Tiếu Nhiễm chỉ kịp chạm tới một góc áo.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn phu nhân Tưởng rơi xuống đất, đập bể một mản thủy tinh trắng hồng.
Nhìn thấy hoa hồng trắng bị máu tươi nhuộm thành hồng, Tiếu Nhiễm sợ hãi lui vể phía sau.
“Mẹ nuôi tự sát... bà ấy tự sát... bà tự sát...” Tiếu Nhiễm mê mang nhìn về phía trước, miệng không ngưng lẩm bẩm những lời này.
Ưng Mẫn lộ ra nụ cười thâm trầm, cầm đèn pin đi đến trước mặt Tiếu Nhiễm.
Lúc chùm tia sáng mãnh liệt kia làm đau đớn mắt cô, thần trí của cô lập tức bị đông cứng.
“Tiếu Nhiễm, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ nuôi tự sát.” Khóe mắt của Tiếu Nhiễm chảy ra hai hàng lệ đau khổ.
“Sai!” Ưng Mẫn nhìn gần vào mắt Tiếu Nhiễm: “Phu nhân Tưởng không phải tự sát.”
Tiếu Nhiễm đờ đẫn nhìn Ưng Mẫn: “Không phải mẹ nuôi tự sát.”
“Bà ấy là bị cô giết.” Ưng Mẫn nhẹ giọng nói: “Lặp lại một lần nữa.”
“Tôi giết mẹ nuôi.” Tiếu Nhiễm nghe lời lặp lại lời Ưng Mẫn nói.
“Nói cho tôi biết nguyên nhân.” Ưng Mẫn dẫn đường cho Tiếu Nhiễm từng bước một.
“Bà ấy lấy chuyện tự sát để bức tôi ngăn cản hợp mua, tôi cũng không nói gì với Cố Mạc...”
“Sai! Đúng là bà ấ ngăn cản cô, nhưng cô không muốn mất Cố Mạc, không muốn công ty của ba phá sản, cô muốn tiếp tục làm con gái nhà giàu, cho nên cô bảo phu nhân Tưởng tự sát. Là cô đẩy bà ấy xuống lầu.” Âm thanh êm ái của Ưng Mẫn lần lượt vang lên bên tai Tiếu Nhiễm, một lần lại một lần...
....
Lúc một đám áo đen đuổi tới biệt thự của Tưởng gia, đã nhìn thấy phu nhân Tưởng rơi xuống lầu.
Hai người mặc áo đen nhằm về phía phu nhân Tưởng, dò xét hơi thở của bà, còn lại toàn bộ xông lên lầu.
Khi bọn họ xông lên lầy, nhìn thấy Ưng Mẫn đang ngồi xổm trước mặt Tiếu Nhiễm mà Tiếu Nhiễm không ngừng nói: “Tôi giết mẹ nuôi.”
Nhìn thấy người áo đen, Ưng Mẫn hoảng sợ.
Những người này xuất hiện từ đâu?
Thiếu chút nữa phá hủy đại sự của cô.
Thôi miên đã hoàn thành rồi, không tồi.
Hai tên áo đen kéo Ưng Mẫn lên, đi tới một bên, còn một tên tiến lên ôm Tiếu Nhiễm.
“Phu nhân Cố, cô không sao chứ?”
“Tôi giết mẹ nuôi, tôi giết mẹ nuôi, là tôi giết mẹ nuôi!” Tiếu Nhiễm lần lượt lặp lại những lời này, trong hốc mắt đầy nước.
“Các người cản tôi làm gì?” Ưng Mẫn bị Người mặc áo đen giữ lại, bất mãn lớn tiếng chất vấn.
“Bởi vì cô là đương sự.” Một tên mặc áo đen lạnh lùng nói.
“Đương sự cái gì?” Ưng Mẫn dùng lực vùng vẫy, như thế nào cũng không tránh được.
“Đương sự.” Một tên áo đen khác trả lời.
Đột nhiên Tiếu Nhiễm tránh ra khỏi cái ôm của tên áo đen, kích động lao ra khỏi biệt thự.
Lúc cô nhìn thấy phu nhân Tưởng nằm trong vũng máu, không thể khống chế được tiến lên hô: “Mẹ nuôi!”
Nghe được Tiếu Nhiễm kêu khóc có chút tâm thần, Ưng Mẫn hoảng sợ.
Chẳng lẽ thôi miên không có tác dụng.
Tiếu Nhiễm cũng không nhớ kỹ sự phân phó của cô?
“Mẹ nuôi, là con giết mẹ! Là con giết mẹ, con có tội!” Tiếu Nhiễm ôm lấy thân thể phu nhân Tưởng, lên tiếng khóc lớn.
Cô sao có thể giết phu nhân Tưởng?
Cô đã thiếu Tưởng gia một mạng người, dùng một đời vẫn chưa trả hết, bây giờ lại thêm một cái mạng nữa, xem thế này, tính cả kiếp sau, sợ rằng vẫn không thể trả nổi nợ nần.
Sao cô lại kêu bà tự sát chỉ vì bà uy hiếp cô, còn đưa tay đẩy bà xuống lầu?
Nhìn góc áo trong tay mình, trong lòng cô tràn ngập tự trách.
Cô là người có tội.
Ưng Mẫn nghe được Tiếu Nhiễm nói, thở ra một hơi.
Không tồi, không tính là thất bại.
Tiếu Nhiễm nhớ kỹ lời cô nói.