Editor: Quỷ Quỷ
Vào khách sạn?
Nhìn ánh mắt nham hiểm của Cố Nhiên, Vương Giai Tuệ lập tức hiểu ra anh có ý tứ gì.
Lưu manh!
Trong đầu anh không có cái gì trong sáng sao?
Một ngày suy cho cùng cũng chỉ có cái chuyện XXOO đó!
“Em không phản đối thì cứ như vậy đi.” Cố Nhiên nham hiểm cười, trong đôi mắt xinh đẹp sáng rực hưng phấn.
Vương Giai Tuệ lập tức bối rối cự tuyệt:”Không! Hay là….hay là về nhà em đi.”
Cố Nhiên nghe cô nói, lập tức đảo tay lái, chạy về phía nhà cô.
Nhìn vẻ mặt Cố Nhiên đanh lại, Vương Giai Tuệ biết mình lại trúng kế.
Bác sĩ Mông Cổ chính là bác sĩ Mông Cổ!
Xấu xa vô cùng!
Cô bị rơi xuống hố của tên lang băm này muốn thoát cũng không được!
“Giận rồi à?” Cố Nhiên đỗ xe xuống ven đường, ôm chầm lấy Vương Giai Tuệ dỗ dành. “Tiểu hạt tiêu, là em nói muốn về nhà, anh luôn luôn phối hợp với em, sao em lại tức giận?”
“Con người đen tim đen gan đen phổi!” Vương Giai Tuệ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Cố Nhiên.
“Chỉ cần đỏ với mỗi em là được.” Cố Nhiên haha cười nói.
Vương Giai Tuệ thực sự hận không thể bịt cái miệng đang cười toe toét kia lại.
Tên này quá xấu xa rồi!
Làm sao cô có thể là đối thủ của anh chứ?
Cố Nhiên nhìn trời:”Như vậy là không muốn về nhà? Hay anh đưa em đi hóng gió. Tâm trạng anh tốt lên rồi thì chúng mình về nhà. Về nhà em!”
Câu cuối, Cố Nhiên nhấn mạnh, sợ Vương Giai Tuệ đổi ý.
Vương Giai Tuệ chỉ biết khổ dài.
Cô tự biết mình không đấu lại với Cố Nhiên.
Quả thật, ở bên anh, cô ngay cả năng lực tự bảo về mình cũng không có.
Hôm qua cô có thể bảo vệ sự trong sạch của mình, hoàn toàn là vì anh không ra tay với cô.
Nghĩ đến cảnh thân mật đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại đỏ bừng.
Cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?
Cứ như cô cũng muốn bị anh…
Tối nay nếu anh ngủ lại, cô có thể chống cự nổi mị lực của anh sao?
Cố Nhiên đỗ xe ở bờ sông, mở cửa cho Vương Giai Tuệ xuống xe.
Vương Giai Tuệ vừa bước xuống đã bị gió thổi cho co rúm người lại, lúc này một chiếc áo khoác lập tức được khoác lên vai cô.
Cơ thể lạnh như băng của cô ấm áp lại trong nhát mắt. Cô cảm nhận được không chỉ có nhiệt độ cơ thể của anh, còn có sự quan tâm che chở vô tận mà anh dành cho.
“Không ngờ đến bờ sông gió lại lớn như vậy.” Cố Nhiên ôm bả vai Vương Giai Tuệ áy náy nói.
Cố Nhiên thản nhiên ôm lấy thắt lưng Vương Giai Tuệ cười hì hì, ngồi xuống bờ đê với cô:”Ấm quá! Vợ của anh thật tốt!”
Vương Giai Tuệ không có phản bác, đỏ mặt tựa vào vai anh, lẳng lặng thưởng thức ngắm sao cùng với ánh đèn đuốc trên ca nô đằng xa.
Cố Nhiên cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Vương Giai Tuệ.
Cô không hề kháng nghị nói mình không phải là vợ anh, chứng tỏ đáy lòng lại đón nhận anh thêm một phần.
Sớm hay muộn cũng có ngày, anh sẽ làm cho cô toàn tâm toàn ý yêu anh.
Anh rất tự tin vào điều này.
Cái gì mà lớp trưởng, cái gì mà chân dài……………chỉ là phù du.
“Cố Nhiên, em cảm thấy tình yêu giống như sao băng vậy, tới nhanh đi cũng nhanh. Nếu bốn năm sau anh vẫn còn yêu em, thì chúng mình kết hôn nhé” Vương Giai Tuệ ngẩng đầu, nhìn gương mặt tuấn dật của Cố Nhiên.
“Tới nhanh đi nhanh thì gì là tình yêu mãnh liệt.” Cố Nhiên nhéo nhéo mũi Giai Tuệ, lạnh mặt nói.
“Tình yêu mãnh liệt?” Vương Giai Tuệ tròn mắt hỏi.
Tình cảm giữa ba và mẹ, không phải là yêu sao?
Đơn giản là mẹ không thể sinh con trai, nên không có tình yêu. Ông vô tình đến ngay cả bạn bè cũng không muốn làm. Hơn mười năm không hề thăm đứa con gái ruột là cô.
“Trải qua những kinh nghiệm xương máu từ những mối tình không nghiêm túc. Tin anh, anh yêu em thật lòng.” Cố Nhiên tựa vào trán Vương Giai Tuệ nói.