“Tiếu Nhiễm, anh biết anh sai rồi. Anh không nên không tin em, mà tin Ưng Mẫn. Em bị cô ta thôi miên, thừa nhận chính mình là hung thủ, anh không tin em, là anh sai. Em có thể đánh anh mắng anh, nhưng đừng ly hôn. Anh không thể mất em.” Cố Mạc thống khổ năn nỉ.
“Vô ích thôi. Hiện giờ nói gì cũng không có tác dụng, con đã không còn.” Tiếu Nhiễm dùng lực hít mũi, nghẹn ngào nói: “Em quá đau khổ, em không muốn yêu gian khổ như thế nữa.”
Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, nhanh chóng nói: “Không được nói nhảm, con không còn, về sau chúng ta lại có thể có. Nếu em trách anh xóa sạch đứa bé, em có thể đánh anh.”
Tiếu Nhiễm cắn chặt gốc răng, dùng lực đẩy anh ra: “Em muốn ly hôn.”
“Không cần!” Cố Mạc thống khổ rống to.
“Em muốn ly hôn!” Tiếu Nhiễm mặt không chút thay đổi nhìn Cố mạc, lặp lại.
“Không cần!”
“Em muốn ly hôn!”
“Anh không đồng ý!” Cố Mạc bối rối lắc vai cô: “Nha đầu, em yêu anh!”
“Em không muốn yêu nữa.” Tiếu Nhiễm nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt trả lời.
Thương anh thì như thế nào?
Bọn họ sẽ không hạnh phúc.
Tình yêu của cô chỉ đưa đẩy bọn họ đến nguy hiểm.
“Anh cho em thời gian suy xét. Nha đầu, không cần ly hôn.” Khi anh ôm Tiếu nHiễm không còn chút sinh khí nào trong lòng, bối rối rống to.
“Nếu em kiên trì thì sao?” Tiếu Nhiễm bình tĩnh hỏi lại, một chút cũng không giống như vui đùa.
“Tiếu Nhiễm?” Cố Mạc bối rối nắm vai cô, tìm ánh mắt của cô.
“Em muốn ly hôn, cuộc hôn nhân này em đã ghét rồi.” Tiếu Nhiễm cho anh một nụ cười tự giễu, hư vô giống như bọt biển, gió thổi qua sẽ biến mất.
Cố Mạc thấy cô như thế, sợ hãi buông tay.
Vẻ mặt mà cô chưa bao giờ có khiến anh sợ hãi.
Bây giờ, cô là thật sự.
Cô không định tha thứ cho anh.
Đều là sai lầm của anh.
“Anh có tội, là anh ra tay xóa sạch đứa con của chúng ta, Tiếu Nhiễm, em giết anh đi!” Không biết từ lúc nào Cố Mạc đã cầm được con dao gọt trái cây trong tay, anh cầm lấy tay cô, hung hăng đâm đầu dao vào ngực mình.
Mặt Tiếu Nhiễm không chút thay đổi nhìn ngực anh bị máu tươi nhuộm đỏ: “Cố Mạc, chúng ta thanh toán xong rồi.”
Cố Mạc không thể tin được nhìn cô.
Nếu như ngay cả cái chết của anh cũng không khiến cô động lòng, đây là cô có bao nhiêu đau đớn?
Đau đến chết tim, là phản ứng hiện tại của cô sao?
Cố Mạc ngất xỉu, tuyệt vọng chảy nước mắt.
Tiếu Nhiễm thấy anh ngất trước mặt mình, nhìn đau đớn ấn chuông, gọi y tá đến.
Cô ngồi trên giường, đau đến ôm ngực lại.
Nhìn thấy đầu dao đâm vào ngực anh, cô bi thương, đau đớn, nhưng lại nhịn cho bản thân không được biểu hiện ra ngoài.
Cô nhất định phải khiến anh hết hy vọng.
Miễn cưỡng ở cùng một chỗ, chỉ sợ sau này sẽ không chỉ là bị thương đơn giản như thế.
Cô nhất định ly hôn.
Lúc Cố Mạc đầy máu được nâng ra khỏi phòng bệnh, Cố Nhiên và Vương Giai Tuệ đang cầm bánh quế socola mỗi người một miếng từ trong thang máy đi ra. Vừa thấy tình cảnh này, bánh quế trong tay hai người liền rơi xuống.
Cố Nhiên nhằm về phía Cố Mạc, Vương Giai Tuệ lại vọt vào phòng bệnh.
“Tiếu Nhiễm, sao lại thế này?” Vương Giai Tuệ chạy đến trước mặt Tiếu Nhiễm, nâng mặt cô lên, lo lắng hỏi han.
“Mình làm anh ấy bị thương.” Tiếu Nhiễm suy yếu trả lời. Ánh mắt của cô đã mất đi tiêu cực, giống như một con búp bê.
“Mình nhìn thấy rồi, mình hỏi là vì sao, cậu thương anh ấy như thế.” Vương Giai Tuệ khó hiểu nhìn Tiếu Nhiễm.