(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Edit: Thanh Mục
2 ngày trước khi rời nam thành.
Bên ngoài cung điện Bren tích đầy lá rụng ố vàng còn chưa quét sạch.
"Như ngươi có thể thấy, Beryl, ha, thứ này cũng bắt đầu quấn lấy ta."
Hoàng tử Rhodes bất đắc dĩ lộ ra nụ cười, mái tóc vàng dài tản loạn dán lên mặt, hắn một chân vắt lên đầu gối chân kia, kéo cổ áo nếp gấp, lộ ra dấu hiệu bệnh lây lan.
Thẩm Thính Lan chuyên chú đẩy nhẹ thuốc trong ống tiêm, bình thanh trả lời: "Thứ cho ta nói thẳng, tình trạng của hoàng tử so với Công nương Anna còn xấu đi nhanh hơn."
"Bệnh kỳ diệu của hoàng tử và công nương ta tất nhiên là dốc hết toàn lực chữa trị, nhưng trong thời gian gần đây, xuất hiện một vấn đề của bên thứ ba không thể đoán trước."
Rhodes hoàng tử cởi lớp lót bên ngoài, lộ ra một đoạn cánh tay, nghe vậy nghi hoặc nhướng mày, "Vấn đề gì?"
"Trong quá trình dược phẩm, chúng ta thiếu một loại thuốc rất quan trọng, hiện tại dược thương cung ứng không đủ, thiếu hàng nghiêm trọng, ta hỏi qua các kênh, đều nói nam thành có một đám rắn đang cướp những loại dược này để đề xuất luyện chế thành cấm dược bán."
"Điều này có đúng không? Làm một loại thuốc bị cấm? Há có lý lẽ này!"
Hoàng tử Rhodes đập tay vịn ghế, Thẩm Thính Lan cầm bông rượu lau da hắn, mặt mày lộ ra ngoài khẩu trang trầm tĩnh sâu xa, giống như đang làm theo hướng dẫn, tiếp tục đề nghị nói:
"Ta nghe nói đám côn đồ kia ở Nam thành đặc biệt làm bậy, đánh cuộc độc hại gì đó đều dính một cước, nếu hoàng tử nguyện ý ra tay chỉnh trị bọn họ, thu hoạch đại lượng dược vật một nửa có thể hiến cho các dân chúng dược viện, một nửa để lại cho mình. Nếu làm như vậy, hình tượng từ bi yêu dân của hoàng tử còn có thể càng thêm củng cố. "
Ống tiêm đâm vào da thịt trong cuộc đối thoại, một loại dịch xuyên thấu nào đó chậm rãi chảy vào mạch máu, Rhodes hoàng tử nhéo nhéo mi tâm, nguyên nhân bệnh của bản thân là chuyện khó giải quyết, đoạt lại thuốc có thể thần không biết quỷ không hay nhét vào trong kho của mình, hơn nữa tiêu diệt hỗn tử có lẽ còn có thể làm cho phụ vương đối với hắn thoáng thay đổi quan điểm, đây cũng không phải là lợi sự một hòn đá trúng hai con.
Rhodes hoàng tử phát ra vài tiếng cười khẽ, "Beryl tiểu thư thật sự là thông tuệ hơn ta tưởng tượng a. "
Thẩm Thính Lan mỉm cười, cô rút kim ra, đè bông gòn dán băng dính, kế hoạch trong lòng vững vàng tiến hành.
Cô cầm quyển sổ ghi chép ca bệnh, vừa vặn nhìn thấy hình tượng người bán thân mà mấy ngày trước cô dùng bút vẽ.
Thẩm Thính Lan cẩn thận nhìn chằm chằm người đàn ông trong tranh, đầu dầu, mắt trái không trọn vẹn.
Cô quay đầu bút ra, "Hoàng tử muốn biết thủ lĩnh của đám địa đầu xà kia là ai không?"
Hoàng tử Rhodes mặc lại áo ngoài, rất hứng thú, "Không ngại nói đến nghe một chút. "
"Lộ gia." Cô không chút do dự vẽ một vết dài trên cổ người đàn ông.
-
Những cành hoa màu nến vàng rực rỡ nối liền với đường ray xe lửa, giữa trưa âm u, hai người trở về vùng quê nơi Khôi Tuyết từng sống cùng mẹ.
Cottage cũ và tồi tàn (Túp lều?), tiền viện cỏ dại mọc um tùm, hai người hao phí cả buổi chiều dọn dẹp hoàn cảnh trong nhà, đợi đến khi thu thập xong, Khôi Tuyết mang bó hoa mua vào trong tiền viện, quỳ xuống cầu nguyện.
