Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 548: Ăn gì bổ nấy




Editor: Quỷ Quỷ

Hôm sau Tiếu Bằng Trình mới tỉnh lại, vì say quá mà đau đầu. Ông vừa xoa huyệt thái dương vừa xuống lầu. Nhìn thấy Tiếu Nhiễm đang ăn điểm tâm, ông liền đến ngồi cạnh cô, tràn ngập áy náy nói:”Bảo bối à, hôm qua ba uống nhiều quá, không có làm mất mặt con trước mặt Cố Mạc chứ?”

“Không có. Tửu lượng của cha cũng không tệ lắm.” Tiếu Nhiễm cười nói.

Tiếu Bằng Trình thở ra một hơi:”Già rồi! Chứ trước kia ngàn chén không say.”

“Ba nào có già. Ba là đẹp trai nhất!” Tiếu Nhiễm đưa sandwich tới miệng Tiếu Bằng Trình.

“Ôi, con gái ba bón cho ba!” Tiếu Bằng Trình đắc ý cười toe toét.

“Được yêu thương mà kinh sợ đúng không?” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo cười hỏi.

“Được yêu thương mà kinh sợ! Được yêu thương mà kinh sợ!” Tiếu Bằng Trình đồng ý cười nói.

Tiếu Lạc ngồi xuống đối diện Tiếu Nhiễm, nhìn hai người đang ăn liếc mắt một cái. Ba chưa bao giờ đối xử với cô như vậy.

Cô cảm thấy mình giống như đứa trẻ ở cô nhi viện được nhặt về, bởi vì ban đầu không muốn sinh cô, cho nên Tiếu Bằng Trình chẳng thèm ngó ngàng gì.

Dương Nguyệt Quyên bưng một đĩa bánh mì bơ tỏi đi ra, nhìn thấy Tiếu Lạc đang cô đơn ngồi đó, không nói chuyện với ai, liền bực mình ho khan một tiếng, sau đó cười hỏi.”Tiếu Lạc, con đến đúng lúc, bánh vừa nướng xong.”

“Thật là thơm! Mẹ, mẹ quả thực là mẫu vợ hiền, vừa chăm chỉ vừa đảm đang.” Tiếu Lạc giơ ngón cái lên khen mẹ.

Tiếu Nhiễm ngồi đối diện thản nhiên cười cười.

“Mẹ phải là mẫu vợ nhàm chán mới đúng! Hiện tại ngoài nấu cơm ra chẳng làm được gì.” Dương Nguyệt Quyên luyến tiếc thở dài.

“Mẫu vợ nhàm chán quả không sai. Dì có thể bỏ nhiều thời gian để nghiên cứu ẩm thực. Ba con và Tiểu Lạc đều có lộc ăn!” Tiếu Nhiễm trào phúng nói.”Tiểu Lạc gầy như vậy, cũng có thể ăn thêm ít thịt để bồi bổ. Đúng không? Tiểu Lạc?”

Nghe ý tứ của Tiếu Nhiễm mười phần khiêu khích, Tiếu Lạc cắn chặt răng, ngoài cười nhưng trong không cười:”Cảm ơn chị quan tâm.”

“Không cần khách khí!” Tiếu Nhiễm ngạo mạn nói.

Tiếu Bằng Trình không tham gia lúc hai con gái đang đấu tranh, chỉ đứng dậy vào phòng bếp mang ra một ly sữa nóng, đặt trước mặt Tiếu Nhiễm:”Uống sữa đi đã.”

“Ba, nên để sữa cho Tiếu Lạc uống mới đúng. Nghe nói ăn gì bổ nấy.” Tiếu Nhiễm cười lạnh nói.

Tiếu Lạc đã bị Tiếu Nhiễm làm cho tức điên:”Chị, chị đối với em thật tốt! Nhưng em cảm thấy dáng người em bây giờ rất tốt, không cần bồi bổ.”

“Vây sao?” Tiếu Nhiễm nhìn thoáng qua dáng người phẳng lì của Tiếu Lạc, trào phúng nhếch mép.

Nhà ăn giống như một chiến trường không có khói thuốc súng, chỉ nhìn thấy trên đỉnh đầu Tiếu Lạc hai chữ “Phun trào” bốc khói nhè nhẹ.

“Nha đầu, ba muốn đến cục WS, tiện đường qua trường con, ba đưa con đến trường.” Tiếu Bằng Trình cơm nước xong, cười nói với Tiếu Nhiễm.

“Vâng!” Tiếu Nhiễm đeo cặp sách, nói với Tiếu Bằng Trình,”Con ở trong xe chờ ba.”

Tiếu Bằng Trình cười gật gật đầu.

Tiếu Nhiễm ngồi trong xe, ánh mắt phức tạp nhìn ngôi nhà mình đã sống trong 18 năm. Nơi nay từ khi Dương Nguyệt Quyên và Tiếu Lạc bước vào, đã không còn là nhà nữa. Mọi mong muốn của cô và ba đều tan biến, còn phải nhìn sắc mặt của hai mẹ con chanh chua kia sao?

Không lâu sau Tiếu Bằng Trình cầm cặp đựng tài liệu đi ra. Ông vừa ngồi vào ghế sau chợt nghe thấy tiếng của Tiếu Lạc:”Ba, đợi con với!”

Tiếu Bằng Trình hạ kính cửa sổ xuống, lạnh nhạt nói:”Tiểu Lạc, hôm nay ba không cùng đường với con. Bảo mẹ con đưa đi đi.”

Nói xong Tiếu Bằng Trình lại hạ cửa kính xuống, ngăn cách với Tiếu Lạc bên ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.