Sắc Màu Quân Nhân

Quyển 1 - Chương 28




Sáng sớm hôm sau, Liên Hạo Đông rời giường từ rất sớm vì anh còn có chuyện rất quan trọng cần làm. Trước khi đi Liên Hạo Đông vuốt đầu Trần Hiểu Sắt mỉm cười đe dọa: "Không được tắt điện thoại, không được nói mấy lời linh tinh vớ vẩn nữa, nếu không anh sẽ đem chuyện em ‘đã ngủ’ với anh nói cho tất cả người thân và bạn bè của em biết!"

Trần Hiểu Sắt không lên tiếng vì cô đã bị anh chọc tức đến hôn mê.

Đương sự Liên Hạo Đông tuy chiếm được lợi từ người khác nhưng vẫn tỉnh bơ như không, hiển nhiên là một quân phỉ mặt dày không biết xấu hổ!

Đến giờ dắt chó đi dạo Trần Hiểu Sắt mới chợt nhớ ra Sửu Sửu đáng thương còn đang nằm trong bệnh viện, nên cô gọi điện thoại đến bệnh viện thú y hỏi thăm. Bác sĩ cho biết Sửu Sửu đã gần như hồi phục, hiện đang đùa giỡn với một chú chó cái. Trần Hiểu Sắt cảm thấy đau cả đầu, chuyện này thực sự quá mất mặt. Quả đúng như câu ‘chủ nào tớ nấy’, xem ra mình đã huấn luyện ra được một con chó háo sắc rồi.

Buổi chiều, Liên Hạo Đông báo cho cô một tin, kêu cô sau khi tan việc đi thẳng đến quân khu, còn nói có hai món quà đặc biệt muốn tặng cô bảo đảm cô sẽ thích. Trần Hiểu Sắt hỏi, "Quần áo hả? Cái đó đâu phải tặng quà mà là do anh thiếu nợ tôi ấy chứ, tính từ cái ngày xui xẻo gặp anh tới nay thì tôi đã bị anh gián tiếp hủy hoại mấy cái váy rồi chứ có ít đâu."

Liên Hạo Đông ở đầu dây bên kia sảng khoái đồng ý nói: "Muốn gì cũng có, chỉ cần em đến là được."

Trần Hiểu Sắt đi đến quân khu với tâm tình háo hức vui vẻ, và mục tiêu chính là ổ chuột của Liên Hạo Đông. Uầy, nói ổ chuột có vẻ đã quá nâng phong cách sống của anh ta rồi.

Rẽ thêm hai lốc đường nữa thì Trần Hiểu Sắt đã đến trước cửa nơi Liên Hạo Đông ở. Từ xa nhìn thấy một tốp người mặc áo thuỷ thủ đang chơi đùa với chó. Liên Hạo Đông cũng ở trong số đó nhưng anh ta không ăn mặc giống mọi người mà mặc áo ba lỗ màu đen, đang rất nhàn hạ đứng tựa người lên cửa hút thuốc, miệng thỉnh thoảng khép ra khép vào, dường như đang nói gì với ai đó.

Tầm mắt của Liên Hạo Đông vô tình nhìn tới phương hướng Trần Hiểu Sắt, sau khi thấy cô anh liền vẫy tay ý bảo cô mau qua đó.

Hôm nay Trần Hiểu Sắt mang giày cao gót, vì sợ vấp té nên không dám đi nhanh, mặc kệ sự hối thúc của Liên Hạo Đông cô cứ cẩn thận từng bước đi từ từ về phía trước. Một chiếc xe quân đội biển số A8 chầm chầm lướt qua Trần Hiểu Sắt khiến cô giật mình, chiếc A8 này là xe của ba Liên Hạo Đông? Trần Hiểu Sắt đột nhiên nhớ lại màn diễn trò lần trước, đúng là kỹ thuật diễn còn quá kém, thiệt xấu hổ ghê. Bây, bây giờ mình có nên bỏ về nửa chừng không đây?

Chiếc A8 lái đến nơi trước Trần Hiểu Sắt. Người đầu tiên nhảy xuống xe là một đứa bé khoảng chừng ba tuổi, theo sau đó là một đôi chân thon thả trắng muốt mặc chiếc váy ngắn. Cô gái ấy vận váy màu trắng ôm sát cơ thể cùng với mái tóc uốn xoăn đã gây sự chú ý cho rất nhiều người.

