Editor: TLinh + Beta: Amouriel – Linh
Sau khi Giang Ninh mất khống chế, hay nói đúng hơn là lúc Giang Ninh cuối cùng nguyện ý nói ra những lời trong lòng, Chu Liệt vẫn im lặng.Trong phòng, đồ đạc lộn xộn.Ở giữa bọn họ cũng không có ai làm sai, vận mệnh trời xui đất khiến, đưa bọn họ đẩy đến tình trạng như bây giờ.Nhưng quyết tâm của Giang Ninh hiển nhiên vượt qua sức tưởng tượng của Chu Liệt.
Anh chỉ ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn người phụ nữ trước mặt.“Anh vẫn luôn thích Điềm Điềm, Điềm Điềm cũng thích anh, nếu anh muốn con bé em có thể để Điềm Điềm đi theo anh’’.
Dù cho trong lòng anh có vô số lời muốn phản bác, nhưng nghẹn trở về không thể nói ra.Anh đè nén cảm xúc trong lồng ngực, nhìn Giang Ninh, khàn khàn lên tiếng, “Nếu anh muốn cả hai thì sao?”
Không phải là anh không muốn nói.Không biết từ lúc nào, thân phận của anh và Giang Ninh đã bị hoán đổi.Lúc này, dường như anh đã hiểu hết thảy.
Mà là anh sợ vừa lên tiếng, lại kích thích Giang Ninh, cũng sợ cô lại biến thành dáng vẻ thất thần lúc trước không lên tiếng nói chuyện với anh nữa. Vậy nên bây giờ.
Chi bằng một lần khiến Giang Ninh tất cả đều phát tiết ra ngoàiEditor: TLinh + Beta: Amouriel – LinhPhải.
Mà Chu Liệt cuối cùng đã nghe thấy những cuộc đấu tranh đau đớn trong suy nghĩ của cô, và những lời thì thầm của Giang Ninh đằng sau mười năm của cuộc hôn nhân.Tại sao anh không nhìn ra chứ?!
Trong phòng, đồ đạc lộn xộn.Cô buông tay xuống, khàn khàn mở miệng: “Trong tờ giấy ly hôn đã viết, hai đứa nhỏ, chúng ta mỗi người một bé.”
Giang Ninh lấy từng bộ quần áo, trang sức bị ném xuống, rải rác bốn phía.
Chu Liệt chưa bao giờ biết rằng thì ra những gì anh đối xử tốt với Giang Ninh, lại có thể gây áp lực lớn cho cô như vậy.“Em như nào cũng được, chúng ta mỗi người một người, chỉ cần anh để lại một người cho em……Nếu anh không thích thì giao cả hai đứa trẻ cho em. ”Đó là chính đứa con mà cô liều mạng sinh ra.
Anh nhìn những thứ này.Giang Ninh lấy từng bộ quần áo, trang sức bị ném xuống, rải rác bốn phía.
Như nhìn thấy ——— một que kem sữa bò trước kia.Anh đột nhiên lên tiếng.
Lúc đó, anh chật vật nắm lấy túi tiền trống rỗng, cảm giác được sự đau đớn khi xương sống bị đè cong.Anh cố gắng giữ viên ngọc trai trong lòng bàn tay của mình, nâng niu viên ngọc trên đầu trái tim của mình.
Mà bây giờ, Giang Ninh khóc nói cho anh biết, cô không thích mấy thứ này, một chút cũng không thích…Trong bản thỏa thuận ly hôn đã viết.
Họ giống nhau như thế sao?Nó lại cho rằng bản thân chỉ là một cục đá bình thường.Trách không được lúc đó, khi cô nghe được tên đứa nhỏ, có vẻ muốn nói rồi lại thôi…
Chu Liệt nhịn đau đớn trong lồng ngực, suy nghĩ trong đầu lại quay cuồng nhanh chóng vì lời nói của Giang Ninh.Cậu bé duy nhất mang họ ‘’Giang’’ của Giang Ninh, Giang Ninh hẳn cũng cảm thấy anh đang báo đáp nên muốn để lại dòng máu cho nhà họ Giang.
Lúc này, dường như anh đã hiểu hết thảy. Cô hít sâu một hơi, thế nhưng chủ động nói chuyện này với Chu Liệt.
