Editor: Nhã Y Đình
Cố Mạc bế Tiếu Nhiễm đi về phòng nghỉ.
Anh vừa đặt cô lên giường, định hôn cô thì tiếng chuông điện thoại điên cuồng vang lên.
Anh buồn bực ngồi lên giường, lấy di động ra. Khi nhìn thấy tên người gọi đến lại càng buồn bực hơn.
Ba, là con, Cố Mạc đây!” Cố Mạc nhận điện thoại, cẩn thận hỏi.
Tiếu Nhiễm nghe thấy là điện thoại của ba, vôi vàng ghé vào vai Cố Mạc, quả thật nghe thấy giọng ba ở đầu dây bên kia.
“Tôi nghe nói hôm nay Tiếu Nhiễm đã xuất viện. Giờ này cũng đã qua giờ cơm tối, có phải cậu nên trả con gái lại cho tôi không?”
Nghe thấy Tiếu Bằng Trình nói vậy, mặt Cố Mạc đen lại: “Ba! Tiếu Nhiễm đã gả cho con, là người phụ nữ của con rồi. Cô ấy phải ở bên cạnh chồng chứ không phải ba!”
“Nhưng mà hôn lễ chưa kết thúc, không tính!”
“Ở giáo đường, tụi con đã làm đủ trình tự trước mặt mọi người chỉ vắng mặt trong tiệc cưới thôi. Điều này không có nghĩa hôn lễ bị hủy bỏ. Ba, để Tiếu Nhiễm ở bên cạnh con mới là sự lựa chọn đugns đắn nhất!” Cố Mạc không cam lòng yếu thế, nói.
“Ở trước mặt mọi người tôi đã tuyên bố hủy bỏ hôn lễ! Cậu định khiến tôi xấu mặt sao?” Tiếu Bằng Trình tức giận nói.
Tiếu Nhiễm nghe thấy giọng nói tức giận của ba, thiếu chút nữa ngã nhào ra sau, bịt lấy tai.bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ:
Cố Mạc dịu dàng vuốt tóc Tiếu Nhiễm, biện hộ cho bản thân.
“Ba! Chuyện này không phải là mất thể diện hay không, đây là vấn đề hạnh phúc của Tiếu Nhiễm. Ba cảm thấy cô ấy về nhà với ba hay ở với con hạnh phúc hơn?”
“Con bé ở bên cạnh cậu mới gặp nguy hiểm!” Tiếu Bằng Trình lạnh lùng trả lời.
“Ba không định để con và cô ấy ở bên nhau sao?” Cố Mạc nghe hiểu ý của Tiếu Bằng Trình, để Tiếu Nhiễm trở về, sẽ không cho hai người qua lại nữa.
“Con bé không có lựa chọn nào khác!”
Tiếu Bằng Trình không cho Cố Mạc cơ hội nói thêm, giọng nói cực kỳ kiên định.
Cố Mạc bất đắc dĩ, cúp điện thoại xong rồi nhìn Tiếu Nhiễm, nhún vai: “Chuẩn bị cầu hôn xong xuôi rồi vậy mà bị cú điện thoại này phá hủy!”
Tiếu Nhiễm vội vàng ôm cổ anh, nhiệt tình hôn lên khóe môi Cố Mạc, “Đừng tức giận, hôn nhân là việc của em, ba em không ép buộc được em đâu! Khi bà Tưởng không để ý đến em và bình tĩnh hơn, em sẽ quay trở lại bên cạnh anh. Nhất định đó!”
“Nếu bà ấy nhất định không chịu tha thứ cho em thì làm sao bây giờ?” Cố Mạc bất mãn trừng mắt.
“Em có thể làm vợ bé của anh!” Tiếu Nhiễm tủi thân cong môi lên.
“Rõ ràng có thể làm vợ danh chính ngôn thuận lại không muốn mà lại muốn làm vợ bé! Anh thật sự phục em đó!” Cố Mạc bất đắc dĩ thở dài.
“Ai bảo em gặp một vị trưởng bối khó tính như vậy chứ? Lại còn là chủ nợ của em!” Tiếu Nhiễm u oán thở dài.
“Nhất định anh sẽ nghĩ ra cách để bác gái tha thứ cho em!” Cố Mạc nâng mặt Tiếu Nhiễm lên, trịnh trọng nói.
“Này, ông xã bí mật! anh có thể đưa em về nhà được hay không?” Tiếu Nhiễm cười hỏi han.
“Được!” Cố Mạc buồn bã gật đầu.
Khi chở Tiếu Nhiễm về đến nhà, Cố Mạc cũng không lập tức xuống xe, giữ chặt bả vai Tiếu Nhiễm: “Em còn chưa hôn anh!”
Tiếu Nhiễm đỏ mặt nói: “Ngày nào cũng hôn anh còn chưa thấy đủ à?!”
“Không đủ!” Cố Mạc nâng má Tiếu Nhiễm lên, hôn sâu.
Anh rất muốn giữ cô bên cạnh.
Quản gì hận thù chứ?
Quản gì bác gái có hài lòng hay không?
Chỉ có anh và cô mới quan trọng nhất.
Nhưng anh không thể quá ích kỉ.
Anh cũng hiểu lý do tại sao Tiếu Bằng Trình vẫn kiền trì như thế.
Nếu anh không xử lý tốt chuyện của bác gái thì Tiếu Nhiễm ở bên cạnh sớm hay muộn cũng bị thương tổn.
Tiếu Bằng Trình không nỡ để con gái tổn thương.
Mà anh, cũng không nỡ để vợ mình chịu bị thương dù chỉ một chút.
Cho nên, anh chỉ có thể đưa Tiếu Nhiễm về nhà!