Lạc Tầm Phong lập tức mồ hôi lạnh đầy người.
Y đã biết? Lạc Tầm Phong nghĩ, có phải y biết hết rồi không? Yến Cửu Phi đã nói gì?
Nhưng Yến Cửu Phi lại biết được bao nhiêu?
Lạc Tầm Phong sợ sệt đi tới, “Chỉ Ngọc, làm sao vậy?”
Thẩm Chỉ Ngọc nâng mắt nhìn Yến Cửu Phi, nói: “Ngươi đã sớm biết gã đã trở lại?”
Lạc Tầm Phong tự biết đuối lý — Hắn biết rõ Yến Cửu Phi ở Vân Châu thành, lại không bắt gã về Lưu Vân sơn trang, thậm chí giấu gã đi, này nhìn thế nào, cũng giống như đang đối nghịch với Thẩm Chỉ Ngọc.
“Đúng, ta biết…” Lạc Tầm Phong chột dạ hụt hơi nói, “Gã bị người đuổi giết, bảo ta cứu gã.”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Ngươi và gã rất thân?”
“Không thân…”
“Không thân vì sao bảo ngươi cứu gã?” Mặt Thẩm Chỉ Ngọc đều đã lạnh xuống, “Là nghe nói Lạc đại hiệp nhiệt tình chân thành*, sốt sắng làm việc nghĩa**?”
(*古道热肠 cổ đạo nhiệt tràng: đối đãi nhiệt tình, chân thành.)
(**急公好义 cấp công hảo nghĩa: nhiệt tình vì lợi ích chung; hay giúp đỡ người khác.)
Lạc Tầm Phong á khẩu không trả lời được, “Ta…”
Lúc này, Yến Cửu Phi bị trói một bên đột nhiên mở miệng: “Lạc đại hiệp là bị ta ép.”
Lạc Tầm Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn gã, sợ gã khai ra mọi chuyện.
Yến Cửu Phi lại nháy nháy mắt với hắn, ra hiệu hắn không cần lo lắng, sau đó nói với Thẩm Chỉ Ngọc: “Ta biết bí mật của hắn?”
Thẩm Chỉ Ngọc hỏi: “Bí mật gì?”
Tim Lạc Tầm Phong đập loạn, vừa muốn lên tiếng, chợt nghe Yến Cửu Phi hô lớn: “Hắn bất lực!”
Lạc Tầm Phong: “…”
Thẩm Chỉ Ngọc: “…”
Lạc Tầm Phong nhấc chân liền đạp gã, “Nói bậy bạ gì đó?! Ngươi mới bất lực!”
Yến Cửu Phi lẩm bẩm: “Ta là bất lực.”
Lạc Tầm Phong thở hổn hển hai cái, xoay người nói với Thẩm Chỉ Ngọc: “Ta là có nguyên nhân, nhưng không phải điều gã nói.”
Thẩm Chỉ Ngọc: “Đó là gì?”
Lạc Tầm Phong không dám nhìn y, “Không thể nói…”
Thẩm Chỉ Ngọc cũng không nói thêm gì, cả viện yên tĩnh, lại làm cho Lạc Tầm Phong có chút thở không nổi.
Thật lâu, Thẩm Chỉ Ngọc mới rũ mắt hỏi: “Ngươi che chở cho gã?”
“Phải,” Lạc Tầm Phong gian nan nói, “Ta nói rồi, sẽ không để cho gã chết…”
Thẩm Chỉ Ngọc không nói một lời, đẩy xe lăn đi ra ngoài.
“Chỉ Ngọc..” Cổ họng Lạc Tầm Phong cảm thấy đắng chát, muốn đuổi theo, lại không biết đuổi theo thì phải nói gì.
“Lạc đại hiệp…” Yến Cửu Phi cẩn thận gọi, “Có thể cởi dây thừng dùm ta không? Ngươi yên tâm, ta chưa nói gì hết!”
Lạc Tầm Phong không nhúc nhích, lẩm bẩm: “Y nổi giận.”
Yến Cửu Phi: “Không có việc gì không có việc gì, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, hai ngày nữa là tốt rồi.”
Lạc Tầm Phong nhìn gã với tâm tình phức tạp, đi qua hỏi gã: “Ngươi nói ngươi ở nha môn nghe được Diêu Tùng nói chuyện với người ta, bọn họ nói gì?”
Yến Cửu Phi nghĩ lại, “Nói phải mau chóng bắt được Lục tiền bối, không thể cành mẹ đẻ cành con*, chuyện giữa ta và ngươi, không có người thứ ba biết…”
(*节外生枝 thêm rắc rối, phức tạp, dây dưa.)
“Chuyện gì?”
“Không nghe được, bỗng có con mèo nhảy qua tường, làm ta giật mình, liền bị phát hiện.”
“Diêu Tùng, Phùng An, không có người thứ ba biết?” Lạc Tầm Phong trầm ngâm đi ra ngoài, Yến Cửu Phi vội la lên: “Lạc đại hiệp, ngươi thả ta ra a!”
Lạc Tầm Phong làm như không nghe thấy, đi ra cửa viện, đụng phải Thẩm Thập Ngũ ở hành lang.
Thẩm Thập Ngũ vừa thấy hắn liền hỏi: “Lạc đại ca, có phải huynh cãi nhau với Trang chủ không?”
Lạc Tầm Phong cảm thấy khổ sở, hỏi: “Y ở đâu?”
“Sảnh trước,” Thẩm Thập Ngũ nói, “Quýt* đều bị vặt trụi rồi.”
(*桔子 kết tử: quýt hồng.)
Lạc Tầm Phong nhớ, Thẩm Chỉ Ngọc tức giận, sẽ đi vặt quýt của chậu quýt trước sảnh.
Thẩm Chỉ Ngọc đã thật lâu không nổi giận với hắn, lần gần nhất vặt quýt giống như thế này, vẫn là ở một năm trước, bởi vì Trình đại phu trong lúc vô tình nói, có loại cây thuốc mọc ở giữa vách núi thẳng đứng, có hiệu quả đối với nhiều loại độc, không biết có thể giải độc trên chân Trang chủ hay không?
Hắn mang theo dây thừng liền phải đi tìm cây thuốc kia, Thẩm Chỉ Ngọc không cho hắn đi, lại không cản được hắn.
Cuối cùng, cây thuốc thì hái về, cánh tay Lạc Tầm Phong cũng bị đá núi sắc bén rạch ra một đường thật sâu.
Ngày đó, Thẩm Chỉ Ngọc ở sảnh trước vặt quýt cả một đêm, Lạc Tầm Phong chỉ tay lên trời thề, nói sẽ không bao giờ đi hái cây thuốc, mới dỗ được y.
Như bây giờ, Lạc Tầm Phong không biết dỗ thế nào.
Hắn thở dài, cầm mấy đồng bạc để cho Thẩm Thập Ngũ mua hạt dẻ xào cho Thẩm Chỉ Ngọc.
Thẩm Thập Ngũ cầm hạt dẻ xào đi tìm Thẩm Chỉ Ngọc, hỏi y một cách thật cẩn thận: “Trang chủ, ăn hạt dẻ không?”
Thẩm Chỉ Ngọc liếc mắt nhìn hạt dẻ kia một cái, không biết nghĩ tới gì, bóp nát quả quýt trong tay. “Không ăn, hư.”
Thẩm Thập Ngũ cúi đầu ngửi ngửi, vẻ mặt mờ mịt — không có hỏng a, rất thơm.