Không biết từ lúc nào, thân phận của anh và Giang Ninh đã bị hoán đổi.“Còn đứa nhỏ thì sao?”
20 năm trước, anh ngẩng đầu nhìn cô gái có nụ cười ngọt ngào tỏa nắng dưới ánh mặt trời.Không phải là anh không muốn nói.Cô cảm thấy bản thân dùng cớ báo đáp để ép anh kết hôn, buộc anh ở lại thị trấn nhỏ bé này.Giang Ninh cũng không thích họ của Giang Hành.
Cả người anh nghèo túng, anh sợ hãi không dám vươn tay ra. Sợ vết bẩn trên tay, làm bẩn chiếc váy trắng trên người cô.Mà Chu Liệt cuối cùng đã nghe thấy những cuộc đấu tranh đau đớn trong suy nghĩ của cô, và những lời thì thầm của Giang Ninh đằng sau mười năm của cuộc hôn nhân.
10 năm trước, Giang Ninh ngẩng đầu nhìn thấy anh mặc bộ vest, sự nghiệp thành công.
Cô cảm thấy bản thân dùng cớ báo đáp để ép anh kết hôn, buộc anh ở lại thị trấn nhỏ bé này.Sự im lặng này kéo dài hồi lâu.20 năm trước, anh ngẩng đầu nhìn cô gái có nụ cười ngọt ngào tỏa nắng dưới ánh mặt trời.Dưới sự bình tĩnh của Chu Liệt, lý trí của anh dần dần mất khống chế.
Càng rơi vào áy náy lâu dài, cho rằng sự ích kỷ của cô đã hủy hoại cuộc đời của anhChu Liệt chưa bao giờ biết rằng thì ra những gì anh đối xử tốt với Giang Ninh, lại có thể gây áp lực lớn cho cô như vậy.
Vậy nên bây giờ.Trong phòng im lặng đến đáng sợ.
Giang Ninh lựa chọn ly hôn, lựa chọn để anh rời điSau khi cô nói những lời này, cuộc hôn nhân của bọn họ, đã sớm không cần tiếp tục nữa…..Lúc đó, anh chật vật nắm lấy túi tiền trống rỗng, cảm giác được sự đau đớn khi xương sống bị đè cong.
Ở giữa bọn họ cũng không có ai làm sai, vận mệnh trời xui đất khiến, đưa bọn họ đẩy đến tình trạng như bây giờ.“Nếu như anh muốn Tiểu Hành, cũng được… Tiểu Hành còn chưa nhập học, trước khi con vào tiểu học, đổi tên cho con, để cho con theo họ của anh đi…”
Nếu như không phải hôm nay Giang Ninh sụp đổ, chỉ sợ Chu Liệt cả đời cũng không thể nghĩ ra những điều này.
Anh cố gắng giữ viên ngọc trai trong lòng bàn tay của mình, nâng niu viên ngọc trên đầu trái tim của mình.
Nó lại cho rằng bản thân chỉ là một cục đá bình thường.
Trong phòng im lặng đến đáng sợ.
Chu Liệt rơi vào suy nghĩ nặng nề.Chu Liệt nghe những lời này của Giang Ninh.
Giang Ninh dựa vào vách tường, ngay cả tiếng khóc nức nở cũng bị cô giấu đi.
Tất cả đã kết thúc.
Sau khi cô nói những lời này, cuộc hôn nhân của bọn họ, đã sớm không cần tiếp tục nữa…..
Giang Ninh chờ Chu Liệt ký tên, chờ chấm dứt liên lạc cuối cùng giữa bọn họ.
Sự im lặng này kéo dài hồi lâu.
Mãi cho đến khi tay Chu Liệt nắm chặt một bản thỏa thuận ly hôn không buông ra, bởi vì quá dùng sức, giấy phát ra tiếng nhăn nheo.Họ giống nhau như thế sao?
Anh đột nhiên lên tiếng.
“Còn đứa nhỏ thì sao?”
Đôi mắt đen sâu của Chu Liệt nhìn thẳng vào Giang Ninh, hỏi cô sau khi ly hôn đứa trẻ phải làm sao bây giờ.
Giang Ninh lúc này đã bình tĩnh một chút.
