Cố Nhiên đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy anh đang ôm Tiếu Nhiễm nằm ở trên giường bệnh. Anh lập tức dừng bước lại, muốn xoay người rời đi, để cho hai người bọn họ có thể ấm áp riêng tư.
“Cớ gì phải thế? Anh cứ đảm nhiệm vai trò vị hôn phu của Tưởng Y Nhiên đi.”
“Nha đầu, Y Nhiên đã chết năm năm rồi, em không muốn anh thủ thân sống cả đời như thế chứ?” Cố Mạc ủy khuất hỏi han. Anh đã giữ mình vì Y Nhiên năm năm, cho dù lại yêu nữa thì cũng không cần xin lỗi. Anh muốn ở bên cạnh Tiếu Nhiễm, đặt Y Nhiên vào một chỗ đặc biệt để kỷ niệm ở trong lòng.
“Anh, phụ nữ mới phải thủ thân.” Cố Nhiên không khỏi cười xen vào một câu.
Cố Mạc nghe được tiếng của em trai, lập tức bất mãn quay đầu lại: “Em tới thật sự rất đúng lúc!”
“Bệnh nhân của em đều đã làm xong thủ tục nằm viện, bác sĩ phụ trách như em sao có thể không tới hỏi thăm bệnh tình?” Cố Nhiên chỉ đơn giản là đi vào phòng bệnh, không có xoay người rời đi.
“Anh Cố Nhiên, em không có chuyện gì. Chỉ là thi thoảng bụng sẽ đau một chút. Vừa rồi Cố Mạc điều chỉnh nhiệt độ phòng cao lên, em đã dễ chịu hơn rồi.” Tiếu Nhiễm nhanh chóng xoay người, giải thích với Cố Nhiên.
“Đau bụng? Đây chính là vấn đề lớn.” Cố Nhiên xoa cằm, giống như đang trầm tư. “Chị dâu nhỏ, chị để cho anh em dùng tay xoa lên, phải xoa tầm 24 giờ.”
Nghe Cố Nhiên nói vậy, mặt Tiếu Nhiễm đỏ bừng lên: “Cố Nhiên, anh trêu em!”
“Không có, đây là có căn cứ khoa học, tay của anh rất ấm áp, khiến cho nhiệt độ cơ thể em tăng cao, lưu lượng máu chảy cũng dồi dào. Huyết mạch lưu thông, tự nhiên sẽ không đau nữa. Anh của anh chẳng nhẽ chưa nói cho em biết đạo lý này?” Cố Nhiên ngạc nhiên hỏi han: “Anh, đây là anh không đúng rồi, anh muốn chị dâu giảm bớt đau đớn, lại không nói cho chị ấy. Nếu không thì, chị ấy không cho anh ôm ấp, kia cũng là tổn thất của anh, cũng vừa là tổn thất của chị dâu.”
“Ngụy biện nhieeuf1” Tiếu Nhiễm chu miệng nhỏ, cười kháng nghị.
Cho dù cô có ngốc, cũng không có khả năng không thể nghe ra được sự trêu chọc của Cố Nhiên.
“Chị dâu, rốt cuộc em cũng cười rồi!” Cố Nhiên khoa trương nói: “Em có biết không, khuôn mặt em không thích hợp để ưu thương chút nào? Em vẫn đừng nên đau buồn, nên vui vẻ lên. Theo anh anh về nhà sống đi. Xin nhờ!”
“Chúng ta có hòa hảo hay không có quan hệ gì với anh? Nhìn anh khẩn trương kìa!” Tiếu Nhiễm bị Cố Nhiên cười đùa.
“Có quan hệ! Qúa có quan hệ!” Cố Nhiên làm ra vẻ: “Tiểu cô nãi nãi, tôi cầu em cứu vớt cho giấc ngủ của anh, cứu vớt hồi ước của anh. Anh anh hơn nửa đêm không ngủ được lại gọi điện cho anh, anh sẽ điên mất! Phụ nữ của anh cũng sẽ điên mất, anh ấy hại anh mất đi ít nhất mười cô gái rồi!”
“Mười cô? Một ngày anh hẹn với mấy người thế?” Cố Mạc lạnh lùng hỏi.
Anh và Tiếu Nhiễm chia tay mới không được bao lâu, vậy mà Cố Nhiên nói anh hại nó mất đi ít nhất mười cô gái.
“Lúc công việc bận rộn, miễn cưỡng, một cô. Công tác không vội, khoảng ba người.” Cố Nhiên nửa đùa nửa thật trả lời.
“Anh Cố Nhiên, anh như vậy làm tổn thương con gái rất nhiều có biết không?” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm hỏi han.
Tuy cô cực kỳ thích Cố Nhiên, nhưng với loại tính cách hoa tâm này của anh thì không thích.
“Bạn gái! Cô ấy còn đang ở trong bụng mẹ mà chưa xuất hiện. Không dám có ý kiến.” Cố Nhiên trêu tức cười chớp chớp mắt với Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm ôm bụng cười to: “Anh Cố Nhiên, không muốn nói cho em biết anh có yêu sao!”
“Thật ra, sở thích của anh và anh anh cũng không khác nhau lắm.” Cố Nhiên tà tà cười nói: “Chị dâu nhỏ, trừ em ra, chắc sẽ không có cô nương nào nguyện ý nhận anh ấy. Em liền bày tỏ thương xót đi.”
“Ai nói chưa? Phụ nữ thích anh ấy còn nhiều hơn anh! Ưng Mẫn này.” Tiếu Nhiễm ăn giấm chua nói.
Ưng Mẫn và Cố Mạc thú vị hợp nhau, lại đều là bác sĩ khoa não ngoại, là cô vĩnh viễn không sánh bằng.