Editor: Nhã Y Đình
Tưởng phu nhân thấy hai người thân mật, tức giận siết chặt nắm đấm.
Cố Mạc là của Nhiên Nhiên!
Phải là của Nhiên Nhiên!
Tưởng Y Nhiên không còn thì còn Hân Nhiên!
"Cố Mạc yêu Tiếu Nhiễm như vậy chắc là đã quên Tưởng Y Nhiên rồi!" Ứng Mẫn cố ý nói. Nói xong, còn khẽ thở dài.
"Bác sẽ cho nó luôn nhớ!" Tưởng phu nhân lạnh mặt nói.
Nghe Tưởng phu nhân nói vậy, Ứng Mẫn nở nụ cười thỏa mãn.
Ngoài cửa sổ xe, Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm một lúc rồi mới để cô ngồi vào ghế phụ lái.
"Mẹ nuôi, trong tủ lạnh mini có cà phê và sữa. Nếu mẹ khát thì có thể lấy uống ạ!" Tiếu Nhiễm xoay người nói với Tưởng phu nhân.
"Tôi không khát!" Tưởng phu nhân khách khí trả lời.
Tiếu Nhiễm xấu hổ, xoay người lại, tự nhủ lòng không được tức giận.
Một tay Cố Mạc nắm tay lái, một tay duỗi sáng, nắm tay Tiếu Nhiễm mà an ủi,
Tiếu Nhiễm cười với anh.
"Tiểu Mạc, ngón tay con xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao phải băng thuốc?" Tưởng phu nhân chú ý tới trên ngón tay của Cố Mạc quấn băng gạc, lập tức quan tâm hỏi.
"Vận động quá sức, vết thương cũ tái phát! Dán thuốc vài ngày là tốt!" Cố Mạc nhẹ nhàng cười, giống như vết thương kia không có vấn đề gì.
"Vết thương từ vụ tai nạn xe cộ năm đó sao?" Tưởng phu nhân nhìn Tiếu Nhiễm một cái, cố ý hỏi.
Cố Mạc nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Đều đã qua rồi! Con không sao!"
"Con thì không sao nhưng mà Tưởng Y Nhiên....." Tưởng phu nhân nói xong, khóe mắt phiếm hồng, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Tiếu Nhiễm tự trách, xoay người, xấu hổ nói: "Mẹ nuôi, thật xin lôI! Đều là lỗi của con!"
Ứng Mẫn kinh ngạc nhìn Tiếu Nhiễm: "Tiểu Nhiễm, tại sao em phải xin lỗi chứ?"
Tiếu Nhiễm có chút xấu hổ nhìn Ứng Mẫn. Vụ tai nạn xe cộ năm đó cũng không có nhiều người biết. Nếu cô tự lật vết sẹo này lên thì chắc chắn Ứng Mẫn sẽ nói móc cô đi?
Đây là lỗi sai của cô, Ứng Mẫn nếu nói đến vụ tai nạn đó, cô cũng không có cách nào.
Tưởng phu nhân liếc mắt nhìn Tiếu Nhiễm một cái, giọng nói lạnh như băng: "Là cô ta đụng chết Tưởng Y Nhiên khiến Cố Mạc bị thương!"
"Thật xin lỗi!" Tiếu Nhiễm biết mình nói xin lỗi như thế nào cũng không có tác dụng, Tưởng Y Nhiên vẫn không thể nào sống lại được.
Cho dù Tưởng phu nhân có nhân từ như thế nào cũng không thể nào quên đi thù hận này đúng không?
Cô sao có thể trách Tưởng phu nhân chứ?
Người ta chỉ có một đứa con gái.
Ứng Mẫn trừng to mắt, nhìn Cố Mạc rồi lại nhìn Tiếu Nhiễm.
Cô ta thua vì Tưởng Y Nhiên thì không còn lời nào để nói. Ai bảo cô ta không xinh đẹp, tài hoa như Tưởng Y Nhiên chứ?
Nhưng mà cô ta không hiểu vì lý do gì mà Cố Mạc thà yêu một kẻ thù giết hại Tưởng Y Nhiên cũng không chịu quan tâm đến cô ta một lần.
Rốt cuộc cô ta thua ở chỗ nào?
Chẳng lẽ cô ta không khiến anh đau khổ? Không khiến anh hận thấu xương sao?
Quá châm chọc!
Thật sự Ứng Mẫn muốn túm áo Cố Mạc, lớn tiếng hỏi vì sao không thích cô ta?
"Mẹ nuôi, thật xin lỗi! Nếu con biết sẽ xảy ra chuyện như vậy chắc chắn con sẽ không đụng đến xe của ba con đâu!" Tiếu Nhiễm tự trách cắn môi.
"Bác gái, bác cũng biết Tiếu Nhiễm chịu đả kích. Ai cũng không hi vọng xảy ra bi kịch mà!" Cố Mạc nhăn mày.
Hôm nay bác gái có chút kỳ quái nhưng anh không hiểu là ở chỗ nào.
"Ai cũng vô tội! Chỉ con gái tôi chết oan mà thôi!" Tưởng phu nhân đau lòng nói.
Ứng Mẫn vỗ bả vai Tưởng phu nhân, nhẹ giọng an ủi: "Bác gái, bác đừng quá đau lòng. Cố Mạc nói đúng, ai cũng không hi vọng xảy ra bi kịch như vậy!"
"Mấy người không cần nói nữa. Hai hôm nay thấy có tiết mục của Tưởng Y Nhiên nên nhớ nó thôI!" Tưởng phu nhân đau lòng nói.
Tiếu Nhiễm cẩn thận lấy một chiếc khăn tay ra: "Mẹ nuôi, đừng khóc!"