Editor: Xẩm Xẩm
“Có, để bác bảo người giúp việc đi ép!” Phu nhân Tưởng lập tức hưng phấn mà nói. Gọi người giúp việc tới, bà phân phó đi ép nước cam.
“Không cần phiền phức như thế, nước lọc là được rồi.” Phùng Hân không muốn làm phiền người khác, nhanh chóng ngăn cản.
“Rất không dễ dàng gì con mới về nhà, sao có thể cho con uống nước lọc?” Phu nhân Tưởng hòa ái nói.
Nghe được bà nói, Cố Mạc sửng sốt.
Phùng Hân cũng nhăn mày lại.
Phu nhân Tưởng kéo tay Phùng Hân, có chút si mê nhìn mặt cô: “Nhìn thấy con và Cố Mạc cùng trở về, mẹ thật cao hứng.”
“Con và Cố Mạc mới gặp vài lần, không quen.” Phùng Hân lập tức phân rõ quan hệ với Cố Mạc, không muốn để cho phu nhân Tưởng hiểu lầm.
“Cái gì không quen? Hai con rõ ràng lớn lên cùng nhau, cùng đi du học ở Mỹ, cùng nhau...” Phu nhân Tưởng nóng nảy, dùng lực cầm lấy tay cô, giống như sợ cô sẽ biến mất.
Phùng Hân rút tay ra, lạnh mặt nói: “Người mà dì nói là Y Nhiên, phu nhân, con không phải là con gái của dì, là Phùng Hân – người mà dì vẫn không chịu để cho con nhập tịch.”
“Phùng... Hân...” Phu nhân Tưởng mê mang nhìn cô, mất mác thì thào nói: “giống như thế... giống như thế...”
“’Đúng là chúng con lớn lên rất giống nhau, nhưng cũng không phải một người. Xin dì đừng nảy sinh ảo giác. Con tới, chỉ là muốn xem người, xem ngôi nhà mà ba đã từng sống ở đây, xem...” Phùng Hân có chút ưu thương, nói không được nên lời.
Phu nhân Tưởng đồng thời cầm lấy tay cô, thật sự nói: “Con à, coi nơi này là nhà con có được không? Dì đồng ý cho con nhập tịch, con là con gái của Tưởng Bình, hai chúng ta là những người nhà còn sót lại của ông ấy trên thế giới này.”
Phùng Hân có chút nghẹn ngào: “Rốt cục dì cũng thừa nhận... con là... con gái của ba...”
Phu nhân Tưởng vừa lau nước mắt cho Phùng Hân vừa nói: “Đừng khóc, dì thừa nhận, con là con gái của Tưởng Bình.”
“Phu nhân, cmar ơn!” Phùng Hân sầu não nhắm mắt lại.
Đã từng, cô đã từng muốn có một gia đình đầy đủ đến mức nào, nhưng nguyện vọng còn chưa thể thực hiện được, mẹ đã qua đời vì ung thư. Sau đó Tưởng gia lại xuất hiện một đống biến cố.
Cô vẫn cảm thấy bản thân giống như một tấm bào, không có nhà, không có người thân. Hôm nay nhìn thấy phu nhân Tưởng, cô còn lấy lại một chút cảm xúc.
Nhà, đối với cô mà nói là một giấc mơ quá xa xôi.
“Gọi dì là mẹ!” Phu nhân Tưởng ôm lấy Phùng Hân, kích động nói: “Nhiên Nhiên, mẹ là mẹ con!”
Phùng Hân nhẹ nhàng đẩy bà ra, bức chính mình trở nên bình tĩnh: “Phu nhân, dì lại nhận nhầm người rồi.”
“Mẹ biết con là...” Phu nhân Tưởng có chút gian nan nói ra tên cô: “Hân, mẹ muốn cho con một cái nhà, Tưởng Bình thiếu con một căn nhà.”
“Cảm ơn!” Phùng Hân có chút cảm động nói.
“Mẹ và Cố Mạc đều sẽ yêu thương con!” Phu nhân Tưởng dùng lực gật đầu, ánh mắt nóng bỏng.
Cố Mạc trừng to mắt nhìn phu nhân Tưởng: “Bác gái, bác nói gì cơ?”
“Bác nói chúng ta đều yêu thương Nhiên Nhiên. Tiểu Mạc, cháu không thích nó sao. Nhiên Nhiên đã trở lại!” Phu nhân Tưởng kích động nói.
“Bác gái, cháu đã kết hôn, sẽ chung thủy với vợ của cháu.” Cố Mạc cau mày nói.
“Bác biết cháu kết hôn rồi, bác chỉ là cho cháu yêu thương Nhiên Nhiên.” Phu nhân Tưởng vội vàng giải thích.
“Cô ấy chỉ cần một cái nhà, bác cho là đủ rồi.” Cố Mạc thật sự nhìn bà. Bà cô ấy để cho anh tìm Phùng Hân qua đây, chẳng lẽ là biến Phùng Hân thành Y Nhiên rồi hả? Thần trí của bà vẫn chưa tỉnh táo sao?
“Tiểu Mạc, cháu không thể giống như một người anh yêu thương Nhiên Nhiên sao?” Phu nhân Tưởng có chút mất mác hỏi han.
Giống như một người anh?
Hóa ra anh hiểu lầm bác gái rồi.
“Cái này có thể. Cô ấy là chị của Y Nhiên, cũng là em gái của cháu.” Cố Mạc thở dài nhẹ nhõm một hơi.