Mỉm cười cố gỡ Mộc Nhiên đang gắng làm loạn trên người mình ra Thẫm Mộng Quân nắm chặt lấy hai cổ tay cô, ép cô phải nhìn mình:"Đầu em hết đau rồi hay sao mà lắm trò thế!"
Vừa nói Thẫm Mộng Quân vừa xoay người Mộc Nhiên, đỡ lấy người cô để cô nằm lại xuống dưới đùi mình:"Ngoan nào em nằm xuống đây đi anh để gọi lại quầy lễ tân thêm lần nữa hỏi xem sao họ vẫn chưa đem đồ lên!"
Tay đỡ lấy đầu Mộc Nhiên tay cầm lấy điện thoại gọi đi, hối thúc lễ tân thêm lần nữa, Thẫm Mộng Quân lại đặt điện thoại về vị trí cũ, đầu hơi cúi anh xoa xoa nắn nắn hai bên má Mộc Nhiên:"Tối nay muốn đi với anh đến gặp con bé đó không?"
Mộc Nhiên vươn tay sờ sờ vào mặt Thẫm Mộng Quân mà lắc đầu, trở người ôm lấy hông anh, Mộc Nhiên nhỏ giọng:"Anh nghĩ em con bé đó tính dở trò gì? Tự dưng lại muốn gặp trực tiếp anh?"
"Không phải đi cùng anh sẽ rõ sao?" Thẫm Mộng Quân lần nữa mà nhắc lại.
Mộc Nhiên lại tiếp tục lắc đầu:"Em tin ông xã của mình sẽ có cách giải quyết mà! Em đi theo lại gây thêm phiền phức!"
"Em nói như anh bảo em là một mớ phiền phức không bằng vậy?"
"Anh dám sao?"
Mày nhướng lên Thẫm Mộng Quân không chớp mắt mà dẻo miệng nịnh nọt:"Tất nhiên là không dám rồi! Vợ của anh cái gì cũng tốt, cái gì cũng hoàn hảo!"
Tuy biết lời hoa mỹ không được trung thực cho lắm nhưng Mộc Nhiên vẫn cảm thấy vui mà cọ cọ vào lòng Thẫm Mộng Quân cười khúc khích.
Nằm trong phòng thêm một lúc lâu nữa bên ngoài mới truyền đến tiếng gõ cửa, Thẫm Mộng Quân đỡ nhẹ đầu Mộc Nhiên xuống sofa, tay vẫn còn cố tình loát lấy đầu cô khom người đặt nhẹ xuống dặn dò:"Anh đi lấy đồ, em nằm nhớ đừng cựa quậy lung tung, đầu em sưng to lắm rồi đấy!"
Mi mắt Mộc Nhiên khẽ chớp đồng ý, Thẫm Mộng Quân mới đặt đầu cô xuống hẳn sofa mà đi đến mở cửa, nhận lấy thuốc và thức ăn từ tay phục vụ, đưa ít tiền típ rồi Thẫm Mộng Quân mang vào phòng, đặt trên bàn anh ngồi xuống chỗ cũ tay đỡ lấy đầu Mộc Nhiên lên đùi mình, mở lấy lọ thuốc anh cẩn thận mà bôi lên lớp da mềm đã nhô cao, tuy Mộc Nhiên có xíu nhăn mày nhưng cũng chẳng đến nổi quá đau để la lên.
Bôi thuốc xong Thẫm Mộng Quân đặt lọ thuốc sang một bên, đỡ lấy đầu Mộc Nhiên anh ôm cô ngồi lên đùi mình:"Nào ngồi dậy đi, anh đút cháo cho!"
Nương theo lời của Thẫm Mộng Quân, Mộc Nhiên tự thân mà bò dậy leo lên người của anh ngồi tay ôm lấy cô anh đầu ngửa ra sau há miệng chờ đút.
Khóe môi cong lên, Thẫm Mộng Quân ôm eo Mộc Nhiên:"Em nới lỏng chân ra một chút anh mới lấy cháo được!"
Nghe Thẫm Mộng Quân nói vậy Mộc Nhiên cũng liền buông lỏng hai chân đang kẹp chặt lấy hông của anh ra, Thẫm Mộng Quân chòm người lấy chén cháo, tay ở sau lưng Mộc Nhiên cẩn thận bưng chén cháo còn cố tình cách xa lưng cô một khoảng để tránh vô tình làm cô bị bỏng, Thẫm Mộng Quân múc từng muỗng cháo một cẩn thận mà đút Mộc Nhiên cho đến no.
