“Chị dâu nhỏ, có mang quà về cho em không vậy?” Cố Tương cùng với Chu Cầm đi tới ôm lấy cánh tay Tiếu Nhiễm.
“Em….quên mất…” Tiếu Nhiễm xấu hổ nhìn Cố Tương.
Trải qua khó khăn này, chỉ nhớ một điều rằng Có Mạc không cần cô nữa, cho nên lúc trở về không hề nhớ ra mà mua chút quà ở sân bay.
Cô cứ hai tay trống trơn chạy tới nhà bố mẹ chồng.
“Không sao! Em chỉ đùa thôi mà.” Cố Tương nhìn thấy vẻ mặt tự trách của Tiếu Nhiễm, nhanh chóng an ủi cô. Nha đầu này không phải tâm tư quá đơn thuần đấy chứ? Chuyện gì cũng thể hiện hết lên mặt.
“Cháu đã đòi Cố Mạc một cái đồng hồ gì đố cả trăm tệ, còn ít tiền?” Bà nội Cố nuông chiều nhìn Cố Tương.
“Thế thì nhiều nhặn gì chứ! Cái cháu đòi là Patek Phillippe! Người lịch sự tao nhã như bà nội còn có được ngọc lục bảo còn hơn cháu một bậc.” Cố Tương bất mãn hếch mũi lên, thập phần kiều mị.
“Ta còn chưa ghen tị đâu!” Bà nội Cố hài hước trả lời.
“Ngọc lục bảo! Quá ghen tị!” Cố Tương la lớn.
Tiếu Nhiễm đang thương tâm nhìn thấy một già một trẻ hài hước rượt đuổi nhau, xì một tiếng cười rộ lên.
Chu Cầm đi đến bên cạnh Tiếu Nhiễm, lạnh nhạt hỏi một câu:”Đã ăn cơm chưa?”
Tiếu Nhiễm nhanh chóng lắc đầu.
“Vậy cùng đi đi. Tôi đã dặn giúp việc nấu nhiều cơm hơn một chút.” Chu Cầm nói xong, bước vào phòng bếp.
“Cám ơn mẹ.” Tiếu Nhiễm biết ơn từ đáy lòng. Cô cẩm giác tính của mẹ chồng và Cố Mạc không khác nhau nhiều lần, bề ngoài tuy lạnh lùng nhưng nội tâm thiện lương.
“Mẹ em không phải là hổ dẽ, chỉ sợ bà lắm à? Mẹ chỉ nói năng chua ngoa thôi!” Cố Tương túm Tiếu Nhiễm ngồi xuống ghế sô pha, cười nói.
“Em biết. Cố Mạc có nhiều điểm giống mẹ.” TIếu Nhiễm vừa nhận thức được điều đơn giản đó cười.
“Đúng đó!” Cố Tương vỗ mạnh chân Tiếu Nhiễm, lớn tiếng đồng ý quan điểm của Tiếu Nhiễm,”Hai cái mặt quỷ.”
Tiếu Nhiễm lại bị Cố Tương chọc cho cười.
“Nha đầu, đây là nhà của cháu. Sau này về đây không cần khách khí như vậy. Muốn gì cứ nói!” Bà nộ Cố cưng chiều nói.
Tiếu Nhiễm gật gật đầu.
Chu Cầm từ nhà bếp đi ra, vẻ mặt không chút thay đổi ngồi bên cạnh bà nội mát xa vai cho bà.
“Bà nội, mẹ, mọi người nói xem sao anh con lại tốt số như vậy, cưới được vợ bé nhỏ đáng yêu như vậy? Nếu con là đàn ông, con cũng sẽ yêu chị ấy.” Cố Tương cười nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm.
“Đúng là tốt số!” Bà nội Cố đồng ý phụ họa.
Chu Cầm chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, không nói tốt cũng không nói xấu.
Mặt Tiếu Nhiễm phiếm hồng:”Em không đáng yêu. Em chỉ là một đứa con gái hư.”
Cố Tương cười đến ngã lên ghế sô pha:”Có cô gái hư nào ngoan như chị không? Bf nội, thế lúc cháu mười tám tuổi là cái dạng gì?”
“Cả ngày lang thang bên ngoài, không đánh nhau với người ta thì cũng uống say được người ta khiêng về.” Bà nội Cố bắt đầu quở trách nhìn Cố Tương
“Gái như là phải như thế. Understand?” Cố Tương ngưng cười, nghiêm túc nhìn Tiếu Nhiễm.
“Cái này….cũng không tồi…” Tiếu Nhiễm cảm thấy Cố Tương như vậy rất chân thật, cũng rất đáng yêu. Cố Tương nổi loạn theo kiểu “phản nghịch”, là phát ra bên ngoài, còn cô lại hư ở bên trong. Cô nói dối, gạt người, đâm chết người rồi chạy, hại người tan cửa nát nhà, còn có ai tệ hơn cô sao? Chắc có tìm cũng không ra.
“Bị dọa sợ rồi sao?” Cố Tương nghĩ mình đã làm cho Tiếu Nhiễm sợ, liền vỗ vỗ vào mặt cô.”Em có thời trẻ nổi loạn nhưng cũng không làm ra chuyện gì xấu mà.”
“Không có. Em cảm thấy rất chân thật.” Tiếu Nhiễm cười nói.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng cười sang sảng của Cố Nhiên:”Anh, anh đã về rồi!”
Cố Mạc về rồi sao?
Không phải anh nói muốn ở lại Geneva thêm vài ngày sao?
Tiếu Nhiễm lập tức căng thẳng nắm chặt váy, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.