Editor: Nhã Y Đình
"Không! Tôi không đến nhà hai người đâu. Đây mới đúng là nhà tôi. Nơi này có Tưởng Y Nhiên, có Tưởng Bình!" Tưởng phu nhân vừa run rẩy, vừa trả lời.
"Mẹ nuôi à, mẹ mà như vậy tụi con không dám để mẹ một mình ở lại đây đâu!" Tiếu Nhiễm lo lắng nhìn Tưởng phu nhân.
"Ta không sao!" Tưởng phu nhân cười yếu ớt. "Vừa rồi mẹ hơi kích động một chút. Giờ thì tốt rồi!"
"Thật sao?" Tiếu Nhiễm lo lắng nhìn Tưởng phu nhân.
"Con thấy ta không phải bình thường rồi sao?" Tưởng phu nhân cười hỏi lại.
Tiếu Nhiễm chỉ có thể gật đầu.
"Nếu không, đổi phòng khác?" Cố Mạc cẩn thận quan sát phản ửng của Tưởng phu nhân.
"Bác... bác vẫn muốn ngủ ở trong phòng Tưởng Y Nhiên!" Tưởng phu nhân vươn tay, để Cố Mạc đỡ bà.
"Thật có thể sao?" Chu Cầm lo lắng nhìn Tưởng phu nhân.
"Có lẽ là ban ngày suy nghĩ quá nhiều nên đêm nằm mơ thôi!"
"Được rồi!" Chu Cầm nói.
Cố Mạc đỡ Tưởng phu nhân đi vào căn phòng bên cạnh, đỡ bà nằm xuống giường, quan tâm hỏi: "Bác gái, bác thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Tưởng phu nhân gật đầu.
"Mẹ nuôi, nếu mẹ vẫn sợ thì về nhà với con đi. Con... Ba con sau khi mất thì nhà chúng con vẫn không có, không có ai ở!" Tiếu Nhiễm quan tâm cầm tay Tưởng phu nhân, nghiêm túc nói.
"Tạm thời không cần. Ta hơi mệt, các con trở về đi!" Tưởng phu nhân cười nói với bọn họ.
"Con sẽ ở bên cạnh mẹ!" Tiếu Nhiễm nằm dựa vào bả vai Tưởng phu nhân, nhẹ nhàng ôm bà.
"Ta buồn ngủ rồi!" Tưởng phu nhân hiền lành nói.
"Để con khóa phòng cách vách lại, tạm thời bác đừng vào đó!" Cố Mạc cất chìa khóa căn phòng cách vách vào túi quần, nghiêm túc dặn dò.
"Ừm!" Tưởng phu nhân nghe lời, gật đầu.
Bà không dám tiến vào căn phòng ngủ kia nữa. Ngay cả Cố Mạc không khóa lại, bà cũng không dám vào.
Là hình ảnh rơi lầu kia quá kinh khủng, vẫn để lại bóng ma trong lòng bà đúng không?
Bà không ngừng nhớ lại khuôn mặt quỷ dị, ngược sáng của Ứng Mẫn.
Nhưng bà không nói cho Cố Mạc.
"Mọi người về đi!" Bà không ngừng thúc giục ba người, "Ta mệt đến mức không mở mắt ra được rồi!"
"Cô nhớ giữ gìn!" Chu Cầm nghiêm túc nói.
Tưởng phu nhân gật đầu.
"Y tá riêng tụi con tìm phải bốn giờ mới đến, chúng con sẽ chờ ở dưới tầng một lúc. Bác ngủ đi!" Cố Mạc nói xong, nắm tay Tiếu Nhiễm rời đi.
Tưởng phu nhân nhìn trần nhà, đầu lại bắt đầu đau.
"Ma quỷ!" Bà cuộn mình ở trên giường, run nhè nhẹ.
Vì sao bà không quên được Ứng Mẫn chứ?
Nhớ lại giọng nói của Ứng Mẫn, não của bà lại cảm thấy trống rỗng.
Cố Mạc và Tiếu Nhiễm ngồi trên ghế sô pha dưới phòng khách, lo âu chờ y tá đến.
Khoảng bốn giờ, hai người y tá mới mang theo hành lý đến.
Cố Mạc dặn dò vài công việc cần chú ý rồi mới dẫn Tiếu Nhiễm rời đi.
Hai y tá lên tầng, thấy Tưởng phu nhân đã ngủ, thì nhẹ nhàng đóng cửa, chờ ở ngoài.
Tiếu Nhiễm rúc vào trong lòng Cố Mạc, lo lắng nói: "Mẹ nuôi sẽ không có việc gì chứ? Trong lòng em vẫn luôn cảm thấy bất an!"
"Vụ rơi lầu vừa rồi ảnh hưởng rất lớn với bác gái. Trở về chỗ xưa, ký ức đau khổ sẽ kích thích thần kinh vốn yêu ớt của bà. Loại tâm lý bị thương có lẽ sẽ không dễ để vượt qua như thế!" Cố Mạc khẽ thở dài.
Vết thương trên người có thể dễ dàng lành lặn nhưng tâm lý thì không dễ như vậy.
"Đúng là thế cho nên em mới lo lắng!" Tiếu Nhiễm lo lắng thở dài, "Đúng rồi, Cố Mạc, anh có nghĩ rằng phản ứng của mẹ nuôi có thể là vì di chứng của thôi miên không?"
Nghe Tiếu Nhiễm nói vậy, Cố Mạc càng nhíu chặt mày: "Anh cũng đã từng nghi ngờ điều này!"
"Vậy chúng ta tìm người bạn anh để anh ấy.
"khám cho mẹ nuôi đi!" Tiếu Nhiễm lập tức nắm chặt cánh tay Cố Mạc, vội vàng đề nghị.
"Ngay mai anh sẽ hẹn cậu ấy!" Cố Mạc gật đầu.
Cô sợ Tưởng phu nhân cũng giống như cô, vẫn bị hành hạ bởi thuật thôi miên của unm