Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 291: Kết cục của việc không nghe lời




Bà nội nhìn thấy Tiếu Nhiễm bọn họ xuống lầu, lập tức nói với người giúp việc:”Thím Vương, nồi thuốc mà sáng nay tôi dặn thím nấu đến đâu rồi? Mau bưng ra.”

“Được rồi! Được rồi!” Thím Vương lập tức chạy vào phòng bếp, bưng một bát thuốc ra, để lên bàn ăn:”Thiếu phu nhân, nhân lúc đang nóng mau uống đi.”

“Cái gì?” Tiếu Nhiễm buồn bực nhìn bát thuốc đen tuyền, nghi hoặc hỏi.

Bà nội hiền lành nói:”Cho cháu bổ thân thể. Thím Vương đã làm mất mấy tiếng đó!”

“Bà nội, sức khỏe của cháu rất tốt, không cần tẩm bổ thêm đâu.” Tiếu Nhiễm nhìn bát cháo đen ngòm có chút sợ hãi. Thứ này có thể uống sao?

“Chị dâu nhỏ, bà nội muốn sớm được ôm chắt trai. Chị đừng phụ ý tốt của bà.” Cố Nhiên nửa đùa nửa thật nói.

Nghe được lời nói của Cố Nhiên, mặt Tiếu Nhiễm trở nên đỏ hơn, cô vụng trộm liếc nhìn Cố Mạc một cái, xấu hổ nói:”Chúng cháu….Còn chưa nghĩ…..”

“Chờ đến khi các cháu muốn thì không kịp mất.” bà nội cố ý làm mặt lạnh, giả vờ tức giận nói,”Cháu chê thuốc này của bà không tốt sao?”

“Không phải! Không phải!” Tiếu Nhiễm nhanh chóng lác đầu.

“Vậy thì mau uống đi. Bà đã dặn thím Vương cho vào thật nhiều thuốc Đông Y quý báu.” Bà nội tủm tỉm nói.

Thật sự không thể từ chối, Tiếu Nhiễm đành phải kiên trì uống thuốc. Có lẽ trong thuốc có rất nhiều thuốc Đông Y nên hương vị rất kỳ quái.

Cố Nhiên vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa hỏi:”Chị dâu nhỏ, ngon không?”

Cố Mạc hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhiên liếc mắt một cái:”Bỏ đá xuống giếng!”

“Anh không bỏ đá xuống giếng nhưng cũng hỗ trợ còn gì!” Cố Nhiên hoàn toàn không nhìn thấy sự hờn giận của Cố Mạc, cười nói.

Cố Mạc mím đôi môi mỏng, dưới ánh mắt trêu chọc của Cố Nhiên anh đi đến ngồi bên cạnh Tiếu Nhiễm:”Không thích thì đừng uống. Để anh.”

Tiếu Nhiễm ôm cái bát lắc đầu với Cố Mạc:”Khó uống lắm!”

Cô biết Cố Mạc quan tâm cô, không đành lòng để cô uống thứ khó uống như vậy, nhưng cô cũng không muốn hành hạ dạ dày của Cố Mạc. Chưa kể đây là tâm ý của bà nội, cô không thể ngỗ nghịch được.

“Khó uống sao em còn uống?” Gương mặt Cố Mạc âm trầm, dường như không nhìn ra hỉ giận.

“Rất bổ mà!” Tiếu Nhiễm giả ngốc còn cười thêm mấy tiếng, cúi đầu uống thuốc.

Đến cái muôi Cố Mạc cũng lấy lại, lạnh lùng nói:”Anh cũng muốn bồi bổ.”

“Không cần! Khó uống lắm!” Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc múc một muỗng thuốc định đưa lên miệng, lập tức đau lòng ngăn cản.”Nếu không chúng ta cùng uống đi.”

“Bà nội sẽ tức giận.” Cố Mạc mặt không biến sắc thấp giọng trả lời.

“Vậy anh chia cho em một nửa.” Tiếu Nhiễm chạy vào nhà bếp tìm một cái bát không rồi chạy về ngồi xuống:”Thứ tốt thì nên chia sẻ với mọi người.”

Bà nội Cố xấu xa nhìn hai người liếc mắt một cái, lớn tiếng nói:”Chia cái gì mà chia? Trong bếp còn rất nhiều. Thuốc này hai người uống chung cũng được. Thím Vương, múc cho Tiếu Nhiễm một bát đầy.”

Thím Vương lên tiếng, lập tức chạy vào phòng bếp múc thuốc cho Tiếu Nhiễm.

Lúc một bát thuốc đen ngòm to được đưa đến trước mặt Tiếu Nhiễm thì cô buồn bực nhếch miệng. Cô chỉ muốn giúp Cố Mạc, làm sao có thể vui vẻ mà uống hết bát thuốc này? To như vậy thì một bát chắc cũng không uống hết?

“Đây là kết cục của việc không nghe lời.” Cố Mạc bất đắc dĩ lắc đầu. Anh uống hết bát của mình xong, giải quyết luôn cả bát thuốc trước mặt Tiếu Nhiễm.

“Cố Mạc, xin lỗi, là em hại anh.” Tiếu Nhiễm tràn ngập áy náy nhìn Cố Mạc.

“Dù sao chúng ta tạm thời chưa muốn có con, anh bồi bổ nhiều cũng tốt.” Cố Mạc nói tỉnh bơ.

Tiếu Nhiễm đỏ bừng mặt trừng mắt nhìn Cố mạc, ý anh đang nói đến anh sẽ tận sức mình sao?

Chú rất xấu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.