Đứa bé thì ăn mặc y hệt như một cây thông xanh nho nhỏ, trên màu trắng, dưới màu xanh, trên đầu còn vấn hai búi tóc be bé, trông rất hoạt bát đáng yêu. Cô bé líu lo nhảy nhót, tiếng cười trong trẻo như chuông ngân lôi kéo cô gái nọ chạy về hướng đám người ở đằng kia. Cô gái loạng choạng đi theo cô bé, đồng thời nhỏ nhẹ căn dặn: "Honey, chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã đó."

Bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía bên này, hơn nữa tầm mắt mọi người đều tự động vòng qua Trần Hiểu Sắt để nhìn cô gái mặt váy trắng kia. Trần Hiểu Sắt cũng thấy rất rõ ràng, ánh mắt Liên Hạo Đông đang nhìn cô gái kia, anh ta sửng sốt vài giây mới vứt điếu thuốc xuống đất dụi dụi, sau đó mở rộng vòng tay về phía một lớn một bé kia. Anh ta muốn ôm ai?

Có vẻ như cô gái kia rất sợ chó, bởi vì cô ta đã đứng lại không đi nữa, còn cô bé kia thì đang cố sức lôi kéo cánh tay cô ta tiếp tục đi về phía trước.

Chú chó mà mọi người đang đùa giỡn là giống chó săn Labrador đen đã được sáu tháng tuổi, bộ lông trên người nó như được tỏa sáng, đẹp không thể tả. Dường như nó đã phát hiện ra mục tiêu, vùng dậy phóng khỏi tốp người đang vây quanh nó, lao đi như tên lửa về hướng mấy người đẹp với bộ mặt hung hăng dữ tợn. Tuy Trần Hiểu Sắt cũng nuôi chó, nhưng chưa bao giờ được chứng kiến tận mắt loài chó nào mà hung hãn như thế. Trần Hiểu Sắt bị dọa cho sợ cũng phải quay đầu bỏ chạy, có lẽ tâm trạng hôm nay tốt, nên tốc độ chạy của cô có thể nói là thần tốc.

Cô bé con kia nào giờ chắc cũng chưa từng bị dọa sợ đến thế, vì vậy đã bật khóc thét lên. Còn cô gái mặc váy trắng cũng không tốt hơn là bao, cô ta thét lên quai quái rồi liên tiếp lui về phía sau, chới với sắp sửa ngã nhào xuống vũng nước nằm cạnh mấy bụi hoa.

Tốc độ của Liên Hạo Đông còn nhanh hơn cả chú chó kia, dũng mãnh xông lên phía trước như loài báo, ôm lấy cô bé đang khóc thét kia trước, sau đó mới đưa tay kéo cô gái đang sắp sửa ngã lại. Cô gái ấy sợ tới nỗi ngân ngấn nước mắt, thấy Liên Hạo Đông đang níu giữ mình mới cố gắng áp chế cảm giác sợ hãi, miễn cưỡng nở nụ cười.

Liên Hạo Đông cảm thấy mọi việc xảy ra thật thú vị. Phải, vui trên nỗi đau của người khác là một trong những sở thích biến thái của anh ta. Anh nhạo báng cô gái nọ nói: “Tại sao không chạy? Xem cô gái kia chạy rất nhanh kìa.” Dù đã bỏ chạy nhưng Trần Hiểu Sắt cũng bị trúng đạn.

Bắc Kinh những ngày gần đây mưa khá nhiều, chỗ nào cũng có nước đọng, những nơi chưa tráng nhựa đều có bùn lầy lội giống như chuồng heo. Cô gái bị Liên Hạo Đông trêu chọc như vậy chỉ gắng gượng cười cười để giữ lại hình tượng. Cô ta áy náy mỉm cười rồi cúi đầu nhìn hai chân mình đang giẫm trong đống bùn dơ dáy, đôi giày hàng hiệu của cô cũng dính không ít bùn khiến cô ta phiền lòng, càng nghĩ càng giận. Nhưng thấy có người đang nhìn mình nên cô ta không tiện bộc phát cơn giận, chỉ đành cố gắng nhẫn nhịn.

Chạy được một đoạn khá xa Trần Hiểu Sắt mới ngừng lại. Hay quá, mình đã chạy được gần năm mươi mét rồi, bản lĩnh này thật không tệ nha.

