Sắc Màu Hôn Nhân - A Hoạ

Chương 51: Thỏa thuận ly hôn (4)




Editor: Chang + TLinh + Beta: Amouriel – Linh

Giang Ninh nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó.Giang Ninh nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Giang Hải hấp hối trên giường bệnh, Chu Liệt đang nắm chặt tay cô trên hành lang, cùng với từng lời Tần Niệm nói sau cánh cửa an ninh ở cầu thang.Chu Liệt nhìn Giang Ninh lúc này, hận không thể vươn tay lau đi nước mắt của cô.

Trong những năm qua, những chuyện này luôn hiện lên trong đầu Giang Ninh hết lần này đến lần khác.Nhưng mà

Không bởi vì thời gian trôi qua mà ký ức trở nên mơ hồ, ngược lại càng ngày càng rõ ràng.Nhưng Giang Ninh cố tình né ra lùi về sau lưng tựa vào vách tường, tránh tay Chu Liệt, thoáng đứng vững.Đôi mắt Giang Ninh run rẩy, trong hốc mắt đỏ bừng, ngơ ngác nhìn Chu Liệt.

Tất cả mọi thứ rất rõ.Kéo bóng dáng tàn tạ run rẩy của cô ôm chặt vào trong ngực.Trong ngôi nhà này, có rất nhiều bí mật.Đáng lẽ ra bây giờ anh ấy cũng giống như Tần Niệm…..

Im lặng chỉ trích sự ích kỷ của côCó một thứ bị ném trước mặt Chu Liệt.

Chính quyết định kết hôn của cô, mới đưa Chu Liệt mắc kẹt ở trong thị trấn nhỏ này.Chu Liệt đối với cô càng tốt, cô càng không nỡ buông tay… Càng cảm thấy áy náy…..

Đưa cuộc sống đang tỏa sáng rực rỡ của anh biến thành bộ dáng xám xịt như bây giờ.Tất cả mọi thứ rất rõ.

Người đàn ông này…Từ khi cảm xúc của cô không khống chế được mà hét lên những lời đó với Chu Liệt, toàn thân cô đều căng thẳng.

Đáng lẽ ra bây giờ anh ấy cũng giống như Tần Niệm…..Một phần tự trách trong lòng Giang Ninh, vẫn luôn thiêu đốt đến tận xương tủy, khiến cô phải đau đớn giãy dụa dưới cuộc sống hôn nhân tưởng chừng êm đềm.

Đó là đối tượng cô có ra sao cũng không cách nào có thể mơ ước.Trong lòng Giang Ninh vẫn giãy dụa nhiều lần như thế.

Một phần tự trách trong lòng Giang Ninh, vẫn luôn thiêu đốt đến tận xương tủy, khiến cô phải đau đớn giãy dụa dưới cuộc sống hôn nhân tưởng chừng êm đềm.Giang Ninh dùng hết sức lực toàn thân, hai chân yếu ớt lui về phía sau vài bước.

Chu Liệt đối với cô càng tốt, cô càng không nỡ buông tay… Càng cảm thấy áy náy…..‘’Không thích một chút nào, tất cả đều không thích!’’

Trong lòng Giang Ninh vẫn giãy dụa nhiều lần như thế.Từ đồ thủ công thêu hoàn mỹ đến chất vải đắt tiền, tất cả đều im lặng lộ ra giá trị của những bộ quần áo này.

Mà bây giờ…Chu Liệt vẻ mặt ngưng trọng, lo lắng nhìn Giang Ninh như vậyNgay cả lúc cô cũng không phát hiện, nước mắt đã rơi xuống dưới.

Chu Liệt lại nói cho cô biết không phải báo đáp.Cô thở hổn hển thật sâu, nhắm mắt lại trong đau đớn.Trong những năm qua, những chuyện này luôn hiện lên trong đầu Giang Ninh hết lần này đến lần khác.

Sao lại không phải chứ?!Editor: Chang + TLinh + Beta: Amouriel – Linh

Đôi mắt Giang Ninh run rẩy, trong hốc mắt đỏ bừng, ngơ ngác nhìn Chu Liệt.Cô cũng không muốn lúc ly hôn Chu Liệt, trở nên điên loạn như vậy

Ngay cả lúc cô cũng không phát hiện, nước mắt đã rơi xuống dưới.Im lặng chỉ trích sự ích kỷ của cô

Những giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên gò má nhợt nhạt của cô.

