Editor: Nhã Y Đình
Cố Mạc vừa vào phòng làm việc, Trịnh Húc ôm một thùng đi vào.
"Cái gì thế?" Cố Mạc chưa kịp phản ứng.
"Chính là thứ.....siêu mỏng.....anh muốn!" Trịnh Húc cười nhạt.
Mặt Cố Mạc không chút thay đổi "A....." một tiếng, rồi mở cặp công văn ra, lấy laptop ngồi xuống bắt đầu làm việc.
"Hàng mẫu mới cũng đã nghiên cứu xong. Có cần người thử nghiệm trước không?"
"Công ty có trên vạn nhân viên, phát cho mỗi người một thùng đi!" Cố Mạc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Trịnh Húc một cái.
"Phúc lợi này rất tốt nha!" Trịnh Húc cười thoải mái.
"Bảo mọi người những ai dùng thử sản phẩm thì hàng tháng phải nộp báo cáo lên!" Cố Mạc lạnh lùng nói.
Một khi sản phẩm của bọn họ được tung ra thị trường nhất định phải đảm bảo an toàn và thoải mái. Tuyệt đối không thể có chút tì vết nào.
——
Lý Á Lệ nhìn một thùng bao cao su trước mặt, xấu hổ đỏ mặt.
Ngay cả người yêu bà con không có, phát nhiều như thế cho ai chứ?
Cũng không biết ai nghĩ ra chủ ý này, lại còn phải viết báo cáo dùng thử sản phẩm.
Bà cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Chẳng lẽ vì một thùng bao cao su này mà bà nên tìm đàn ông để thử sao?
Trưởng phòng tiêu thụ Lưu Cát đi qua cạnh bà, quan tâm hỏi han. "Phó phòng Lý, sao vẫn chưa về vậy?"
"Trưởng phòng Lưu, anh vẫn gọi tôi là Tiểu Lý thì hơn!" Lý Á Lệ nhìn thùng bao cao su trên bàn, mặt càng lúc càng đỏ.
Lưu Cát nhìn khuôn mặt đỏ ửng xinh đẹp của bà thì thất thần. Nhìn ánh mắt bà đang chăm chú nhìn thùng bao cao su mà công ty phát, ho khan một tiếng: "Phúc lợi của công ty. Bạn trai cô thật có phúc!"
"Tôi nào có bạn trai chứ!" Lý Á Lệ xấu hổ, "Công ty cũng thật là, phát gì cũng được, chứ phát.....cái này....."
"Cô không có bạn trai sao?" Lưu Cát có chút kinh ngạc. Ông không nghĩ rằng một người phụ nữ xinh đẹp như Lý Á Lệ lại không có người đàn ông nào theo đuổi. Ông vẫn không thích hỏi chuyện cá nhân của người khác cho nên hồ sơ của bà, ông chỉ nhớ tới trình độ của nhân viên mà thôi.
"Con gái tôi còn có bạn trai rồi, tôi sắp lên chức mẹ vợ rồi đó!" Lý Á Lệ nói đến con gái, trong mắt ánh lên tình mẫu tử.
"Thật ra, cô vẫn còn trẻ, có thể suy nghĩ đến việc tìm một người đàn ông!" Lưu Cát cười nói.
"Tôi nghĩ muốn nuôi dạy con gái thật tốt để cho Vương gia hối hận. Cho nên tạm thời tôi không muốn tìm đối tượng!" Lý Á Lệ lắc đầu.
Mấy năm nay, áp lực về cuộc sống cơm áo gạo tiền, một mình nuôi dạy con gái khiến cho bà không có thời gian quan tâm đến tình cảm của riêng mình. Sự thương tổn mà chồng trước mang lại khiến cho bà sợ hãi hôn nhân.
"Cô vẫn yêu chồng cũ sao?"
"Không! Người đàn ông như vậy, không xứng!" Lý Á Lệ lạnh lùng lắc đầu.
"Là ông ta có mắt không tròng!" Lưu Cát tán thưởng nhìn Lý Á Lệ.
"Không nói đến hắn ta nữa. Con gái tôi còn giỏi giang hơn thằng con trời đánh của ông ta nhiều!" Lý Á Lệ nói xong, thu dọn đồ rồi tan sở.
"Phúc lợi của công ty!" Lưu Cát nhắc nhở Lý Á Lệ đừng quên mang thùng bao cao su về.
"Cho anh đó!" Lý Á Lệ nói xong câu đó cũng có chút hối hận. Bao cao su sao có thể tùy tiện đưa cho người khác phái chứ? Mặt bà chợt hồng.
"Tôi cũng không có cơ hội dùng!" Lưu Cát nhìn Lý Á Lệ, "Tôi ly hôn rồi!"
"Chuyện khi nào vậy?" Lý Á Lệ kinh ngạc hỏi. Bà nhớ rõ ông nói rằng đã kết hôn, bà xã đang ở Mỹ.
"Mùa hè năm ngoái. Cô ấy muốn ở lại Mỹ. Tôi không chịu sang đó, cho nên ly hôn!" Lưu Cát có chút cô đơn nói. "Tôi sợ con gái biết sẽ không vui cho nên vẫn không nói với con bé!"
"Cha mẹ ly hôn đối với con cái mà nói có thể là nỗi đau lớn. Anh là người cha tốt!" Lý Á Lệ tán thưởng.
"Cô cũng vậy!"