Sắc Đẹp Thay Cơm

Chương 5




Chuyển ngữ: Cá voi

Lục Phồn bất cẩn ngủ quên, sau khi y tá rút kim tiêm xong, Lục Thời lay vai cô đánh thức: “Chị à, có thể về nhà rồi.”

Lục Phồn lim dim mắt liếc cậu, sau đó ừ một tiếng, vừa định xoa bóp cần cổ đau nhức thì đột nhiên phát hiện có một tấm chăn mỏng trên người. Cô nao nao, trong chốc lát không hiểu vì sao chiếc chăn này lại xuất hiện ở đây, không lẽ bệnh viện bây giờ còn nhân tính hóa đến mức phát cả chăn cho thân nhân người bệnh??

Đúng lúc đó, Lục Thời bỗng nhiên ”ơ ” một tiếng: “Chăn này hình như là của anh vừa rồi, em có nhìn thấy anh ấy đắp nó rồi.”

Chẳng lẽ là để cảm ơn cô vì cho anh gà nướng? Mặc dù người đàn ông kia ăn mặc giống hệt như Resident Evil, cũng trầm mặc, ít lời gần như là lạnh nhạt, nhưng mà anh ta đúng là người tốt.

Lục Phồn cũng không nghĩ gì nhiều, cô gấp chăn gọn gàng rồi tìm một chiếc túi nhựa bọc lại đưa cho Lục Thời: “Em có cách liên lạc với anh chàng cách vách kia không? Rảnh thì nhớ đi trả lại anh ta, đừng quên đấy.”

Lúc này Lục Thời mới nhớ ra, cậu còn chưa xin được số của anh trai kia nữa! Cậu tỏ ra chán nản: “Không có cách liên lạc, em cũng chỉ mới gặp qua thôi mà, anh ấy lạnh lùng quá sức, còn chẳng thèm để ý đến em.”

Lục Thời kể lại cuộc đối thoại giữa mình và Giản Ngộ Châu, Lục Phồn nghe xong thì lạnh mặt: “Giờ chị cũng hiểu tại sao em lại bị mấy cô gái trước kia xoay vòng vòng rồi đó, là do IQ hết, bị lừa tiền còn giúp người ta tính toán, nói không chừng lần sau cả người cũng bị bán đi luôn.”

Lục Thời ngại ngùng đáp lại: “Em là vậy mà, có cho không cũng chẳng ai muốn, haha…”

Lục Phồn vỗ vỗ mặt cậu, cười nói: “Chị đang muốn khen cậu đấy, tuy vừa ngốc vừa vụng, ngoài đọc sách với nghiên cứu khoa học ra thì chẳng biết cái gì, nhưng mà cậu em tôi rất tự biết mình biết ta đấy.”

“……..”

Về đến nhà, Lục Phồn nhét chăn vào chậu, định bụng ngày mai sẽ giặt sạch. Bận rộn suốt một buổi tối, hai chị em đều mệt mỏi, nằm lên giường không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, mới hơn mười giờ Lục Thời đã rời giường, vừa dụi mắt vừa bước ra khỏi phòng, chưa gì đã ngửi thấy mùi thơm bay ra từ nhà bếp.

Con sâu đói trong Lục Thời lập tức bò ra, cô tựa vào cửa phòng bếp hỏi: “Chị, chị đang làm gì đấy?”

Lục Phồn cũng chẳng buồn quay lại: “Đi đánh răng rửa mặt trước đi, chị đang nấu cháo bò viên, cơm trưa em ăn nhạt một chút, buổi tối chị lại làm cơm cho em.”

Bỗng nhiên, Lục Thời cảm thấy nhân sinh bản thân đều thỏa mãn cả rồi. Cậu đã quen ăn đồ ăn chị nấu, ra ngoài ở bữa nào cũng phải ăn cơm tiệm, chẳng khác nào là đồ ăn cho heo. Cháo bò viên mềm mềm ngon miệng, gia vị lẫn hương liệu đều vừa đủ, thịt bò được luộc vừa phải, vừa mềm lại hơi dai, Lục Thời ăn mạnh hết hai bát mới buông đũa xuống.