Cô bé nhỏ xinh nhìn cô gái mặc váy trắng đang đứng trong vũng bùn nhíu mày nói: “Dì Trương à, có con giun đũa đang bò lên chân dì kìa.”

Cái gì? Giun đũa?

Trương Thiếu Vân nghe được hai chữ giun đũa thì liền theo phản xạ bật thốt lên: “Á…” Sau đó vung chân giũ lia lịa, chiếc giày bị cô đá bay thật xa, vấy bẩn lây sang bên cạnh.

Sợ cô ta ngã, Liên Hạo Đông đành cố gồng người dìu đỡ, vỉ giầy cao gót tám tất chỉ còn lại một chiếc nên không thể giữ thăng bằng, nhưng nhờ có Liên Hạo Đông mà cuối cùng đã không sao nữa.

Gần đây Miêu Miêu ở nhà trẻ học được không ít thứ, từ con giun bình thường cô bé đã nhìn thành con giun đũa.

Thấy Liên Hạo Đông bảo vệ che chắn cho Trương Thiếu Vân, Labrador vẫn không chịu khép miệng, đi vòng quanh Trương Thiếu Vân hai vòng rồi ngồi chồm hổm xuống. Ánh mắt của nó vừa đúng lúc nhìn thấy Trần Hiểu Sắt đang thở hổn hển ở đằng xa, lần nữa phát uy xông ra ngoài. Labrador uy mãnh khỏe mạnh phóng qua Trương Thiếu Vân khiến cô ta loạng choạng, sau đó ngã nhào xuống theo góc bốn mươi lăm độ. Bạch Phú Mỹ quả đúng là hoàn hảo, ngay cả té cũng chọn góc độ chuẩn không cần chỉnh như vậy.

Liên Hạo Đông lo lắng to tiếng quát lên: “Phi Hồ, quay lại!”

Trần Hiểu Sắt nào có để ý chuyện gì khác ngoài việc chỉ lo khom lưng thở. Đợi tới khi ngước mắt lên nhìn thì Phi Hồ đã chảy nước miếng ròng ròng đứng cách cô chỉ hơn hai mét. Chết chắc rồi, hỏng chừng tối nay mình sẽ đến bệnh viện thú y ở chung với Sửu Sửu rồi.

Trần Hiểu Sắt bị Phi Hồ bổ nhanh tới đè ngã sóng xoài trên mặt đất. Đám thanh niên mặc áo thủy thủ kia cũng nhận ra được Phi Hồ đang quá khích, mọi người đều rối rít chạy về hướng Trần Hiểu Sắt, miệng cũng đồng thời quát lên: “Phi Hồ, xuống đây!”

Phi Hồ không làm gì Trần Hiểu Sắt mà bắt đầu liếm láp khắp mặt cô, ôi cái miệng của nó to đến đáng sợ!

Tốp người áo thủy thủ đã chạy tới nơi, hì hục kéo Phi Hồ ra. Khốn thật! Cả đám người kéo tới vậy mà chẳng có tên Liên Hạo Đông kia? Coi thường mình sao? Phi Hồ khi không đã trở thành mục tiêu để Trần Hiểu Sắt trút giận. Cô ngồi bật dậy vung tay phải lên có bao nhiêu sức đều dùng hết tát lên mặt Phi Hồ một cái vang dội, Phi Hồ bị đánh đau phải gào lên kêu la ỏm tỏi.

Đám thanh niên trai tráng đều phát hoảng với hành động anh dũng này của Trần Hiểu Sắt. Một người trong số đó hỏi, “Không sao chứ? Tôi kéo cô lên.”

Trần Hiểu Sắt duỗi tay ra với người có lòng tốt muốn giúp đỡ mình, cô nói: “Cám ơn!” Nhưng khi vừa vươn tay lên thì khớp xương cánh tay kêu răng rắc, chắc vừa rồi dùng quá sức nên đã ảnh hưởng đến xương cốt rồi.

Bù lại, một cái tát này đã mang về hiệu quả rất đáng kể. Phi Hồ ngay tức khắc xìu xuống, đi qua đi lại quanh cô vài vòng, cuối cùng đi tới cạnh chân Trần Hiểu Sắt cọ cọ mơn trớn như thể muốn lấy lòng cô.

Tuyệt chiêu lấy bạo chế bạo của Trần Hiểu Sắt đã giành được chiến thắng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.