Editor: Chao + Beta: Linh, Amouriel
Sự vắng mặt của Chu Liệt, cũng không có nghĩa là anh hoàn toàn biến mất.Lúc cô đi ra ngoài cửa nhà, cô thấy một chiếc xe hơi màu trắng rất mới. Bên cạnh chiếc xe, có một người đàn ông đang đứng.
Mỗi ngày anh đều nhắn tin cho Giang Ninh. Nội dung của tin nhắn, không còn là lời dặn dò hàng ngày hay lời chào bình thường nữa.Ngày hôm sau, Chu Liệt không chút nghĩ ngợi hỏi Giang Ninh một câu hỏi.Xì một tiếng. Vô số bong bóng nhỏ lao lên.
Mà giống như về cuộc sống sinh hoạt hay những cảm xúc nhỏ nhặt của anh.Anh còn thay một bộ quần áo mà bình thường Giang Ninh chưa từng thấy qua.Nhưng cô dường như đã trở lại năm lớp 12, mỗi tối chờ mong nhất chính là thời gian nói chuyện điện thoại với Chu Liệt.
Chu Liệt đã đi đến thành phố A, anh gửi ảnh nhà ga xe lửa, uất ức nói ra hai chữ, “Đông quá.”Cuộc trò chuyện đơn giản, vừa ngây thơ vừa khó hiểu.Nhưng không ai biết rằng anh đang nói chuyện với vợ mình với một giọng điệu “Làm nũng”.
Anh đi tìm Tần Niệm, chụp lén cửa phòng làm việc của Tần Niệm, mặt trên còn có tên Tần Niệm, chửi bới nói “Không đẹp chút nào’’.Giang Ninh không rời mắt được.
Là Tần Niệm không xinh đẹp sao?Giống như một chai đồ uống có ga sau khi lắc lư.
Hay là cái tấm biển kia không đẹp?Giang Ninh đưa hai đứa trẻ đến phòng ngủ chính, ba người cùng nhau ngủ trên giường lớn, lấp đầy khoảng trống sau khi người đàn ông rời đi.
Anh và các đồng nghiệp trong công ty cũ đi ăn tối, chụp ảnh bữa ăn trên bàn, từng món một, vừa tinh xảo vừa ngon miệng.Editor: Chao + Beta: Linh, AmourielChu Liệt bước chân dài đi tới trước mặt cô, thấp giọng hỏi, “Giang Ninh, chúng ta đi xem phim cùng nhau nhé.”
Nhưng anh lại nói với Giang Ninh, “Không ngon chút nào”.Mỗi ngày anh đều nhắn tin cho Giang Ninh. Nội dung của tin nhắn, không còn là lời dặn dò hàng ngày hay lời chào bình thường nữa.
Khi tin nhắn vừa gửi thì đã gần chín giờ tối.Giang Ninh lễ phép nói, “Gần đây Chu Liệt rất bận, không có thời gian.”Chu Liệt: Xem như là một bí mật nhỏ đi.
Giang Ninh đưa hai đứa trẻ đến phòng ngủ chính, ba người cùng nhau ngủ trên giường lớn, lấp đầy khoảng trống sau khi người đàn ông rời đi.Giang Ninh gặp lại Chu Liệt vào ba ngày sau khi anh rời đi.
Cô cầm điện thoại di động, lướt xem video nhỏ vô vị.Sau câu nói “Không ngon chút nào’’Giang Ninh nhìn tin nhắn Chu Liệt gửi tới, đọc hết lần này đến lần khác.
Giống như đang chờ Chu Liệt gửi tin nhắn cho cô.Rất… Đẹp trai.
Sau câu nói “Không ngon chút nào’’Hôm đó là thứ hai.Anh đi tìm Tần Niệm, chụp lén cửa phòng làm việc của Tần Niệm, mặt trên còn có tên Tần Niệm, chửi bới nói “Không đẹp chút nào’’.Ở đâu có Giang Ninh, thì ở đó có Chu Liệt.
Tạm dừng hai hoặc ba giây.Giang Ninh đưa hai đứa trẻ đến trường, còn cô ở ngoài cổng trường mầm non nói chuyện với các bà mẹ khác một lát.Giang Ninh suy nghĩ một chút, lựa chọn: Màu trắng:.Hay là cái tấm biển kia không đẹp?