Lục Phồn nhìn cái vẻ mặt đầy thỏa mãn của cậu: “Lát nữa nhớ rửa bát đũa đi, đừng có lười.”

“Dạ…”

Lục Phồn đặt bát xuống: “Buổi chiều chị có hẹn với bạn, khoảng ba giờ sẽ về, em bị sốt chưa khỏi hẳn, đừng có chạy loạn ra ngoài đấy.”

“Biết rồi mà. Là chị Nghi Nhã hẹn chị sao?”

“Ừ.”

Lục Thời lầm bầm một câu: “Sao lại không có tên đàn ông nào hẹn vậy.”

Tuy đã ngậm trong miệng rồi nhưng mà Lục Phồn vẫn nghe được rõ ràng, cô thoáng dở khóc dở cười: “Em khỏi bận tâm chuyện đó, chị đây cũng không vội.”

Lục Thời thở dài, mặt mày có nét bi thương: “Bây giờ đàn ông chắc bị mù hết cả, chị, hay là do bình thường lạnh lùng cao ngạo quá, cho nên mới chẳng có tên nào dám theo đuổi…. Chị có thích ai không? Hay chúng ta thử theo đuổi xem sao, chị thế này mà còn không đuổi được thì đúng là quái quỷ.”

Lục Phồn híp híp mắt, khá ung dung: “Có đối tượng rồi, chi bằng em tìm cho chị đây cách liên lạc luôn đi, chỉ cần số điện thoại thôi, chắc chắn chị sẽ không nói thêm nửa lời, trực tiếp đồng ý luôn.”

Lục Thời lập tức lên tinh thần: “Ai?”

“Thẩm Uẩn Xuyên, chồng chị.”

“……..”

Haha, chị à, dù không có ai theo đuổi nhưng mà chị nghĩ cũng hay quá đi nha.

Ăn xong cơm trưa, Lục Phồn thu dọn một chút rồi ra ngoài, tới nơi hẹn là cửa hàng Tinh Ba Ba chờ một lúc, Hứa Nghi Nhã mới giậm giậm đôi giày cao gót khí thế bừng bừng bước qua.

Lục Phồn đẩy một ly kiểu Mỹ đến trước mặt cô nàng, nửa đùa nửa thật nói: “Mỗi lần nhìn thấy cậu đi tới hướng mình, lúc nào tư thế cũng như kiểu muốn đến bắt tiểu tam ấy, kiểu hận không thể bay lên luôn.”

Hứa Nghi Nhã chế nhạo một tiếng: “Khí chất, khí chất là phải bày ra, biết chưa?”

Nói xong, cô đặt túi xách xuống, cầm cốc cà phê rồi uống liền một mạch: “Chết khát mất thôi, cậu nói xem, cái vùng Hàng Châu quái quỷ này, một tuần mà nhiệt độ thay đổi như bốn mùa, ngày hôm qua mới có mười độ mà hôm nay đã lên dến hai mươi lăm, đến quần áo cũng thay không kịp nữa.”

Hứa Nghi Nhã là người cô thân nhất ở Hàng Châu, hai người quen nhau một cách đầy trùng hợp, Hứa Nghi Nhã lại rất tán thưởng tài ăn nói và khí phách bình tĩnh của Lục Phồn khi nói chuyện trước mặt mọi người nên đã đề cử cô làm người chủ trì, thực ra công việc này rất phù hợp với Lục Phồn, bởi vì cô tốt nghiệp đại học chuyên ngành truyền thông, cho nên cũng không xa lạ gì với ngành phát thanh và chủ biên.

“Đúng rồi, lần trước cậu định nói chuyện gì với mình thế, bây giờ nói lại thử xem.”

Lục Phồn hờ hững: “Vạn Hoa TV tới tìm mình, mong mình đổi sang làm cho Đài truyền hình.”

