Editor: Xẩm Xẩm
Dương Nguyệt Quyên và Tiếu Lạc nhìn đến thang máy ở tầng một, lập tức giấu mình đi, nhìn bọn Tiếu Nhiễm đẩy Hoắc Tra Bố ra.
“Chúng ta lặng lẽ đi theo. Ngàn lần đừng để ba con phát hiện.” Dương Nguyệt Quyên thấp giọng dặn dò Tiếu Lạc.
“Mẹ có tính toán gì không?” Tiếu Lạc nhỏ giọng hỏi.
“Hoắc Tra Bố này đúng là lão bất tử, con gái của ông ta đã chết nhiều năm, vậy mà ông ta vẫn chạy đến làm loạn nhà chúng ta.” Dương Nguyệt Quyên oán hận nói.
Tuy Nhã Lam đã chết, nhưng vẫn đứng giữa bà và Tiếu Bằng Trình.
Bà không trì được người chết, mà người sống còn không trì được sao?
Nhã Lam đã khiến bà nhận không ít ủy khuất,...
...
Tiếu Lạc đứng cách cửa ICU không xa, ngăn lại y tá trong phòng bệnh của HOắc Tra Bố, cười ngọt ngào hỏi: “Chị y tá, người vừa mới cất bước ra khỏi phòng bệnh của ông Hoắc Tra Bố là ai thế? Em là người thân của ông ấy!”
“Nhà của người bệnh khác.” Y tá nhìn thấy Tiếu Lạc cười ngọt ngào không nghi ngờ điều gì.
“Cảm ơn! Em nghe nói bệnh của ông rất nghiêm trọng, sẽ không chết chứ?” Tiếu Lạc thật cẩn thận hỏi han.
“Tạm thời thì không, cháu rể của ông ấy rất lợi hại, mời được hai chuyên gia cao cấp của thành phố B qua đây, phẫu thuật rất thành công. Nên là ít nhất cũng sống lâu thêm nửa tháng nữa.”
“Sống lâu... nửa tháng.” Tiếu Lạc kinh ngạc hỏi.
Nửa tháng có ý nghĩa sao? Còn không bằng chết luôn đi! Còn có thể tiết kiệm tiền phẫu thuật.
“Chị nói có thiếu, trên lý luận thì ít nhất cũng có thể sống lâu nửa tháng, cái này nói không chính xác, có người sau khi phẫu thuật có thể sống tiếp đến hai mươi năm. Dù sao đối với một người bệnh tình nguy kịch như ông ấy, có thể sống lâu thêm nửa tháng là hiếm. Em đừng quá khó khăn.” Y tá nhìn thấy Tiếu lạc liền an ủi.
“Em không khó quá.” Tiếu Lạc cố gắng bức ra mấy giọt nước mắt, mang theo bi thương nói: “Một ngày cũng là đủ rồi...”
...
“Theo ông nói một chút chuyện xấu trước đây của cháu nào.” Hoắc Tra Bố nắm tay Tiếu Nhiễm, tràn ngập từ ái nói.
“Chuyện xấu?” Tiếu Nhiễm chu miệng, bất mãn kháng nghị, “Ông ngoại, cháu là con gái, nói chuyện xấu thì rất dọa người, cháu nói những chuyện thú vị xảy ra lúc đến trường đi.”
“Cũng được, thế nhưng ông cũng thích nghe chuyện xấu của cháu.” Hoắc Tra Bố thoải mái cười.
“Lúc cháu vừa học năm nhất, cháu ngồi cũng bàn với một nữ sinh tóc ngắn đặc biệt, cháu đã đến gọi bạn ấy là anh, khiến bạn ấy khóc.”
“Đây là chuyện xấu!” Cố Mạc cười liếc mắt nhìn cô một cái.
“Ai nói?” Tiếu Nhiễm bất mãn chu miệng: “Cho dù là chuyện xấu, cũng là chuyện xấu của bạn ấy, ông ngoại, cháu nói đúng không?”
“Ông đồng ý với Cố Mạc.” Hoắc Tra Bố cười ha ha nói.
“Cháu lại nói một chuyện xấu của người khác nữa!” Tiếu Nhiễm không cam lòng còn nói thêm mấy chuyện xảy ra lúc nhỏ, đùa Hoắc Tra Bố cười toe toét.
Cố Mạc dựa vào tủ đầu giường, vẻ mặt cưng chiều nhìn Tiếu Nhiễm. Anh biết Tiếu Nhiễm cố ý khiến ông ngoại cười, tâm địa của cô đúng là thiện lương, đơn thuần, chỉ muốn đối tốt với người khác.
Anh liền thích cô như vậy, càng đơn giản càng tốt.
“Đủ rồi, đủ rồi, ông cười lạc giọng rồi.” Hoắc Tra Bố cười ha ha khoát tay với Tiếu Nhiễm.
“Cháu mát xa tay chân cho ông nhé.” Tiếu Nhiễm ngồi cạnh giường bệnh, bắt đầu mát xa cho ông.
Cố Mạc nhìn thấy cô điều khiển lung tung, không khỏi lắc đầu. Anh đi qua ngồi xổm ở bên giường khác, nói với Tiếu Nhiễm: “Em làm không đúng, ấn huyệt vị cũng không đúng. Em phải ấn ở đây... như thế này...”
“Ông ngoại, cháu thiếu chút nữa thì quên, cháu rể của ông tinh thông thuật mát xa, để cho anh ấy hầu hạ ông đi.” Tiếu Nhiễm cười nói.
Cố Mạc chỉ hơi hất mày với cô, rồi bắt đầu mát xa cho Hoắc Tra Bố.