Cổ tay mảnh mai lau nước mắt ở khóe mắtAnh nhìn những thứ này.
Cô buông tay xuống, khàn khàn mở miệng: “Trong tờ giấy ly hôn đã viết, hai đứa nhỏ, chúng ta mỗi người một bé.”Anh thậm chí còn nghe thấy một lời trong đó.
Phải.Tất cả đã kết thúc.
Trong bản thỏa thuận ly hôn đã viết.Giang Ninh lựa chọn ly hôn, lựa chọn để anh rời đi
Chu Liệt cũng nhìn thấy.Cổ tay mảnh mai lau nước mắt ở khóe mắt
Nhưng anh vẫn không tin Giang Ninh tình nguyện vì ly hôn, thế nhưng ngay cả hai đứa nhỏ cũng có thể tách ra.Một vị đắng tràn ngập cổ họng anh.
Đó là chính đứa con mà cô liều mạng sinh ra. Giang Ninh lúc này đã bình tĩnh một chút.
Nhưng quyết tâm của Giang Ninh hiển nhiên vượt qua sức tưởng tượng của Chu Liệt.
Cô hít sâu một hơi, thế nhưng chủ động nói chuyện này với Chu Liệt.
“Anh vẫn luôn thích Điềm Điềm, Điềm Điềm cũng thích anh, nếu anh muốn con bé em có thể để Điềm Điềm đi theo anh’’. 10 năm trước, Giang Ninh ngẩng đầu nhìn thấy anh mặc bộ vest, sự nghiệp thành công.Dù cho trong lòng anh có vô số lời muốn phản bác, nhưng nghẹn trở về không thể nói ra.
“Nếu như anh muốn Tiểu Hành, cũng được… Tiểu Hành còn chưa nhập học, trước khi con vào tiểu học, đổi tên cho con, để cho con theo họ của anh đi…”
“Em như nào cũng được, chúng ta mỗi người một người, chỉ cần anh để lại một người cho em……Nếu anh không thích thì giao cả hai đứa trẻ cho em. ”
Chu Liệt nghe những lời này của Giang Ninh.Mà là anh sợ vừa lên tiếng, lại kích thích Giang Ninh, cũng sợ cô lại biến thành dáng vẻ thất thần lúc trước không lên tiếng nói chuyện với anh nữa.
Một vị đắng tràn ngập cổ họng anh.Nếu như không phải hôm nay Giang Ninh sụp đổ, chỉ sợ Chu Liệt cả đời cũng không thể nghĩ ra những điều này.
Trong lúc nhất thời, đã không phân biệt rõ ràng là tức giận hay buồn cười nữa.Mãi cho đến khi tay Chu Liệt nắm chặt một bản thỏa thuận ly hôn không buông ra, bởi vì quá dùng sức, giấy phát ra tiếng nhăn nheo.
Vợ anh, sao lại có thể nói ra những lời trái với lương tâm như vậy.
Anh thậm chí còn nghe thấy một lời trong đó.Trong lúc nhất thời, đã không phân biệt rõ ràng là tức giận hay buồn cười nữa.
Giang Ninh cũng không thích họ của Giang Hành.
Cậu bé duy nhất mang họ ‘’Giang’’ của Giang Ninh, Giang Ninh hẳn cũng cảm thấy anh đang báo đáp nên muốn để lại dòng máu cho nhà họ Giang.
Trách không được lúc đó, khi cô nghe được tên đứa nhỏ, có vẻ muốn nói rồi lại thôi…
Tại sao anh không nhìn ra chứ?!Càng rơi vào áy náy lâu dài, cho rằng sự ích kỷ của cô đã hủy hoại cuộc đời của anh
Dưới sự bình tĩnh của Chu Liệt, lý trí của anh dần dần mất khống chế.
Bàn tay đặt trên đầu gối, dùng sức nắm chặt tờ giấy mỏng manh, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, gần như có thể nghe được tiếng xương khớp cọ xát.Đôi mắt đen sâu của Chu Liệt nhìn thẳng vào Giang Ninh, hỏi cô sau khi ly hôn đứa trẻ phải làm sao bây giờ.
Anh đè nén cảm xúc trong lồng ngực, nhìn Giang Ninh, khàn khàn lên tiếng, “Nếu anh muốn cả hai thì sao?”