Editor: Qủy Quỷ
Ngồi đối diện với Đỗ An Bình, đôi mắt rét lạnh của Cố Mạc nheo lại.
“Cheers!” Đỗ An Bình cười nâng ly rượu vang trong tay, làm như không thấy sự phẫn nộ của Cố Mạc.
Cố Mạc mím môi, miễn cưỡng nâng ly lên cụng ly với Đỗ An Bình.
“Vì sao không chịu buông tha cho tập đoàn Bằng Trình?” Cố Mạc nhấp một ngụm rượu xong lạnh lùng hỏi.
“Không nói đến công việc.” Đỗ An Bình cười lạnh nhạt.”Học trưởng, thật vất vả mới có thể gặp mặt, anh không thể chiều ý em được sao?”
Cố Mạc trào phúng nhếch khóe môi:”Chúng ta đều là người thông minh.”
“Đúng vậy! Đều là người thông minh, cho nên mới tỉnh táo tiếc nuối, ngưỡng mộ lẫn nhau.” Đỗ An Bình cười nhạt nhìn Cố Mạc.
“Rốt cuộc cô muốn gì?” Sắc mặt Cố Mạc càng thêm khốc liệt.
Đỗ An Bình vô cùng cố chấp, vì được việc cô không tiếc lợi dụng chức quyền tạo áp lực đối với tập đoàn Bằng Trình.”
Cô biết anh sẽ không để cho tập đoàn Bằng Trình phá sản.
Mà trong tay cô đang có lá bài quyết định sinh tử của tập đoàn Bằng Trình.
Cô không sợ anh.
“Em tưởng gặp anh rồi, anh sẽ không nói mấy câu thừa thãi như vậy.” Đỗ An Bình vô cùng tủi thân cắn môi một cái, “Đừng nhìn em như vậy, cứ như em đã gây ra tội ác tày trời không bằng.”
“Cô Đỗ, tôi đã kết hôn!” Cố Mạc nắm chặt dao nĩa, kìm chế để không lật đổ cái bàn.
“Học trưởng, em nào có muốn anh ly hôn? Không có mà?” Đỗ An Bình vô tội chớp chớp mắt.
“Vậy buông tha cho tập đoàn Bằng Trình đi!” Cố Mạc lạnh lùng nhìn Đỗ An Bình.
“Tài liệu của tập đoàn Bằng Trình có chút vấn đề.” Đỗ An Bình nói xong, cúi đầu, tao nhã cắt bít tết.
“Vấn đề ở đâu? Cô nói ra tôi sẽ bảo ba vợ sửa lại lần nữa.” Cố Mạc hít sâu một hơi, kiềm chế cơn tức giận.
Người phụ nữ này rất khó chơi, đây là lần đầu tiên anh nghĩ đến điều này.
“Học trưởng, A thị có chỗ nào chơi vui không? Anh là chủ nhà không phải là nên đưa em đi chơi sao.” Đỗ An Bình không thèm trả lời câu hỏi của Cố Mạc, cười như không có việc gì.
“Đừng ép tôi!” Cố Mạc quăng dao nĩa ra xa, đứng bật dậy, lạnh lùng bỏ lại vài câu rồi xoay người dời đi.
Đỗ An Bình căn bản không thể thuyết phục!
Anh tưởng có thể cố gắng thuyết phục cô nhưng vốn không thể. Cô đang muốn ép anh và Tiếu Nhiễm ly hôn. Nếu không làm theo yêu cầu của cô, cô sẽ không bỏ qua cho tập đoàn Bằng Trình.
Anh làm sao có thể để cô được toại nguyện?
Đỗ An Bình tưởng anh sẽ vì bảo vệ tập đoàn Bằng Trình mà từ bỏ tình yêu?
Thật là buồn cười vô cùng!
Cùng lắm thì tập đoàn Bằng Trình phá sản, anh có thể nuôi Tiếu Nhiễm cả đời!
Cũng chẳng có gì ghê gớm!
“Ba, thật xin lỗi. Con không giúp gì được cho ba.” Cố Mạc gọi điện cho Tiếu Bằng Trình, vô cùng áy náy nói.
“Không có việc gì. Mặc cho số phận đi.” Giọng nói của Tiếu Bằng Trình có phần già nua.
“Con sẽ chăm sóc ba đến già.” Cố Mạc chân thành nói.
Tiếu Bằng Trình thoải mái nở nụ cười.
Cố Mạc vừa biến mất khỏi phòng bao, Đỗ An Bình phẫn nộ ném hết mọi thứ trên bàn xuống đất:”Cố Mạc, anh phải là của em! Ép anh? Đây là anh tự chuốc lấy!”
Năm đó, cô 19 tuổi mới vào Harvard, liền bị Cố Mạc mới 22 tuổi hấp dẫn.
Cô chỉ là một sinh viên mới không có tiếng tăm gì, mà anh đã sắp trở thành một giáo sư kiêu hãnh.
Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ gặp được một người đàn ông tài hoa xuất chúng như vậy, sau này những người đàn ông khác không thể lọt vào mắt cô được nữa.
Khi cô về nước, ngay cả sau khi anh mất đi người yêu thanh mai trúc mã cũng không có cách nào chinh phục trái tim anh. Biết cô theo đuổi, anh chỉ thờ ơ lạnh nhạt, giả ngốc.
Cô tưởng tình yêu của anh dành cho Tưởng Y Nhiên quá sâu đậm, sẽ cô độc cả đời. Nếu thật sự là như vậy, cô đành chấp nhận. Cô không thể sánh được với mười mấy năm thanh mai trúc mã của anh và Tưởng Y Nhiên. Nhưng đúng lúc cô định buông tay thì anh lại cưới một con nhóc tồi tệ.
Tiếu Nhiễm kia có cái gì có thể so sánh được với cô?
Không xinh đẹp, không thông minh, còn kiêu căng tùy tiện.