Editor: Xẩm Xẩm
Vương Giai Tuệ cầm di động đứng lên, đi đến ngoài cửa sổ, nhìn mây trên trời, lộ ra tươi cười nhợt nhạt.
Nếu Tiếu Nhiễm không gọi cuộc điện thoại này cho cô, cô thật sự cho rằng anh cực kỳ rảnh rỗi.
Hóa ra anh bận rộn như thế.
Có nên gọi điện thoại ân cần hỏi thăm anh một chút không?
Cô xoay người, dựa vào cửa sổ, nhấn vào danh bạ. Lúc xuất hiện tên của Cố Nhiên, ngón tay của cô dừng lại trên màn hình, do dự.
Mỗi ngày đều là anh chủ động, hôm nay đổi lại cô chủ động một lần đi.
Sau khi làm ra quyết định này, cô thậm chí có chút khẩn cấp.
Lúc cô quyết đoán đè ngón tay xuống tên anh, điện thoại mất vài giây mới bắt đầu gọi.
Điện thoại vang hồi lâu mới kết nối được, đầu bên kia điện thoại rõ ràng có rất nhiều âm thanh thảo luận, Vương Giai Tuệ nghe được mấy chữ xương đầu đùi, hoại tử... chỉ là những âm thanh này càng ngày càng xa xôi.
Cố Nhiên đang họp sao?
Đột nhiên cô có chút áy náy: “Anh hai Cố, quấy rầy đến anh sao?”
“Không có, anh đang nói chuyện phiếm thôi.” Cố Nhiên nói nhưng âm thanh rõ ràng đè thấp xuống, dường như sợ người khác nghe được.
“Anh đang họp đúng không? Lát nữa em gọi lại cho anh.” Vương Giai Tuệ không nghĩ muốn quấy rầy đến công việc của Cố Nhiên.
“Đợi một chuts1” Cố Nhiên sợ Giai TUệ gác điện thoại, lập tức gọi cô lại: “Anh có thể nghe điện thoại. Em không dễ gì mới chủ động, anh không thể cúp điện thoại của em.”
Cố Nhiên nói để cho trái tim của Vương Giai Tuệ nổi lên từng đợt lo lắng.
“Trước tiên anh cứ họp đi, em không có chuyện gì, chỉ muốn dặn dò anh đừng mệt.” Âm thanh của Vương Giai Tuệ cực kỳ dịu dàng, mang theo quan tâm rõ ràng.
“Lát nữa tan họp anh gọi cho em.” Cố Nhiên nói xong, cũng chưa lập tức cúp điện thoại, mà dùng lực gửi cho Giai Tuệ một cái hôn gió.
Vương Giai Tuệ đỏ mặt, khó xử nói: “Treo!”
“Nhớ rõ phải nghĩ đến anh!” Cố Nhiên tà tà cười nói.
Vương Giai Tuệ lập tức cúp điện thoại, lại không để ý đến Cố Nhiên.
Cô vốn cho rằng mình đã yêu Ninh Hạo, nhưng hôm nay vì sao lại có cảm giác rung động với Cố Nhiên?
Chẳng lẽ cô là một người phụ nữ ý chí không kiên định, chần chừ.
Vương Giai Tuệ mê mang rồi.
Cố Nhiên trở lại phòng họp, thật có lỗi khom lưng, ngồi trở lại chỗ ngồi của chính mình, cầm lấy bút thật sự nghe tiền bối nói chuyện.
“Tiểu Cố, em tới nói hai câu cho mọi người.” Có người thét lên tên của Cố Nhiên.
Anh lập tức cầm bút ký, đi đến khán đài, hắng giọng nói ra giải thích về nghi vấn bệnh của bệnh nhân của mình.
“Tôi cảm tấy bệnh nhân này...”
Sau một giờ, anh lui xuống, nói với mọi người:”hôm nay tôi có việc gấp, trước tiên xin được nghỉ sớm.”
“Là có hẹn với mỹ nữ sao?” Có người trêu chọc anh.
“Các người biết tôi có một bạn gái quản rất nghiêm, tôi dám ước hẹn với mỹ nữ, trở về cô ấy sẽ giết tôi.” Cố Nhiên tự giễu lau cổ, mọi người lập tức bị anh đùa cười.
Vương Giai Tuệ nhận được điện thoại của Cố Nhiên, sửng sốt một chút: “Nhanh như vậy đã họp xong rồi?”
“Anh vội muốn nghe âm thanh của em, nên chuồn trước rồi.” Cố Nhiên haha cười nói.
“Về sau không được như vậy, muốn nghe âm thanh của em là khi nào có thời gian, không được để chậm trễ công việc vì em, để cho người khác nói lung tung.” Vương Giai TUệ lập tức tức giận, giáo huấn Cố Nhiên. “Tuân mệnh!” Cố Nhiên bướng bỉnh trả lời.
“Em nghe dự báo thời tiết nói hai ngày này thành phố B sương khói mù mịt, rất khó chịu đi?” Vương Giai Tuệ quan tâm hỏi han.
“Vâng, thật muốn nhớ không khí thành phố A, ngẫm lại đều thấy sảng khoái. Em không ở bên cạnh, càng khó chịu hơn. Thở cũng lao lực.” Cố Nhiên buồn bã thở dài.
“Ngày mai có mưa và tuyết. anh nên mặc ấm vào.” Vương Giai Tuệ thật sự dặn dò.
“Vợ à, em nói gì anh cũng nghe.” Cố Nhiên đùa cười.
“Ai là vợ của anh?” Vương Giai Tuệ đỏ mặt sẵng giọng.