Cố Tương và Giai Tuệ cùng hát tình ca, Trần Lương nói chuyện mới phát hiện.
Anh xấu hổ nhìn Giai Tuệ: “Muốn đổi một tay không?”
“Không có việc gì.” Vương Giai Tuệ nói.
Chỉ là hợp xướng một ca khúc, cô còn không phong kiến như thế.
Trần Lương cười cười.
Có lẽ là hai người hát quá hay, cho nên những người khác đều quên đánh bài, chuyên chú nghe hát, chờ hát xong, nhiệt liệt vỗ tay.
Vương Giai Tuệ nghe tiếng di động kêu, liền bỏ điện thoại lại, đi ra ngoài nghe.
“Bác sĩ Mông Cổ, tan làm rồi à?” Cô cười hỏi.
“Uhm.” Cố Nhiên thở dài: “Vừa phẫu thuật xong.”
“Mệt mỏi là tốt rồi, nghỉ ngơi đi.” Vương Giai Tuệ đau lòng nói.
“Em đang làm thêm à?” Cố Nhiên nghi ngờ hỏi.
“Không, đi hát với Tiếu Nhiễm, có cả chị Cố Tương.” Giai Tuệ trả lời ngay: “Chỉ thiếu anh.”
“Xin lỗi, vợ bé nhỏ.” Cố Nhiên có lỗi nói.
“Anh không cần nói xin lỗi, chỉ là em thấy bọn họ có đôi có cặp nên nhớ anh.” Cô thuwogn tâm nói.
“Chờ anh bố trí công tác bên này rồi qua đó nhìn em.” Cố Nhiên nói.
“Anh cứ yên tâm công tác, không cần để ý đến em.” Giai Tuệ lập tức nói: “Thật là chỉ là em nhớ anh, không có gì đâu.”
“Anh cũng thế.” Cố Nhiên khàn khàn nói.
Hốc mắt Giai Tuệ lập tức đỏ lên: “Bác sĩ Mông Cổ, em không muốn học đại học, em chỉ nhớ anh.”
Thật sự nhớ… Cố Nhiên.
Nhớ nhung là một loại bệnh nặng không có thuốc nào chữa được.
“Nói ngốc cái gì thế? Không phải em nói muốn làm người phụ nữ độc lập, làm nhà bào chế thuốc vĩ đại sao? Đến trường cho tốt, anh sẽ bố trí thời gian đi thăm em.” Cố Nhiên nhnah chóng dỗ cô: “Nào, hôn một cái.”
Vương Giai Tuệ nín khóc mỉm cười.
Cố Nhiên gửi cho cô mười mấy cái hôn, cười nói: “Đi hát đi, anh cũng tan tầm.”
“Đi chậm một chút.” Vương Giai Tuệ lập tức lo lắng dặn dò anh.
Hôm nay anh lại ở trong phòng cấp cứu liên tục mười mấy tiếng đồng hồ, cô thực sự đau lòng.
Nhwung anh là bác sĩ, bàn mổ chính là trận địa của anh.
Cô đau lòng cũng vô dụng.
Đặt điện thoại xuống, cô trở lại ghế ngồi, nhìn thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền đỏ lên trong phút chốc.
“Điện thoại của anh Cố Nhiên?” Tiếu Nhiễm cười hỏi.
Vương Giai Tuệ thẹn thùng gật đầu.
“Thế này mời tách ra một ngày mà đã vậy?” Tiếu Nhiễm cười nói.
“Rõ ràng cậu avf anh cả còn hơn thế.” Vương Giai Tuệ đỏ mặt kháng nghị.
Cố Mạc kiêu ngạo cười hôn Tiếu Nhiễm.
“Đừng làm rộn.” Tiếu Nhiễm đỏ mặt đẩy anh ra.
“Anh là làm mẫu cái gì alf như keo như sơn.” Cố Mạc cười nói.
Cố Tương quay đầu nói với chồng: “Đó là anh cả của em sao?”
“Anh xác định.” Tần Viễn Chu nho nhã cười nói: “Anh ấy chính là bị tình yêu tẩy não.”
Tần Viễn Chu nói khiến Cố Tương nở nụ cười, ngay cả Giai Tuệ cũng cười.
Bị tình yêu tẩy não.
Từ này hình dung thật tuyệt.
“You too!” Cố Mạc nói với Tần Viễn Chu.
“Hai cậu không cần chối, đều bị tinh yêu tẩy não.” Trần Lương bất đắc dĩ lắc đầu.
Tần Viễn Chu đã biến thành đàn ông Cố gia, khiến anh không nhận ra.
Đây cũng không phải là Tần Viễn Chu phong lưu của trước kia, mà anh ấy rất ít khi động tâm vì phụ nữ, thế giới của anh thì công việc là lớn nhất. hiện giờ hoàn toàn thay đổi rồi, chỉ có vợ là lớn nhất.