Giang Ninh trong bóng tối, nhìn chữ “Đang nhập” trên hộp tin nhắn trò chuyện.Sự vắng mặt của Chu Liệt, cũng không có nghĩa là anh hoàn toàn biến mất.
Chờ đợi.
Nhưng lại thấy một câu.Đó là làm nũng.
“Muốn ăn đồ ăn em làm.”Cô lên tiếng, “Mẹ cũng… Nhớ bố con…”
Ánh sáng yếu ớt của điện thoại rơi trên khuôn mặt trắng nõn của Giang Ninh, phản chiếu khóe miệng cô khẽ nhếch lên.Nhưng anh lại nói với Giang Ninh, “Không ngon chút nào”.
Một hình ảnh xuất hiện trong tâm trí của cô.Giang Ninh: Có quan trọng không?
Trong phòng ăn uống linh đình.Nhưng lại làm cho người ta kìm lòng không được muốn cười.Tạm dừng hai hoặc ba giây.
Người đàn ông cao ngất thon dài ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn điện thoại di động, vẻ mặt vừa thờ ơ vừa chuyên chú. Khuôn mặt tỉ mỉ không để lộ một chút cảm xúc nào.Giang Ninh không biết trạng thái này của cô và Chu Liệt, có tính là yêu đương hay khôngChu Liệt: Đen hay trắng?
Nhưng không ai biết rằng anh đang nói chuyện với vợ mình với một giọng điệu “Làm nũng”.
Đúng vậy.Trong phòng ăn uống linh đình.Giang Ninh: Cái gì đấy?
Đó là làm nũng.
Giang Ninh cảm thấy Chu Liệt đang làm nũng với cô.“Muốn ăn đồ ăn em làm.”
Anh không còn là người chồng toàn năng, cũng không còn là người bố gánh vác mọi việc.
Bên trong cơ thể của một người đàn ông trưởng thành 35 tuổi lại ẩn giấu sự rung động trong tim của họ ở tuổi hai mươi.Chu Điềm ở một bên, thân thể mềm mại chen vào trong ngực Giang Ninh. Bàn tay nhỏ bé của cô bé nắm lấy cúc áo trên người Giang Ninh, nhẹ nhàng vuốt ve, tò mò hỏi:
Hóa ra… Đây là yêu đương sao?…
Giang Ninh không biết trạng thái này của cô và Chu Liệt, có tính là yêu đương hay không
Nhưng cô dường như đã trở lại năm lớp 12, mỗi tối chờ mong nhất chính là thời gian nói chuyện điện thoại với Chu Liệt.
Trong ngực.Chờ đợi.Trong ngực.
Giống như một chai đồ uống có ga sau khi lắc lư.Giang Ninh dịu dàng trả lời, “Mẹ đang nói chuyện phiếm với bố.”
Xì một tiếng. Vô số bong bóng nhỏ lao lên.
Trong nháy mắt tiếp xúc với không khí, từng bông một nở ra.Trên đường về nhà, cô suy nghĩ cẩn thận về chuyện này.
Giang Ninh nhìn tin nhắn Chu Liệt gửi tới, đọc hết lần này đến lần khác.
Chu Điềm ở một bên, thân thể mềm mại chen vào trong ngực Giang Ninh. Bàn tay nhỏ bé của cô bé nắm lấy cúc áo trên người Giang Ninh, nhẹ nhàng vuốt ve, tò mò hỏi:Bên trong cơ thể của một người đàn ông trưởng thành 35 tuổi lại ẩn giấu sự rung động trong tim của họ ở tuổi hai mươi.Làm sao cô có thể từ bỏ chứ?
“Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy?”Nhưng Chu Liệt thì khác…
Giang Ninh dịu dàng trả lời, “Mẹ đang nói chuyện phiếm với bố.”Các câu hỏi nhiều nhất là “Chu Liệt đâu rồi?”, “Giang Ninh, chồng cô đâu rồi?”, “Mấy ngày nay sao không nhìn thấy người đàn ông của cô vậy?’’
“Bố à…” Chu Điềm mang theo buồn ngủ chớp chớp mắt, hai má lại dán lên người Giang Ninh, nhỏ giọng nói, “Mẹ ơi, con nhớ bố rồi.”Ánh sáng yếu ớt của điện thoại rơi trên khuôn mặt trắng nõn của Giang Ninh, phản chiếu khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
Giang Ninh vỗ nhẹ vào lưng bé.Hóa ra… Đây là yêu đương sao?