Mẹ là bị người gian sát vứt bỏ nửa đường, thi thể đến nay không cách nào tìm lại được, cô cả đời bôn ba lao động, muốn cuộc sống bình thường như thế, cuối cùng ngay cả chết cũng không được chôn cất.
"Xin ngài che chở cho ta..."
Mây đen tụ tập, bầu trời bỗng nhiên mưa phùn kéo dài, từng giọt nước như nước mắt, đập vào cánh hoa, rơi vào khóe mắt Khôi Tuyết, tựa như khi còn bé mẹ thương tiếc sờ hai má cô.
Khôi Tuyết rụt bả vai, hai tay gắt gao đan vào, chiếc váy đen dần dần bị nước mưa làm ướt dán vào thân hình gầy gò của cô, mơ hồ lộ ra xương sống lưng nổi bật.
Cô cầu nguyện thành kính: "Ban phước cho ta để giết chết tất cả tội ác của người kia."
"Nhất định."
Khôi Tuyết rũ tai sói xuống, đồng thời cúi người xuống, che lại vật nhỏ giấu ở trong ngực —— sợi lông vũ màu đen dính vết máu kia.
"Trời mưa to, đi trước đi, Khôi Tuyết."
Tiếng người phụ nữ dịu dàng từ trong phòng truyền ra, Khôi Tuyết xách làn váy đứng lên, quay người đối mặt với Thẩm Thính Lan trong nháy mắt, lập tức thay đổi diện mạo cười nhạt.
Vâng lời và ngoan ngoãn.
"Ta mua cho ngươi một cái vòng cổ, Khôi Tuyết."
Thẩm Thính Lan đặt vòng cổ lên lòng bàn tay cho Khôi Tuyết xem, khóe môi khẽ cong, rất hài lòng với kiểu dáng mình chọn thật lâu, "Không phải ngươi không muốn nhìn thấy những mã số trên cổ sao?"
"Ta cố ý mua cho ngươi một cái, đeo vào có thể che đi những vết tàn trên cổ nha."
Khôi Tuyết ngồi bên cạnh bệ cửa sổ, bối cảnh là hoàng hôn trong ngày mưa, Thẩm Thính Lan đến gần trước mặt cô, cúi người xuống, dẫn đầu kéo vòng đeo cho cô.
"Thế nào, thích không?" Người phụ nữ mỉm cười và hỏi.
Khôi Tuyết vừa tắm rửa xong, cả người tản ra mùi thơm nhàn nhạt. Cô nhìn Thẩm Thính Lan, đầu ngón tay vuốt ve chất liệu da vòng cổ, dừng một chút, rầu rĩ gật đầu: "Thích."
"Thích là được rồi." Thẩm Thính Lan thuận thế hôn lên má cô, hai tròng mắt nhắm nghiền, đắm chìm hưởng thụ loại thân mật này, ngón tay không ngừng sờ lấy vòng cổ Khôi Tuyết, tựa như đang yêu thương một con thú cưng.
Khôi Tuyết đón nhận nụ hôn của cô, bị kéo bởi vòng cổ của người phụ nữ, ngoài cửa sổ theo ánh sáng theo đàn bơi trên người hai người, ngọn lửa xung quanh rất nhanh phát ra điện giật.
Nhưng quyền chủ động lần này lại rơi vào tay Khôi Tuyết, Thẩm Thính Lan rõ ràng là vô cùng bất ngờ, khi Khôi Tuyết ngồi xổm xuống, chủ động nói với người phụ nữ, cô cũng muốn, cô cũng khát.
"Khôi Tuyết... Khôi Tuyết..."
Thẩm Thính Lan ngửa cằm lên, trong tay khi thì xoa nhéo tai sói Khôi Tuyết, khi thì nắm mái tóc dài của cô, trán trơn bóng không ngừng thấm mồ hôi.
"Quay lại với ta, Khôi Tuyết... Trở lại bên cạnh ta mới là tốt nhất..."
Khôi Tuyết lui người ra, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thính Lan, lau qua miệng: "Ta đã là của ngài rồi, chủ nhân."
Mái tóc đen thẳng hơi lộn xộn cũng không che giấu được vẻ đẹp của người phụ nữ. Thẩm Thính Lan hạ thấp cằm, tươi cười mang theo cảm giác hư ảo:
"Đúng không, ngươi có thực sự muốn yêu ta không? Khôi Tuyết."
"Xin hãy tin ta."
Khôi Tuyết chân thành trả lời, cô nâng mắt cá chân Thẩm Thính Lan, cúi người xuống, hôn nhẹ lên mu bàn chân người phụ nữ.
"Lòng trung thành và tình yêu của ta, đều thuộc về chủ nhân ngài."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");