Editor: Chi Misaki
Cố Mạc nói xong, liền cúp điện thoại.
Tiếu Nhiễm nhìn đến nụ cười phúc hắc của anh, bàn tay lập tức ngứa ngáy giơ lên bóp mặt anh: "Chú, anh là cố ý đi?"
"Làm sao mà anh biết được?" Cố Mạc từ chối cho ý kiến cười hỏi.
"Đúng là tên gia hỏa chỉ sợ thiên hạ không loạn!" Tiếu Nhiễm không biết có nên khen ngợi Cố Mạc hay không đây..
"Đây là biện pháp duy nhất để cho Giai Tuệ không còn cách nào lảng tránh." Cố Mạc hơi nhướng mày.
Anh không hy vọng em trai mình lại bị từ chối. Anh muốn để cho Giai Tuệ nhìn thẳng vào phần tình cảm này, không thể lại trốn tránh.
Mà việc công khai phần tình cảm này lại là biện pháp nhanh gọn nhất.
"Em là nên khen anh thông minh hay phải mắng anh quá phúc hắc đây?" Tiếu Nhiễm nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm hỏi.
Giai Tuệ vẫn luôn một mực chống lại sức hấp dẫn của Cố Nhiên, không chịu nhìn thẳng vào phần tình cảm này.
Để cho các trưởng bối biết hai người bọn họ ở chung một chỗ, thì có lẽ cô ấy sẽ không còn băn khoăn khi thể hiện tình yêu của mình nữa.
"Đều có thể." Cố Mạc cười cười bưng ly cà phê lên.
Tiếu Nhiễm đảo cặp mắt trắng dã.
...
Giai Tuệ khẩn trương nhìn Cố Nhiên: "Anh anh biết rồi?"
"Có thể khẳng định." Cố Nhiên nở nụ cười rực rỡ, có chút đắc ý đáp.
"Bị anh trai biết anh liền cao hứng như vậy?" Vương Giai Tuệ bất mãn trừng mắt.
"Ăn kem!" Cố Nhiên múc một phần kem có tạo hình mỹ lệ đến trước mặt Vương Giai Tuệ, lấy lòng cười nói.
"Anh gọi điện thoại cho bà nội anh... Sẽ không nói thật chứ?" Vương Giai Tuệ múc một muỗng kem nhỏ, cũng không có ăn mà lo lắng cau mày hỏi.
"Vì sao lại không?" Cố Nhiên nhíu mày, cười đến giống mèo trộm thịt.
"Anh quả nhiên..." Vương Giai Tuệ tức giận đem miếng kem múc được nhét vào trong miệng Cố Nhiên.
Cố Nhiên bị nhét kem lại càng cười đến càn rỡ.
Sau khi nuốt kem, anh tà tà cười nói: "Anh anh đã biết, anh cũng chẳng cần phải nói nhiều. Dù sao sớm muộn gì anh cũng muốn lấy được em về nhà."
"Anh nghĩ rằng em cũng giống Tiếu nhiễm là người tộc Ngạc Luân Xuân, thì 18 tuổi liền có thể kết hôn sao?" Vương Giai Tuệ lắc lắc đầu."Chưa tốt nghiệp đại học, vẫn không thể nói chuyện này với người trong nhà em được."
"Anh có thể không nói, nhưng không thể cam đoan người khác..." Cố Nhiên phúc hắc cười cười.
"Anh trai anh không phải là người thích nói nhiều." Vương Giai Tuệ lập tức đáp lại một câu, nhưng lại nghĩ tới tối qua Cố Mạc đã nói cho bà nội biết Cố Nhiên đã về, cô lại có chút lo lắng bĩu môi."Anh ấy chắc không thể nào đi?"
"Tâm tư của anh anh…,rất khó đoán!" Cố Nhiên cầm lấy tay Vương Giai Tuệ, lại múc thêm một muỗng kem nữa, cầm tay cô đưa đến bên miệng mình.
"Nếu như bà nội anh biết rõ thì phải làm sao bây giờ?" Vương Giai Tuệ không yên bất an nhìn Cố Nhiên.
Cố Nhiên lại tiếp tục múc kem, đưa tới bên môi Giai Tuệ: "Thuyền tới cầu tự nhiên thẳng. Ăn kem! Ăn rất ngon."
"Đều là nước miếng của anh." Vương Giai Tuệ ghét bỏ nói.
Cố Nhiên nhướng mày, sau khi nhét kem vào miệng mình, liền bá đạo cúi xuống, hôn lên môi Vương Giai Tuệ.
Vương Giai Tuệ không có phòng bị liền bị Cố Nhiên xâm nhập, trong nháy mắt kia, hương thơm của anh cùng vị ngọt của kem liền hòa quyện tràn ngập trong khoang miệng cô. Cô đỏ mặt đẩy bả vai Cố Nhiên ra.
Nụ hôn của Cố Nhiên đã thành công rời đi lực chú ý của Giai Tuệ.
"Anh thích... Ăn nước miếng của em." Cố Nhiên dán vào bên tai Giai Tuệ mập mờ nói
"Anh không chỉ là bác sĩ Mông Cổ, mà còn là một bác sĩ vô cùng lưu manh!" Vương Giai Tuệ đỏ mặt sẳng giọng.
Anh không thể thành thành thật thật nói chuyện yêu đương được hay sao?
Cố Nhiên nghe thấy lời Vương Giai Tuệ nói, liền thoải mái cười to.
Vương Giai Tuệ nhìn đến người khác trong cửa hàng đều quay đầu nhìn bọn họ, cô liền xấu hổ đỏ mặt, bỏ lại một câu "Về nhà", sau đó liền bỏ chạy ra ngoài.
Cố Nhiên khẩn trương đuổi theo sau, nắm chặt lấy tay cô: "Nghe lời em. Về nhà."