Hứa Nghi Nhã trừng hai mắt: “Đúng là chuyện tốt, còn do dự nữa là sao, dù sao làm chủ trì chương trình TV vẫn hơn là là người chịu trách nhiệm cho một chương trình trên mạng chứ? Đến cái giấy chứng nhận cao cấp mà cậu cũng giành được, giờ cơ hội phát triển đã tới ngay trước mặt, mình nói cho cậu nghe, cơ hội tốt như vậy nhất định cậu không được bỏ qua.”

“Phí lời, đương nhiên mình biết đây là cơ hội tốt, nhưng mà hợp đồng với LX vẫn còn một năm nữa, phí thanh toán khi hủy hợp đồng chắc chắn sẽ bay mất tiền tiết kiệm của mình suốt một năm nay, mình còn muốn mua nhà ở bên Tân Giang nữa!”

“Vội vàng mua nhà làm gì, cậu cũng chỉ mới vài tuổi, gấp như vậy là định mua phòng cưới chắc?” Hứa Nghi Nhã đảo mắt: “Thẩm Uẩn Xuyên đồng ý cưới cậu rồi à?”

Lục Phồn cười mắng: “Đừng có cợt nhả nữa đi.”

Hứa Nghi Nhã bật cười: “Xem ra không phải đùa, haha, mỗi ngày nhìn cậu túm lấy đám bạn bè điều tra tin tức của Thẩm Uẩn Xuyên, còn mù quáng gọi hắn ta là chồng, mình chỉ muốn nhét cậu vào danh sách đen luôn, mỗi lần đều tự hỏi, sao cái đồ ngu lại trà trộn vào đám bạn bè của mình được nhỉ. Nếu để đám fan biết cậu chính là nữ thần lạnh lùng xinh đẹp kia, đảm bảo tam quan của họ cũng sẽ bị hủy sạch.”

Lục Phồn bĩu môi: “Người không có tâm tư thiếu nữ như cậu không hiểu đâu, thịt xiên cay ngon ngon*, ai ăn nấy thích mà.”

*Tên diễn viên nam là Thẩm Uẩn Xuyên, 沈韫川. Các fan gọi là 串串 Xuyến Xuyến, đồng âm với từ Xuyên, nên để dễ hiểu mình để là Xuyên Xuyên. Thịt xiên cay là 串串辣 chơi chữ từ Xuyến Xuyến, ý chỉ Xuyên Xuyên người gặp người mê.

“Cậu xem lại mình ấy, vừa mới nhắc tới Thẩm Uẩn Xuyên, giọng điệu cũng đổi luôn, cô gái già hai mươi bảy tuổi rồi đấy, chẹp chẹp chẹp.” Hai người cười đùa tán gẫu một hồi mới quay về vấn đề chính, Hứa Nghi Nhã kiên trì thuyết phục cô chuyển sang Vạn Hoa TV: “Phí hủy hợp đồng của cậu cũng chỉ vài chục đến một vạn là cùng, cậu làm người chịu trách nhiệp hơn một năm nay, tiền kiếm được cũng gần đủ rồi mà, nếu không thì mình cho mượn thêm, cơ hội tốt thế này không thể trì hoãn được, cậu nghĩ cả thế giới có mình cậu có năng lực thôi à? Một khi cậu do dự, người khác sẽ vội đoạt luôn ngay, lúc đấy có khóc cũng không làm được. Dù sao làm người chủ trì trên mạng cũng không phải nghề nghiệp chính quy, hơn nữa phát triển lâu dài cũng khó. Chuyển sang chủ trì của Đài truyền hình thì quá tốt luôn rồi, tự mình quản lí một chương trình, tuy vất vả hơn so với làm trên mạng nhưng lại ổn định hơn, tiền lương cũng phải hơn năm chữ số, còn được trích phần trăm chia hoa hồng cuối năm nữa chứ, muốn mua nhà ở Tân Giang cũng chẳng phải khó gì.”

