ra rồi
Lúc Diêm Vương truyền tin cho tôi, Lệ Lâm Xuyên vừa mới ngủ, tôi không muốn đánh thức hắn, chỉ nhẹ nhàng mở bức thư kia ra.
Nội dung bên trong dài dòng và vô nghĩa y như phong cách thường ngày của Diêm Vương, tôi nhanh chóng lướt qua, bức thư hơn một ngàn chữ này chỉ nhắc tới đúng một việc: Đã tìm được nguyên nhân linh hồn Lệ Vân Chu mạnh bất thường, phúc báo mà mấy thế hệ tổ tiên nhà họ Lệ tích góp đều được ứng lên người của anh ta, vậy nên anh ta mới có được số mệnh tuyệt vời trăm năm khó gặp.
À, tôi chép miệng, mất hứng cất thư đi.
Người có số mệnh tốt thì làm gì cũng thuận lợi hơn người thường, bây giờ tôi đã không còn thấy bất ngờ vì sao từ nhỏ tới lớn, Lệ Lâm Xuyên luôn là đứa bị cho ra rìa nữa rồi.
Nhưng mà…
Tôi chọc nhẹ quai hàm của Lệ Lâm Xuyên, nhìn gương mặt rõ ràng đã ngủ say của hắn nhưng vẫn dựa sát vào ngón tay tôi theo bản năng, cười khẽ.
Cũng chẳng phải tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, tôi chỉ so sánh khách quan, giữa Lệ Vân Chu và Lệ Lâm Xuyên, Lệ Lâm Xuyên quả thật tốt hơn vài phần.
Hơn nữa một kẻ bạc tình vô nghĩa như Lệ Vân Chu, cho dù có được che giấu dưới lớp da hiền hòa, trái tim anh ta vẫn sẽ luôn lạnh lẽo.
Tiếc rằng Trần Vi Vi không hiểu, Triệu Uyển Nhu cũng chẳng nhận ra, bọn họ dễ dàng vứt bỏ và nghiền nát trái tim chân thành của Lệ Lâm Xuyên, rồi lại vì cái gọi là tình yêu đích thực, không chút lưu luyến mà nhào vào lòng Lệ Vân Chu.
Thật buồn cười.
Nhưng cũng chẳng thể trách bọn họ được, trên đời này chưa bao giờ thiếu những kẻ có mắt không tròng, bọn họ cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Tôi nên cảm ơn bọn họ.
Lệ Lâm Xuyên có tôi là đủ rồi.