"Để gió quấn đi, không phải là đoạn tuyệt, mà là vì hoài niệm."
Cố Mạc nói một câu trên vòng bạn bè của anh, sau đó liền đi tắm rửa.
Chờ anh trở về, liền nhìn thấy bên dưới một loạt những tin nhắn đáp trả.
Cố Tương: Sớm nên kết thúc! Tốt, tốt, tốt!
Cố Nhiên: Hoài niệm gì? Nhanh chóng mang tha mới tốt!
Đằng sau còn một đống tin nhắn của đồng nghiệp cùng bạn tốt hết che miệng cười trộm, lại đến cười hô hố.
Mà người anh hy vọng nhìn thấy nhất lại không có xuất hiện.
Anh hơi hất mày, ném khăn mặt lên tủ đầu giường, tiện gửi cho Tiếu Nhiễm một tin nhắn: Đừng bảo trì bình thản. Anh không tin em đã ngủ!
Tin nhắn của anh vừa mới gửi qua, liền nhìn thấy Tiếu Nhiễm gửi lại: Ha ha ha ha hắc!
Cố Mạc: Không muốn phát biểu cảm tưởng một chút sao?
Tiếu Nhiễm: Lúc này vô thanh thắng hữu thanh. PS: Em không thích hợp xuất hiện trong hồi niệm của anh.
Cố Mạc: Vậy em nghĩ muốn xuất hiện ở nơi nào?
Tiếu Nhiễm: Em nghĩ muốn... Xuất hiện... trong trí nhớ của anh!
Nhìn đến câu trả lời của Tiếu Nhiễm, môi mỏng của Cố Mạc không tự giác nhếch lên: Em vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của anh.
Tiếu Nhiễm: Hiện tại trí nhớ của anh chỉ có em?
Cố Mạc hơi hất mày: Đêm nay anh biểu đạt còn chưa rõ ràng sao?
Tiếu Nhiễm che miệng cười trộm: Rõ ràng! Quá rõ ràng rồi!
Cố Mạc: Đêm nay em làm gì rồi?
Tiếu Nhiễm: Nhớ anh!
Cố Mạc nhìn thấy hai chữ này, trong lòng cảm giác thấy thỏa mãn giống như anh vừa được uống rượu vậy, vị ngọt không ngừng tỏa ra xung quanh, sắp tràn đầy căn phòng rồi.
Giọng nói của anh khàn khàn gửi qua: "Anh cũng rất nhớ em."
Sau khi gửi giọng nói qua, Tiếu Nhiễm gửi lại một giọng nói: "Em nghĩ rất muốn cùng anh bỏ trốn!"
Cố Mạc động lòng: "Anh nghĩ ra một kế hoạch? Chờ em thi xong chúng ta liền bỏ trốn?"
Tiếu Nhiễm cười đáp: "Được a! Chúng ta bỏ trốn lên mặt trăng, thế nào?"
Cố Mạc lập tức trả lời: "Mặt trăng thì gần quá! Sao hỏa thì như thế nào?"
Tiếu Nhiễm thoải mái cười to: "Giải ngân hà đi!"
Hai người nói chuyện không trời đất, mãi đến khi bên Tiếu Nhiễm truyền đến thanh âm của tiếng ngáp, Cố Mạc mới buông tha dặn dò cô ngủ sớm đi.
Để điện thoại di động xuống, Cố Mạc liền bắt đầu tra tư liệu.
Tiếu Bằng Trình không đáp ứng để cho Tiếu Nhiễm về nhà, nhưng không hề cấm Tiếu Nhiễm đi du lịch.
Bọn họ có thể nói là đi du lịch, sau đó nói là kết bạn đi cùng là được, vì yêu nên bỏ trốn cũng được, anh nhất định phải giành ra kỳ nghỉ đông này bồi cô đi chơi mới.
Ngay tại lúc Cố Mạc đang tha hồ chọn địa điểm du lịch, Cố Tương liền gõ gõ cửa, không đợi anh trả lời liền đi tới.
"Anh!"
"Còn chưa ngủ?" Cố Mạc ngẩng đầu, quan tâm hỏi han.
Cố Tương ngồi ở bên giường, đưa đầu qua, tò mò nhìn màn hình: "Anh muốn đi du lịch?"
"Em cảm thấy ở đâu phong cảnh tươi đẹp, thích hợp để bỏ trốn?" Cố Mạc khó xử nhăn mày hỏi Cố Tương.
"Nếu muốn bỏ trốn mà nói, liền chọn Maldives đi." Cố Tương lập tức đưa ra đề nghị."Nơi đó là Thiên đường cho tình nhân."
"Sao em biết? Nói cứ như kiểu em đã từng đi qua vậy." Cố Mạc nửa đùa nửa thật nói.
"Hiện tại internet phát triển như vậy, không cần đi cũng có thể biết được!Lại nói, anh làm sao mà biết được em có đi qua hay không?" Cố Tương nghịch ngợm cười hỏi.
Cố Mạc nghe thấy em gái hỏi, sửng sốt một phen. Cố Tương một năm bốn mùa, chí ít có ba mùa là du lịch ở bên ngoài, anh cũng xác thực rất ít hỏi đến việc cô đi đâu."Em cùng đàn ông bỏ trốn rồi hả?"
"Em sao lại không biết kiềm chế?Em là một người phụ nữa độc lập!" Cố Tương cao ngạo đầu ngẩng lên.
"Dù là một người phụ nữ độc lập cũng cần có một người đàn ông bên cạnh bảo hộ. Nha đầu, anh nghe nói thị trường Tần kia vất bà xã mọt bên bỏ trốn cùng em, ép hôn lễ bị hủy bỏ. Cậu ta hiện tại vẫn đang độc thân.”Cố Mạc cười liếc mắt nhìn Cố Tương một cái.
"Cùng em có quan hệ gì?" Cố Tương phiền não hỏi.