MKI14 Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều - Chương 1414
Editor: Quỷ Quỷ
Cố Mạc vẫn chưa lạc quan, ngược lại lâm vào trầm mặc.
Tuy vừa rồi Tiếu Nhiễm đã bớt lạnh nhạt với anh, cũng tiếp nhận sự chăm sóc của anh, nhưng anh có thể cảm nhận được sự mâu thuẫn trong nội tâm của Tiếu Nhiễm.
Ngồi trên sô pha, anh liền cúi đầu nghịch điều khiển tivi.
Cố Tương đoạt lấy điều khiển, dùng sức vỗ bả vai Cố Mạc: ”Anh cả, có ý chí chiến đấu một chút. Tất cả mọi người đều giúp anh.”
Cố Mạc chỉ cười chua xót một chút: ”Cảm ơn mọi người!”
Tần Viễn Chu ngồi bên cạnh vợ mình, nho nhã cười nói: ”Anh cả, phụ nữ cần thời gian dỗ dành.”
Cố Mạc mím môi, khẽ gật đầu.
Anh vô cùng hối hận về sự kích động của mình, anh sẽ không lại đánh Tiếu Nhiễm, đánh thì cũng phải để cho cô đánh anh.
…
Tiếu Nhiễm muốn giúp bà nội Cố nằm lên giường, vừa cúi người muốn đỡ cánh tay bà, đã bị đối phương ngăn cản.
“Nha đầu, bà có mấy câu muốn nói với cháu.” Bà nội Cố kéo Tiếu Nhiễm vào ghế ngồi bên cạnh, hòa ái cười nói.
“Bà nội, cháu biết bà muốn nói cái gì.” Tiếu Nhiễm cắn môi một cái, “Cháu coi mọi người như người nhà, khi rảnh cháu sẽ đến thăm bà. Nhưng cháu và Cố Mạc…thực sự đã hết rồi.”
“Nha đầu, cho nó một cơ hội.” Bà nội Cố nắm lấy tay Tiếu Nhiễm, “Coi như cho bà nội một cái nhân tình.”
“Bà nội!” Tiếu Nhiễm hốc mắt bắt đầu đỏ lên. “Chúng cháu lúc đó ngay một chút tin tưởng tối thiểu nhất cũng không có. Cháu không biết phải tiếp tục như thế nào.”
“Nó sẽ cố gắng thay đổi. Lúc này nó đã ăn giáo huấn no rồi.” Bà nôi Cố nghiêm túc nhìn Tiếu Nhiễm.
“Anh ấy cũng không thương cháu. Bà nội, chỉ có một mình cháu giữ gìn mối tình này, cháu rất mệt mỏi.” Tiếu Nhiễm gối lên đầu gối bà nội, nước mắt vòng quanh nói
“Sao cháu biết được là nó không thương cháu?” Bà nội Cố khiếp sợ nhìn Tiếu Nhiễm.
“Mỗi lần có chuyện gì liên quan đến Tưởng Y Nhiên thì phản ứng đầu tiên của anh ấy chính là đứng ở vị trí của Tưởng Y Nhiên để tự hỏi, cho đến bây giờ đều là như vậy.” Tiếu Nhiễm thương tâm nói.
“Có lẽ nó còn không quên Y Nhiên. Nhưng không có nghĩa là nó không thương cháu. Nha đầu, nếu nó không thương cháu, sẽ không bỏ công ty lại đuổi theo cháu vài nghìn dặm. Nếu nó không thương cháu, sẽ không say xỉn ngày qua ngày, đến mức dạ dày xuất huyết. Bà nhìn cả hai đều trải qua bao nhiều gian khổ mới không dễ gì mới đến được với nhau, cháu hãy tin nó.” Bà nội Cố nhẹ nhàng vỗ về Tiếu Nhiễm, kiên nhẫn khuyên bảo.
“Cháu không biết nữa…” Tiếu Nhiễm nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô không biết còn có thể tìm lại niềm tin, tin tưởng Cố Mạc yêu mình hay không.
Cho dù tin tưởng Cố Mạc yêu cô, liệu có bao nhiêu phần?
Bà nội Cố đau lòng vuốt tóc Tiếu Nhiễm, thở dài nói: ”Đứa nhỏ này, người có thể gặp được nhau là duyên phận, phúc khí ngàn năm tu luyện mới yêu được nhau. Tiểu Mạc đã nhận ra cháu quan trọng như thế nào với nó.”
“Còn chưa đủ! Bà nội, cháu rất tham lam, cháu muốn anh ấy là của cháu hoàn toàn.” Tiếu Nhiễm ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn bà nội Cố. “Cháu muốn là duy nhất của anh ấy.”
“Cháu hãy cho nó thời gian.”
“Vâng. Cháu cho anh ấy thời gian. Nhưng nếu anh ấy hoàn toàn không quên được Tưởng Y Nhiên, cháu sẽ không chịu nổi nữa. Bà nội, bà hãy tha thứ cho sự ích kỷ của nó. Cháu không muốn bị tổn thương thêm nữa.” Tiếu Nhiễm vành mắt đỏ hồng nói.
“Bà nội hiểu. Bà nội hiểu.” Bà nộ Cố vỗ về hai má Tiếu Nhiễm, bất đắc dĩ thở dài.
“Phải nhớ đến thăm bà nội.” Bà nội Cố hiền lành nói. “Đừng về A thị mà lại không về nhà.”
“Vâng. Nơi này vĩnh viễn là nhà của cháu.” Tiếu Nhiễm nghẹn ngào gật đầu.