Chu Liệt nhìn Giang Ninh lúc này, hận không thể vươn tay lau đi nước mắt của cô.Cô giống như một con thú nhỏ bị thương, một bên run rẩy, một bên khàn khàn gào thét.

Kéo bóng dáng tàn tạ run rẩy của cô ôm chặt vào trong ngực.“Mỗi lần anh ở trong phòng làm việc, em luôn cảm thấy trong căn phòng này không có anh… Hoặc là nói, anh không nên ở nơi này…”

‘’A Ninh, em hãy nghe anh nói——’’Chu Liệt vội vàng vươn tay, muốn đỡ Giang Ninh.

Nhưng màĐưa cuộc sống đang tỏa sáng rực rỡ của anh biến thành bộ dáng xám xịt như bây giờ.Cô không ngừng đi tới đi lui, nhìn căn phòng này rồi lại nhìn Chu Liệt rồi cô đột nhiên đi về phía tủ quần áo.

Chẳng qua anh vừa mới lên tiếng, Giang Ninh vốn đang ngồi, đột nhiên đứng lên. Ghế cọ xát trên mặt đất và tạo ra một tiếng động sắc nét.Chính quyết định kết hôn của cô, mới đưa Chu Liệt mắc kẹt ở trong thị trấn nhỏ này.“Chu Liệt, anh có biết một tháng lương của A Thanh kiếm bao nhiêu không? Cô ấy đã đảm nhận công việc ban đầu của em trong siêu thị, nhưng thu nhập hàng năm của cô ấy không đủ khả năng mua chiếc vòng tay mà anh đưa cho em!”

Từ khi cảm xúc của cô không khống chế được mà hét lên những lời đó với Chu Liệt, toàn thân cô đều căng thẳng.

Giống như dây cung đã kéo căng. Chỉ cần Chu Liệt sử dụng một chút lực lên trên, Giang Ninh cũng có thể đứt ra bất cứ lúc nào.Những giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên gò má nhợt nhạt của cô.Đó là đối tượng cô có ra sao cũng không cách nào có thể mơ ước.

Trông cô có vẻ kích động, rồi lại thất thần.

Đè nén nhiều năm như vậy cảm xúc muốn bộc phát ra, nhưng không tìm ra được điểm đột phá.Giang Ninh cắn chặt môi dưới, không ngừng đè nén hô hấp, cố gắng làm cho giọng nói của cô bình tĩnh một chút.

Chu Liệt vẻ mặt ngưng trọng, lo lắng nhìn Giang Ninh như vậyKhông phải cô không biết gì mà là cô giả vờ như không biết, sau đó lừa dối chính mình thật sự không biết gì cả.

Cô không ngừng đi tới đi lui, nhìn căn phòng này rồi lại nhìn Chu Liệt rồi cô đột nhiên đi về phía tủ quần áo.

Giang Ninh mở cửa tủ ra, lấy hết đồ vật bên trong, hai tay nắm chặt, ném vào trước mặt Chu Liệt.Đè nén nhiều năm như vậy cảm xúc muốn bộc phát ra, nhưng không tìm ra được điểm đột phá.Những sợi dây chuyền trang sức ban đầu đặt trên bàn trang điểm Giang Ninh, hiện giờ được cô thu dọn gọn gàng, bỏ vào trong túi xách.

Cô giống như một con thú nhỏ bị thương, một bên run rẩy, một bên khàn khàn gào thét.‘’A Ninh, em hãy nghe anh nói——’’

“Em không thích nó! Em không thích những thứ này! ”Một bên cô rơi nước mắt, một bên than khóc nức nở

‘’Không thích một chút nào, tất cả đều không thích!’’

“Chu Liệt, anh có nói thật với em không? Những bộ quần áo này bao nhiêu tiền?! ”“Chu Liệt, em không thích máy tính của anh. Cũng không thích cuốn sách của anh…..”

Từng món từng món, bị Giang Ninh ném xuống đất, cũng không phải quần áo của Chu Liệt, mà là của Giang Ninh.