Cô lên tiếng, “Mẹ cũng… Nhớ bố con…”Người đàn ông cao ngất thon dài ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn điện thoại di động, vẻ mặt vừa thờ ơ vừa chuyên chú. Khuôn mặt tỉ mỉ không để lộ một chút cảm xúc nào.
Ngày hôm sau, Chu Liệt không chút nghĩ ngợi hỏi Giang Ninh một câu hỏi.
Chu Liệt: Đen hay trắng?
Giang Ninh: Cái gì đấy?Nhưng lại thấy một câu.
Chu Liệt: Chọn một cái đi, chọn cái em thích.
Giang Ninh: Có quan trọng không?
Chu Liệt: Xem như là một bí mật nhỏ đi.Giang Ninh trong bóng tối, nhìn chữ “Đang nhập” trên hộp tin nhắn trò chuyện.Giống như đang chờ Chu Liệt gửi tin nhắn cho cô.
Người đàn ông kín miệng không nói .Mà giống như về cuộc sống sinh hoạt hay những cảm xúc nhỏ nhặt của anh.
Giang Ninh suy nghĩ một chút, lựa chọn: Màu trắng:.
Chu Liệt nói: “Màu trắng cũng tốt, anh cũng thích màu trắng.”Người đàn ông kín miệng không nói .
Cuộc trò chuyện đơn giản, vừa ngây thơ vừa khó hiểu.Trong nháy mắt tiếp xúc với không khí, từng bông một nở ra.
Nhưng lại làm cho người ta kìm lòng không được muốn cười.Nếu như nói trong ba ngày này, người trong thôn không nhìn thấy Giang Ninh, có lẽ cũng sẽ không kỳ lạ như vậy.
…Người đàn ông này từ lâu đã trở thành một phần không thể thiếu trong gia đình, thậm chí là cả thôn.
Giang Ninh gặp lại Chu Liệt vào ba ngày sau khi anh rời đi.Giang Ninh sờ sờ điện thoại di động trong túi
Hôm đó là thứ hai.
Giang Ninh đưa hai đứa trẻ đến trường, còn cô ở ngoài cổng trường mầm non nói chuyện với các bà mẹ khác một lát.
Các câu hỏi nhiều nhất là “Chu Liệt đâu rồi?”, “Giang Ninh, chồng cô đâu rồi?”, “Mấy ngày nay sao không nhìn thấy người đàn ông của cô vậy?’’
Giang Ninh lễ phép nói, “Gần đây Chu Liệt rất bận, không có thời gian.”
Trên đường về nhà, cô suy nghĩ cẩn thận về chuyện này.
Nếu như nói trong ba ngày này, người trong thôn không nhìn thấy Giang Ninh, có lẽ cũng sẽ không kỳ lạ như vậy.
Nhưng Chu Liệt thì khác…Cô cầm điện thoại di động, lướt xem video nhỏ vô vị.
Ở đâu có Giang Ninh, thì ở đó có Chu Liệt.Một hình ảnh xuất hiện trong tâm trí của cô.
Người đàn ông này từ lâu đã trở thành một phần không thể thiếu trong gia đình, thậm chí là cả thôn.Là Tần Niệm không xinh đẹp sao?
Làm sao cô có thể từ bỏ chứ?
Giang Ninh sờ sờ điện thoại di động trong túiGiang Ninh vỗ nhẹ vào lưng bé.
Lúc cô đi ra ngoài cửa nhà, cô thấy một chiếc xe hơi màu trắng rất mới. Bên cạnh chiếc xe, có một người đàn ông đang đứng.
Chu Liệt cắt tóc rất ngắn. Kiểu tóc gọn gàng càng làm nổi bật những đường nét trên khuôn mặt có chiều sâu của anh
Góc cạnh rõ ràng lạnh lùng, giữa hai lông mày lại mang theo lạnh nhạt xa cách.Giang Ninh cảm thấy Chu Liệt đang làm nũng với cô.
Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Ninh, tất cả đều biến mất không thấy đâu.
Anh còn thay một bộ quần áo mà bình thường Giang Ninh chưa từng thấy qua.
Rất… Đẹp trai.
Giang Ninh không rời mắt được.
Chu Liệt bước chân dài đi tới trước mặt cô, thấp giọng hỏi, “Giang Ninh, chúng ta đi xem phim cùng nhau nhé.”