Editor: Quỷ Quỷ
Cố Mạc vừa đến đây, Tưởng phu nhân liền túm lấy tay anh và Phùng Hân Nhiên nói:”Tiểu Mạc, hai con là người thân nhất của ta, nên thương yêu lẫn nhau.”
Cố Mạc rút tay ra, lễ phép nói với Phùng Hân Nhiên:”Cô Phùng có gì khó khăn thì cứ nói ra.”
“Hiện giờ đúng là tôi có chút khó khăn, nhưng chỉ có anh mới có thể giải quyết được.” Phùng Hân Nhiên nhìn thoáng qua Tưởng phu nhân, cười nói với Cố Mạc.
“Tôi sẽ hết lòng giúp đỡ.” Cố Mạc chân thành nói.
“Anh phát hành CD về chị Y Nhiên khắp toàn cầu, làm cho thật nhiều người hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và anh. Anh có thể mở họp báo giải thích một chút. Cùng lắm thì công khai thân phận con gái riêng của tôi. Tôi không muốn vị hôn phu của tôi hiểu lầm.” Phùng Hân Nhiên vừa vuốt ve chiếc nhẫn vừa nói.
“Giải thích cái gì?” Tưởng phu nhân nghiêm mặt trách mắng, “Vị hôn phu của con muốn hiểu lầm thì hiểu lầm. Mẹ không thích anh ta đâu!”
“Nhưng con thích!” Phùng Hân Nhiên bất đắc dĩ cười khổ.
“Tôi sẽ tìm cơ hội.” Cố Mạc cười cười với Phùng Hân Nhiên.
“Đau đầu quá.” Tưởng phu nhân ôm trán khó chịu nói.
“Bác nói chuyện nhiều rồi. Mau nằm xuống nghỉ ngơi.” Cố Mạc nhanh chóng hạ giường, đỡ Tưởng phu nhân nằm xuống. “Lynda, Hân Nhiên, hai người để mắt đến bác gái, tôi đi tìm bác sĩ Lưu.”
“Tiểu Mạc, nhớ hỏi ông ta rủi ro phẫu thuật.” Tương phu nhân đột nhiên bồn chồn gọi Cố Mạc lại.
“Sẽ không có rủi ro gì đâu. Bác phải tin tưởng bác sĩ Lưu. Cháu chỉ đi hỏi chú ấy xem có cần hỗ trợ gì không.” Cố Mạc thoải mái cười nói.
“Thật hy vọng chính cháu có thể phẫu thuật cho bác.” Tưởng phu nhân có chút thất vọng nói:”Đều do vụ tai nạn đó.”
“Chủ nhiệm Lưu còn giỏi hơn cháu rất nhiều. Tin cháu đi.” Cố Mạc nói xong, liền đi ra khỏi phòng bệnh.
Thời gian càng ngày càng gần, qua một giờ nữa bà sẽ phải vào phòng phẫu thuật.
Khi hộ lý bưng khay đi vào thì tim bà như muốn vọt lên cổ họng, chưa bao giờ căng thẳng đến như vậy.
“Bác cứ bình tĩnh. Chỉ là làm sạch da thôi.” Hộ lý mấy một con dao cạo trong tay ra dịu dàng nói.
“Làm sạch da…” Tưởng phu nhân ý thức được chính mình sắp phải phẫu thuật, càng thêm hồi hộp.
Phùng Hân Nhiên cầm tay bà nói:”Bác gái, tin tưởng Cố tổng. Anh ấy chắc chắn đã tìm cho bác những chuyên gia giỏi nhất trong nước. Còn an toàn hơn là anh ấy tự tay mổ cho bác.”
Tưởng phu nhân lúc này mới bắt đầu bình tâm lại, để yên cho hộ lý giúp bà làm sạch da.
Lynda lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh, tìm thấy Cố Mạc đang ở trong phòng bác sĩ.
Cố Mạc nhìn thấy cố, đang cùng chủ nhiệm Lưu hàn huyên mấy câu liền cáo từ đi ra. Quan tâm hỏi:”Làm sao vậy?”
“Không có việc gì. Chỉ là tôi có chút ghê tởm, đi ra ngoài hít thở không khí.” Lynda dựa vào tường nhìn Cố Mạc.
“Là phản ứng mang thai sao?” Cố Mạc quan tâm hỏi.
Lynda khẽ nhíu mày:”Là bị người làm cho ghê tởm.”
Cố Mạc nhìn thoáng qua Lynda, trầm giọng nói:”Nếu như người thân của chúng ta đều chết hết, cũng sẽ cực đoan như vậy. Bao dung một chút.”
“Cố tổng, một mặt nhân nhượng dung túng không chắc chắn tốt cho bà ấy. Bà ấy không chỉ cực đoan, mà vô cùng cố chấp ảnh hưởng đến thần kinh.” Lynda lo lắng khuyên nhủ.
“Tôi cũng biết. Bạn trai Hân Nhiên là một người rất lợi hại.” Cố Mạc bình tĩnh trả lời.
“Có lẽ tôi đã quá lo lắng.” Lynda cười lắc lắc đầu.
“Tưởng phu nhân là một người đáng thương.” Cố Mạc nhìn hành lang, tâm trạng nặng nề. Nếu anh bỏ mặc Tưởng phu nhân, anh sẽ cảm thấy áy náy với Y Nhiên, không thể sống thoải mái, mặc cảm tội ác trong lòng Tiếu Nhiễm sẽ càng sâu hơn.
Có một số biệc không phải anh không rõ, rõ ràng đã nhìn thấu hết tất cả nhưng vẫn tiếp tục.