Dì nhỏ của Hứa Nghi Nhã là tổng giám đốc một công ty giải trí, dưới trướng có không ít ngôi sao màn bạc đầu quân, bình thường cô nàng đã quen va chạm với những người như vậy, hơn nữa Hứa Nghi Nhã cũng thường tham gia vào mấy buổi liên hoan của công ty, vì thế cô ấy rất hiểu rõ mấy việc như thế này. Lục Phồn biết đề nghị của cô nàng rất tốt, nhưng vừa nghĩ tới kế hoạch mua nhà của mình thì lại hơi do dự, bất giác thở dài.

“Mấy cái cậu nói mình cũng hiểu, thực ra mình cũng có lung lay, mấy ngày nữa sẽ tìm cơ hội hẹn người của Vạn Hoa TV gặp mặt nói chuyện vậy.”

Hứa Nghi Nhã gật gù, sau đó đột nhiên hỏi thêm: “Sao tự nhiên cậu lại muốn mua nhà, không phải là để làm phòng cưới cho em trai chứ?”

Lục Phồn cười cười, thuận miệng đáp: “Đúng vậy, mình muốn nó có một căn nhà, chắc sẽ không bị cô nàng nào đá nữa, bị bỏ hoài nhìn cũng thấy đáng thương.”

Hứa Nghi Nhã: “……Hai người đúng là một đôi chị em hiếm có đấy.”

Đột nhiên Hứa Nghi Nhã nhớ ra điều gì, đôi con mắt bỗng chốc sáng hẳn lên, cô nắm lấy tay Lục Phồn: “Đúng rồi đúng rồi, đột nhiên mình nghĩ đến một công việc cực kì thích hợp với cậu luôn, rất nhàn, lương cao, đãi ngộ cũng tốt, mà chỉ là cần làm một thời gian ngắn thôi, không cần lâu dài, nếu trong thời gian này cậu còn suy nghĩ về công việc ở Vạn Hoa thì làm đi.”

Lục Phồn nhìn vẻ hăng hái của cô nàng, không khỏi hiếu kì hỏi: “Công việc gì?”

Hứa Nghi Nhã liếc nhìn xung quanh, thần thần bí bí thấp giọng: “Một nam minh tinh ở Hàng Châu, nghe đâu cực kì kén chọn, vừa kén ăn lại vừa có bệnh dạ dày, hôm qua vừa tới Hàng Châu đã nhập viện. Quản lí vội vàng tìm cho anh ta một đầu bếp riêng hoặc là một người chuyên về dinh dưỡng học tới, cậu xem, chẳng phải cậu rất thích hợp à? Vừa am hiểu lĩnh vực này, lại vừa biết nấu ăn, má ơi, quá là phù hợp, mình thông minh ghê, biết trước thì sáng nay đã nhận việc luôn rồi.”

Lục Phồn hơi nhíu mày, một minh tinh hay soi mói như thế lại có quản lí riêng, địa vị chắc chắn không thấp, cô hỏi: “Là ai nhỉ? Ngôi sao lớn?”

Hứa Nghi Nhã cười hì hì: “Trước tiên phải bảo mật, đối với mày thì đúng là cực cực kì may mắn rồi còn gì.”

Làm đầu bếp riêng hay chuyên gia dinh dưỡng…. Nghe đúng là nhàn hạ, hơn nữa còn có thể gặp được ngôi sao màn bạc, Lục Phồn suy nghĩ một chút rồi đồng ý ngay: “Có cần kí hợp đồng bảo mật không?”

“Cái này chắc chắn phải có rồi, cậu chờ chút, mình liên lạc lại với quản lí của anh ta lần nữa, nếu họ thấy được thì sẽ kí sau.”

Lục Phồn nhún vai: “Mình không có ý kiến, cậu cứ sắp xếp đi.” Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lục Phồn đột ngột vang lên, cô nhận cuộc gọi, còn chưa kịp nói tiếng nào, bên kia Lục Thời đã gào thét vào tai cô: “Chị! Em tìm được cách liên lạc với Thẩm Uẩn Xuyên rồi! Chị nói lời phải giữ lời!!! Mau theo đuổi hắn đi!!”

Lục Phồn: “………”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.