Nhìn thấy Cố Nhiên đuổi theo Vương Giai Tuệ, vội vàng giải thích điều gì, Tiếu Nhiễm nở nụ cười.
Giáng xuống trên mặt đất, cô nghịch ngợm nói với Cố Mạc: “Chú, anh để chừa con đường sống cho anh Cố Nhiên đi.”
“Không cho.” Cố Mạc ôm chầm lấy eo cô, cưng chiều xoa hai gò má của cô: “Anh chỉ muốn chiều vợ anh thôi.”
“Vợ gì chứ, hai ta ly hôn rồi.” Tiếu Nhiễm căng thẳng, cố nén cười.
“Anh cứ phải chiều vợ trước đã.” Cố Mạc nhéo mũi Tiếu Nhiễm, bất đắc dĩ thở dài.
“Có thể.” Tiếu Nhiễm làm mặt quỷ, cười trả lời.
Cố Mạc thảo mũ bảo hiểm của Tiếu Nhiễm xuống, giúp cô vuốt lại tóc, cười hỏi: “Mệt sao.”
“Mệt.” Tiếu Nhiễm ôm lấy eo Cố Mạc, dán ở trước ngực anh làm nũng trả lời: “Ngón tay đã mệt rồi.”
“Đưa em đi mát xa.” Cố Mạc nói xong, ôm lấy thắt lưng Tiếu Nhiễm nhìn về hướng Cố Nhiên và Giai Tuệ.
Nghe đến mát xa, Cố Nhiên và Giai Tuệ cũng rất cao hứng.
“Anh, anh thanh toán.” Cố Nhiên ôm lấy eo Giai Tuệ, nói.
“Liền không muốn để em bỏ tiền. Đi thôi.” Cố Mạc dẫn đầu đi ra ngoài.
Cố Mạc mang theo mọi người đến chỗ nổi danh anh thường tắm hơi.
Lúc tắm hơi, Cố Mạc đặt Tiếu Nhiễm lên đùi.
“Anh cực kỳ nóng.” Tiếu Nhiễm cười muốn chạy trốn.
“tẮM hơi thì chả nóng.” Cố Mạc bóp chặt eo Tiếu Nhiễm, không cho cô cử động.
“Anh à, nhi đồng không nên.” Cố Nhiên trêu chọc nói.
“Sợ bẩn mắt, bọn em có thể đi ra ngoài.” Cố Mạc lạnh lùng nói.
“Có thể ân ái đi.” Cố Nhiên bất mãn sẵng giọng: “Vợ à, qua đây để cho anh ôm ấp.”
Vương Giai Tuệ đang hưởng thụ, chết cũng không tiến lên.
Cố Nhiên đành phải đi qua, ngồi ở bên người cô.
“Bác sĩ Mông Cổ, anh dám dính vòa, về nhà em không cho anh vào ngủ đâu.” Vương Giai Tuệ đỏ mặt, hung hãn trả lời.
Cố Nhiễn không sao cả trừng mắt nhìn Giai Tuệ.
Tiếu Nhiễm hì hì một tiếng nở nụ cười: “Bác sĩ Mông Cổ, đời này chỉ sợ anh đều bị Giai Tuệ nắm trong lòng bàn tay rồi.”
“Anh cam tâm tình nguyện.” Cố Nhiên không có chút miễn cưỡng nào trả lời.
Sau khi mát xa xong, Tiếu Nhiễm thoải mái mà duỗi người: “Qúa thư thái.”
“Đói bụng đi.” Cố Mạc đi đến bên cạnh cô, quan tâm hỏi han.
“Làm sao mà anh biết.” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười hỏi.
“Bởi vì anh của anh cũng đói bụng.” Cố Nhiên đi qua bên cạnh Tiếu Nhiễm, không cho là đúng nói.”
“Anh đã đặt chỗ rồi.” Cố Mạc cầm tay cô, xoay xoay nhìn Cố Nhiên: “Anh tiếp tục nhiều chuyện, hôm nay mặc kệ cậu.”
Cố Nhiên khoa trương che miệng lại: “Anh, anh là cha mẹ cơm áo của em, em không dám lắm miệng.”
ở phía trước, Cố Mạc và Tiếu Nhiễm mười ngón tay đan xen, để Vương Giai Tuệ ghen ghét vô số.
“Vợ bé nhỏ, em không cho anh ôm ấp thì cũng để anh liên quan một chút.” Cố Nhiên dùng cằm chỉ chỉ Tiếu Nhiễm.
Vương Giai Tuệ trừng mắt nhìn anh: “Người ta là vợ chồng.”
“chúng ta cũng thế. Chỉ là hơn hai chữ.” Cố Nhiên duỗi tay cô rồi cầm lấy.
Vương Giai Tuệ cười sẵng giọng: “Là nhiều hơn hai chữ nhưng không được. Bác sĩ Mông Cổ, chưa chắc em đã gả cho anh.”
Cố Nhiên ôm lấy Vương Giai Tuệ, bất mãn kháng nghị: “Cầu chuyển chính thức.”
“Anh đặt em xuống trước đã.” Vương Giai Tuệ đỏ mặt nói.
“Chính thức đi.” Cố Nhiên đáng thương tội nghiệp nói.
“Khi nào thì chuyển chính thức, anh cũng báo em như thế.” Vương Giai Tuệ thẹn thùng cắn môi.