Khi mà chiếc bụng đã căng tròn, chén cháo trong tay cũng đã cạn Mộc Nhiên liền xoa xoa lấy cái bụng nhỏ của mình mà thở phì ra một hơi văng thẳng hơi thở vào mặt Thẫm Mộng Quân:"No quá, em chết mất!"
Rướn người đặt cái chén lên bàn Thẫm Mộng Quân vuốt vuốt lấy lưng cô:"No rồi thì em qua giường nằm chơi điện thoại đi, anh ăn chút rồi qua với em!"
Nghe lời Thẫm Mộng Quân, Mộc Nhiên liền trèo xuống khỏi người anh cầm theo cả hai chiếc điện thoại của mình và anh chạy lại giường nằm xuống, nhìn thấy Mộc Nhiên cầm theo điện thoại của mình lại có chút nghịch gợm khi cứ lăn qua lăn lại trên giường nhưng Thẫm Mộng Quân cũng chẳng nói gì, anh chỉ ngồi đó vừa ăn cơm vừa chăm chú nhìn qua cô lâu lâu lại vì những hành động ngây ngốc thỉnh thoảng của cô mà mỉm cười.
Sau khi dọn dẹp chén đũa đặt gọn lại một bên Thẫm Mộng Quân mới đứng lên đi lại giường thấy Mộc Nhiên đang nằm sấp trên giường, anh liền ngồi xuống bên cạnh mà sờ sờ vào gáy cô:"Đừng chơi nữa, chơi nhiều hại mắt, em nằm lại ngủ chút đi!"
"Anh không ngủ sao?" Mộc Nhiên nghe Thẫm Mộng Quân bảo mình đi ngủ nhưng không nghe bảo anh cũng sẽ đi ngủ cùng cô, mà thắc mắc xoay đầu qua hỏi.
"Anh còn phải sắp xếp lại đồ đạc nữa! Em ngủ đi!"
"Em xếp phụ với anh nha?" Vừa nói Mộc Nhiên vừa vén tấm chăn lên quăng điện thoại sang một bên mà ngồi trước mặt Thẫm Mộng Quân chớp chớp mi mắt.
Định bảo không cần cô xếp phụ, mình anh cũng làm được nhưng cuối cùng trước dáng vẻ hiện tại của Mộc Nhiên Thẫm Mộng Quân cũng không thể kiềm lòng được mà gật đầu:"Được rồi, qua đây với anh!"
Nắm lấy tay Mộc Nhiên đi đến tủ quần áo, toang để cô ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo xếp đồ, Thẫm Mộng Quân vội nói:"Chờ anh một lát anh lấy thảm bông trãi xuống đã!" Nói rồi Thẫm Mộng Quân mở cửa tủ lấy một tấm thảm bông đã dặn lễ tân chuẩn bị từ trước ra, khom người trãi xuống sàn nhà, anh nhìn Mộc Nhiên chỉ tay xuống tấm thảm bông:"Được rồi em ngồi lên đây đi!"
Mộc Nhiên túm chân váy của mình ngoan ngoãn mà ngồi xuống chờ Thẫm Mộng Quân đem vali cùng đồ ra để xếp.
Ngồi chờ một lúc Thẫm Mộng Quân cuối cùng cũng ôm đến nào là quần áo, trang sức, giày dép, đặc sản địa phương,......mà cả hai đã mua được khi ở đây, bỏ xuống dưới sàn nhà, từ trong góc anh lôi ra hai cái vali vẫn còn mới toanh mở ra rồi ngồi xuống thảm bông cùng Mộc Nhiên:"Được rồi đó em xếp vào đi!"
Loay hoay một lúc lâu cuối cùng mọi thứ cũng được xếp gọn vào trong vali, bỗng chợt Mộc Nhiên lại tựa đầu vào vai của Thẫm Mộng Quân, khép hờ mi mắt nhỏ giọng:"Một tuần này thật tốt, có lẽ đến thời điểm hiện tại đây chính là trãi nghiệm đẹp đẽ nhất trong đời em! Mộng Quân cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã cho em biết trên thế giới này vẫn luôn có những điều tốt đẹp đến như thế!"
Khóe môi cong lên, Thẫm Mộng Quân nghiêng nghiêng đầu, tay đưa lên xoa xoa cần cổ của Mộc Nhiên, đôi môi chạm nhẹ lên đỉnh đầu cô:"Năm tháng sau này của chúng ta nhất định sẽ luôn đẹp đẽ như vậy!"
"Mộc Nhiên cảm ơn em vì vẫn còn có thể chấp nhận một thằng như anh!"
"Cảm ơn em đã không vì những tổn thương của chính mình mà tổn thương lên người khác!"
"Có em anh có cả thế giới!"
"Anh yêu em! Mộc Nhiên, anh yêu em rất nhiều!"