Editor: Nhã Y Đình
Vương Giai Tuệ bị chọc cười.
Giống như bà nội Cố có thói quen thúc giục Cố Nhiên kết hôn, vừa gặp anh đã quở trách vài câu.
"Bác sĩ Mông Cổ....." Vương Giai Tuệ nhìn Cố Nhiên. "Hiện tại em chưa gả cho anh. Anh có chờ được không?"
"Phải chờ tốt nghiệp đại học sao?" Cố Nhiên phồng má, dường như không quá hài lòng.
Vương Giai Tuệ gật đầu: "Em không muốn chỉ có hôn nhân. Em còn muốn cả sự nghiệp nữa!"
Hôn nhân của mẹ khiến cô hiểu rằng cuộc sống của người phụ nữ chỉ dựa vào chồng là điều cực kỳ ngu xuẩn. Ngay cả khi Cố Nhiên yêu cô nhưng cô cũng không thể hoàn toàn dựa vào anh. Tình yêu và hôn nhân không phải là tất cả cuộc đời cô. Cô không muốn nếu một ngày nào đó phải ly hôn, không có năng lực nuôi sống bản thân.
"Được! Anh biết rồi! Anh chờ em. Khi nào em cảm thấy lên đủ cao, đồng ý dừng lại nghỉ một chút, vòng tay của anh luôn giang rộng vì em!" Cố Nhiên ôm lấy Vương Giai Tuệ, thật lòng nói.
Anh có thể lý giải tại sao Vương Giai Tuệ lại có cách nghĩ như vậy.
Năm đó, khi mẹ Vương bị đuổi khỏi Vương gia, vì bằng cấp không cao lại có con gái cho nên không tìm được công việc tốt, cuộc sống rất khổ cực. Mãi đến khi vào được Mạc Y, cuộc sống mới cải thiện một chút.
Anh hiểu rõ tính cách mạnh mẽ của Vương Giai Tuệ. Anh sẽ để cô bay nhảy. Chờ đến khi cô mệt, muốn nghỉ ngơi, anh sẽ cho cô một bến đỗ thoải mái.
"Cố Nhiên, anh nghĩ thật hay! Muốn làm được vậy phải tốn rất nhiều năm đó!" Vương Giai Tuệ ngẩng đầu, cười đón nhận ánh mắt mê người của Cố Nhiên. "Anh không thể người phụ nữ khác. Nếu em phát hiện được anh có người khác, em sẽ tuyệt giao với anh!"
"Em vẫn nên phế anh đi thì hơn! Không được gặp em, quá đau khổ!" Cố Nhiên nhăn mày lại, đáng thương nói.
Câu nói của anh khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Giai Tuệ hồng lên, giận dữ cáu: "Lưu manh! Đáng lẽ em không nên đồng ý với anh!"
Cố Nhiên lập tức ôm chặt Vương Giai Tuệ, lên mặt nói: "Hối hận đã muộn rồi. Em đã đồng ý với anh! Cho dù thế nào anh cũng sẽ theo em đến cùng. Em đừng nghĩ chuyện bỏ mặc anh!"
"Keo dán tiên sinh, đây là trên xe taxi đó!" Vương Giai Tuệ dùng sức đánh vào ngực Cố Nhiên, thẹn thùng nhắc anh. Tái xế xe taxi vẫn đang thầm nhìn bọn họ, nghe Cố Nhiên nói vậy, còn kiếm chế nụ cười.
"Được, về nhà anh sẽ lại dính đến em!" Cố Nhiên chỉ hơi buông Vương Giai Tuệ ra nhưng vẫn để cô tựa vào ngực mình.
"Anh có thể dè dặt một chút được không?" Vương Giai Tuệ bĩu môi, bất đắc dĩ hỏi.
Da mặt của anh có thể dày hơn nữa không?
Nếu bệnh nhân thấy dáng vẻ giống như gấu Koala của anh khi ở bên cạnh cô, sẽ nghĩ thế nào đây?
Đây là bác sĩ Mông Cổ giỏi giang sao?
"Em cảm thấy anh có thể làm được sao?" Cố Nhiên sờ mặt hỏi lại.
Nếu như anh dè dặt hơn một chút thì không thể theo đuổi được Vương Giai Tuệ rồi.
Cô ‘ác’ như thế nào có khi chính bản thân cô không biết đó.
Ở trước mặt những cô gái khác, anh vẫn đánh đâu thắng đó, mị lực không ai thoát nổi nhưng ở trước mặt cô, anh không dùng được thứ nào. Vậy nên đừng nghĩ chuyện ngoắc ngoắc ngón tay sẽ khiến cô nhào vào lòng.
Vậy thì không thể rụt rè rồi!
Anh còn sợ mình bám không đủ chặt. Rồi một ngày nào đó cô thay đổi, không cần anh nữa.
"Vậy em nên cách xa anh một chút nhỉ?" Vương Giai Tuệ dùng sức đẩy Cố Nhiên.
Anh không dè dặt nên cách cô xa một chút thì hơn.
Cô không có thói quen thể hiện tình cảm trước mặt người ngoài.
"Không được! Giữa chúng ta không thể có khoảng cách!" Cố Nhiên trêu tức cười nói, "Anh có chứng sợ thất tình!"
"Chứng sợ hãi thất tình?" Vương Giai Tuệ trợn mắt.
"Em nói không cần anh thì sẽ không cần anh mà. Vậy nên anh rất sợ đó!" Cố Nhiên điềm đạm, đáng yêu chớp đôi mắt hoa đào mê người.
Nghe anh nói vậy, Vương Giai Tuệ cảm thấy áy náy. Cô chủ động ôm eo Cố Nhiên, đau lòng nói: "Thật xin lỗi! Sau này em sẽ không như vậy nữa!"
Cố Nhiên kích động, nâng mặt cô lên nhiệt tình hôn.