Editor: Chi Misaki
Tiễn Phùng Hân về khách sạn, Cố Mạc cùng Tô Hoán hàn huyên hai câu liền rời đi.
Ra thang máy, mới vừa đi đến đại sảnh, anh liền nghe thấy có người gọi tên mình.
Quay đầu, anh liền nhìn thấy Lục An Bình đã lâu không gặp.
Anh lễ phép gật đầu một cái: "Đã lâu không gặp."
"Cố Mạc, nghe nói hôn lễ của anh xuất hiện một chút...” nhạc đệm”. Tân hôn vẫn vui vẻ chứ?" Lục An Bình cao ngạo liếc nhìn Cố Mạc, trào phúng hỏi.
"Cảm ơn đã quan tâm. Vợ chồng chúng tôi cực kỳ hạnh phúc." Cố Mạc nhàn nhạt cười nói, lấy phong thái tao nhã đáp trả sự châm chọc của Lục An Bình..
"Vậy sao? Kia, vậy phải chức mừng rồi!" Sắc mặt Lục An Bình không tốt mấp máy môi.
"Công ty của tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được." Cố Mạc nói xong, tiện xoay người rời đi.
"Cố Mạc, anh có biết lần này tôi tới thành phố A để làm gì không?" Lục An Bình đề cao âm điệu, nói với bóng lưng của Cố Mạc.
Cố Mạc dừng bước lại: "Tôi không thích quan tâm tới việc tư của người khác."
"Nếu việc tư này cùng ba vợ anh có quan hệ, anh thực sự cũng không quan tâm sao?" Lục An Bình lạnh lùng cười hỏi.
Cố Mạc phút chốc xoay người lại, lạnh mặt hỏi: "Lục tiểu thư đây là có ý gì?"
"Rốt cục đồng ý quay lại nhìn tôi rồi sao?" Lục An Bình u oán nhìn Cố Mạc.
Thời điểm tại Havard, trong mắt anh chỉ có Tưởng Y Nhiên.
Tưởng Y Nhiên chết rồi, anh cũng chưa từng rời ánh mắt lên người cô.
Cô cực kỳ tức giận.
Cô đường đường là con gái của Phó Bộ Trưởng bộ phận WS lại đấu không lại con gái của một bác sĩ cùng con gái của một thương nhân.
Cô hận Cố Mạc thà chọn một con nhóc cũng không chọn cô.
Cô muốn làm cho Cố Mạc hối hận vì đã đưa ra sự lựa chọn như vậy.
"Nói cho tôi biết!" Cố Mạc lãnh khốc ra lệnh."Cô muốn làm cái gì?"
"Tôi muốn làm cái gì?" Lục An Bình trào phúng cười mỉa:"Hiện tại vấn đề không phải tôi muốn làm cái gì, mà là tôi có quyền làm cái gì. Cố Mạc, anh có nghe nói qua chứng thực dược phẩm GMP chưa? Không có thông qua GMP chứng thực, chỉ cần đến cuối năm thôi, công ty của ba vợ anh cũng sẽ phải ngừng sản xuất thuốc."
Lục An Bình nói xong, liền xoay người cao ngạo bước vào thang máy.
"Lục An Bình, cô tốt nhất không nên làm việc theo cảm tính!" Cố Mạc cau mày, nhìn Lục An Biến mất trong thang máy với khuôn mặt tươi cười kiêu ngạo, đôi mày kiếm liền nhíu lại.
Nếu Lục An Bình cố ý cản trở, không chịu cho dược phẩm của ba vợ thông qua chứng thực GMP, chờ cho công ty của Tiếu Bằng Trình đình chỉ việc sản xuất thuốc còn nghiêm trọng hơn là phá sản.
Cô ta đây là buộc anh phải đi cầu xin cô ta.
Cố Mạc đau đầu xoa mi tâm.
Lấy tính cách cao ngạo cùng cố chấp của Lục An Bình, cô ta sẽ không dễ dàng đáp ứng thỉnh cầu của anh.
Nhục nhã, châm chọc anh có thể chịu, nhưng điều anh lo lắng là cái mà cô ta sẽ bắt anh phải làm là cái gì.
Ba năm ở Havard, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng cho vị học muội này bất kỳ một cơ hội nào cả, cũng chưa từng cho cô ta dù chỉ một chút hy vọng, thế nhưng cô ta vẫn không chịu buông tha cho tình cảm của mình.
Anh bắt đầu cảm thấy ảo não vì mị lực của mình.
Nếu anh bình thường hơn một chút, cũng sẽ không đưa đến nhiều hoa đào như bây giờ.
Anh về sẽ hảo hảo nghiên cứu cho thật tốt, phải như thế nào mới có thể giúp ba vợ thoát khỏi hiểm cảnh.
Sau khi Cố Mạc rời khỏi đại sảnh, Dương Nguyệt Quyên mới từ trong góc tối đi ra.
Bà ta nhìn theo phương hướng Cố Mạc rời đi, lạnh lùng cười một tiếng: "Tiếu Bằng Trình, ông bất nhân, cũng đừng trách tôi bất nghĩa!"
Nói xong, bà liền đi đến quầy tiếp tân: "Xin hỏi, Lục tiểu thư Lục An Bình ở phòng nào ạ?Tôi là bạn của cô ấy, chúng tôi có hẹn gặp mặt, tôi lại không cẩn thận để quên điện thoại."
" Lục tiểu thư Lục An Bình?" Quản lý nhìn thoáng qua Dương Nguyệt Quyên, "Thực xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin khách hàng."
"Tôi thực có việc gấp tìm cô ấy.Nói thật thì tôi chính là tới để tặng quà. Tôi là phu nhân của tập đoàn Bằng Trình, cô ấy không cho dược phẩm của chúng tôi thông qua GMP chứng thực, chúng tôi sẽ phải đình chỉ sản xuất thuốc." Dương Nguyệt Quyên đáng thương tội nghiệp năn nỉ, "Van cầu cô cho tôi biết cô ấy ở phòng nào. Công ty tôi vượt qua được cửa ải khó khăn này, tôi nhất định sẽ cảm tạ!"