Editor: Nhã Y Đình
"Sao mà hai ngày này đều đến tặng quà chứ?" Nhân viên lễ tân hỏi.
"Ở trên xuống kiểm tra, người này nắm giữ quyền sinh quyền sát!" Dương Nguyệt Quyên bất đắc dĩ thở dài, "Phải tặng rồi!"
"Lục tiểu thư nói, tặng lễ giống nhau thì không gặp. Bà vẫn nên về đi!" Nhân viên lễ tân nói xong rồi cúi đầu tiếp tục công việc, không quan tâm đến Dương Nguyệt Quyên nữa.
"Lục tiểu thư vẫn là người thanh liêm!" Dương Nguyệt Quyên khen tặng.
"Thanh liêm hay không thì chẳng ai biết. Nhưng thể hiện thì thật hay ho!" Nhân viên lễ tân trào phúng nói.
Dương Nguyệt Quyên âm thầm lấy trong túi xách một chiếc lắc vàng, nhét vào trong tay nhân viên lễ tân: "Mong cô giúp đỡ một chút. Sinh tử của công ty chúng tôi chỉ nhờ vào câu nói của cô thôi!"
Nhân viên lễ tân nhìn thấy vòng tay vàng, mắt sáng lên: "816"
"Cảm ơn! Cảm ơn!" Dương Nguyệt Quyên nói vài tiếng cảm ơn không ngừng, hưng phấn chạy về phía thang máy.
Thang máy đi lên tầng 8.
Đứng ở trước phòng 816, Dương Nguyệt Quyên vội vàng chỉnh sửa lại quần áo.
Nghe tiếng đập cửa, Lục An Ninh ngạo mạn hỏi: "Bà là.....?"
"Lục tiểu thư, tôi nghĩ muốn nói chuyện với cô về Cố Mạc."
"Cố Mạc?" Lục An Ninh do dự một chút, sau đó cẩn thận hỏi lại, "Bà là ai?"
"Tai vách mạch rừng. Lục tiểu thư, cô để tôi vào trong rồi nói chuyện tiếp!" Dương Nguyệt Quyên lấy lòng.
Nghe bà ta nói vậy, Lục An Ninh cảm thấy hợp lý lúc này mới không tinh nguyện mở cửa phòng.
Dương Nguyệt Quyên tươi cười đi vào phòng: "Lục tiểu thư, tôi tới là muốn hợp tác với cô!"
"Tôi và bà có cái gì hợp tác được với nhau chứ?" Lục An Ninh ngạo mạn nhìn Dương Nguyệt Quyên.
"Đương nhiên là có! Chỉ cần cô đồng ý hợp tác với tôi, tôi bảo đảm cho cô thứ cô muốn!" Dương Nguyệt Quyên trầm giọng cười.
"Bà biết tôi muốn gì sao?" Lục An Ninh đề phòng nhìn Dương Nguyệt Quyên. Ánh mắt người đàn bà này cực kỳ giảo hoạt, cô ta phải đề phòng một chút.
"Cố Mạc!" Dương Nguyệt Quyên trực tiếp trả lời.
"Cố Mạc? Anh ấy là người có thể để bà tùy ý sắp đặt sao? Bà là ai mà có thể thản nhiên nói đưa Cố Mạc cho tôi chứ?" Lục An Ninh cười trào phúng.
Đúng là không biết xấu hổ, chưa thấy ai da mặt dày như vậy.
Tự cô ta còn không có cách nào để có được Cố Mạc thì người đàn bà này thì có cách gì bức Cố Mạc đến bên cạnh mình chứ?
"Dựa vào tôi là mẹ vợ cậu ta!" Dương Nguyệt Quyên ưỡn ngực, cao ngạo trả lời.
"Bà là mẹ của Tiếu Nhiễm sao?" Lục An Ninh khó tin nhìn Dương Nguyệt Quyên. Bà ta định gạt cô ta sao?
"Chính xác hơn là mẹ kế!" Dương Nguyệt Quyên cười cười, "Cô cứ đồng ý hợp tác với tôi, tôi sẽ cố gắng giúp thực hiện giấc mộng!"
"Hợp tác như thế nào?" Lục An Ninh cảm thấy hứng thú.
Mẹ kế?
Rất thú vị!
Mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết quả nhiên ngoan độc.
"Cô chỉ cần không để tập đoàn Bằng Trình đạt chứng chỉ GMP, tôi sẽ cố gắng khiến cho tập đoàn Bằng Trình rơi vào tình trạng sắp phá sản. Đến lúc đó, Cố Mạc nhất định sẽ đến gặp cô. Cô chỉ cần ép cậu ta ly hôn rồi cưới cô là được!" Dương Nguyệt Quyên lập tức nói độc kế của mình ra.
"Không có bà, Cố Mạc cũng tới cầu tôi!" Lục An Ninh ngạo mạn ngắt lời.
Cô ta còn tưởng rằng Dương Nguyệt Quyên có đề xuất gì hay ho. Hóa ra chỉ yêu cầu cô ta không để tập đoàn Bằng Trình đạt chứng chỉ GMP. Việc này tự cô ta có thể làm được.
"Nhưng nếu như không có tôi khiến cho tập đoàn Bằng Trình sắp phá sản thì Cố Mạc sẽ không dễ dàng chịu thua đâu. Đến lúc đó, cô không được cái gì cả!" Dương Nguyệt Quyên nhìn Lục An Ninh đầy ẩn ý.
Lục An Ninh trầm mặc.
Cô ta biết Dương Nguyệt Quyên phân tích chính xác như thế nào.
Cố Mạc tuyệt đối không phải là một người chịu khuất nhục.
"Được, tôi đồng ý với bà!" Lục An Ninh ngẩng đầu, sảng khoái đáp ứng Dương Nguyệt Quyên.