Từ đồ thủ công thêu hoàn mỹ đến chất vải đắt tiền, tất cả đều im lặng lộ ra giá trị của những bộ quần áo này.Mà bây giờ…

Chúng nên được đặt trong chiếc tủ sang trọng hơn, chờ đợi cho các quý bà tinh tế để lựa chọn rồi mang về nhà trong phòng thay đồ đắt tiền. Thay vì xuất hiện trong tủ quần áo nhỏ đóng kín của cô, sự biến dạng chật chội, không thể nhìn thấy vẻ ngoài đắt tiền vốn có của nó.

Bịch!Giang Hải hấp hối trên giường bệnh, Chu Liệt đang nắm chặt tay cô trên hành lang, cùng với từng lời Tần Niệm nói sau cánh cửa an ninh ở cầu thang.

Có một thứ bị ném trước mặt Chu Liệt.Chúng nên được đặt trong chiếc tủ sang trọng hơn, chờ đợi cho các quý bà tinh tế để lựa chọn rồi mang về nhà trong phòng thay đồ đắt tiền. Thay vì xuất hiện trong tủ quần áo nhỏ đóng kín của cô, sự biến dạng chật chội, không thể nhìn thấy vẻ ngoài đắt tiền vốn có của nó.

Những sợi dây chuyền trang sức ban đầu đặt trên bàn trang điểm Giang Ninh, hiện giờ được cô thu dọn gọn gàng, bỏ vào trong túi xách.

Giang Ninh cắn chặt môi dưới, không ngừng đè nén hô hấp, cố gắng làm cho giọng nói của cô bình tĩnh một chút.Người đàn ông này…

Cô cũng không muốn lúc ly hôn Chu Liệt, trở nên điên loạn như vậy“Anh nói với em đi, những thứ này chỉ là đồ giả anh tùy tiện mua. Em cũng nói với A Thanh, đều là giả! Tất cả đều là giả hết! Chỉ có mấy trăm đồng là có thể tùy tiện mua mấy thứ này!”

Nhưng trong mắt Chu Liệt, anh chỉ nhìn thấy một Giang Ninh tàn tạ.

Một bên cô rơi nước mắt, một bên than khóc nức nở

“Chu Liệt, anh có biết một tháng lương của A Thanh kiếm bao nhiêu không? Cô ấy đã đảm nhận công việc ban đầu của em trong siêu thị, nhưng thu nhập hàng năm của cô ấy không đủ khả năng mua chiếc vòng tay mà anh đưa cho em!”Sao lại không phải chứ?!

“Anh nói với em đi, những thứ này chỉ là đồ giả anh tùy tiện mua. Em cũng nói với A Thanh, đều là giả! Tất cả đều là giả hết! Chỉ có mấy trăm đồng là có thể tùy tiện mua mấy thứ này!”

“… Em mệt mỏi quá, A Liệt. Em vì lừa gạt chính mình, thật sự rất mệt mỏi…”

Không chỉ quần áo, đồ trang sức.“Còn kịp… Anh mới 35 tuổi… Tất cả mọi thứ có thể bắt đầu một lần nữa … Em sẽ để anh đi… A Liệt, em sẽ để anh đi…”

Trong ngôi nhà này, có rất nhiều bí mật.

Không phải cô không biết gì mà là cô giả vờ như không biết, sau đó lừa dối chính mình thật sự không biết gì cả.

Giang Ninh dùng hết sức lực toàn thân, hai chân yếu ớt lui về phía sau vài bước.

Chu Liệt vội vàng vươn tay, muốn đỡ Giang Ninh.

Nhưng Giang Ninh cố tình né ra lùi về sau lưng tựa vào vách tường, tránh tay Chu Liệt, thoáng đứng vững.

Cô thở hổn hển thật sâu, nhắm mắt lại trong đau đớn.

“Chu Liệt, em không thích máy tính của anh. Cũng không thích cuốn sách của anh…..”Từng món từng món, bị Giang Ninh ném xuống đất, cũng không phải quần áo của Chu Liệt, mà là của Giang Ninh.

“Mỗi lần anh ở trong phòng làm việc, em luôn cảm thấy trong căn phòng này không có anh… Hoặc là nói, anh không nên ở nơi này…”

“Còn kịp… Anh mới 35 tuổi… Tất cả mọi thứ có thể bắt đầu một lần nữa … Em sẽ để anh đi… A Liệt, em sẽ để anh đi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.