Tiếu Nhiễm ngồi bên giường, dùng lực cắn môi.
Muốn nói như thế nào phục Cố Mạc?
Chuyện tập đoàn Bằng Trình bị thu mua đã nâng lên thành chương trình hội nghị.
Cô đột ngột đề xuất dỡ bỏ chuyện hợp mua, Cố Mạc có thể nghi ngờ không?
Dì Lưu đi lên lầy, nhìn thấy Tiếu Nhiễm ngẩn người, quan tâm hỏi: “Tiếu Nhiễm, không thoải mái à?”
Tiếu Nhiễm nhìn thấy dì Lưu, lập tức miễn cưỡng cười: “Quản gia, cháu không sao.”
“Muốn dì giúp thu dọn lại không?” Dì Lưu hiền lành hỏi.
“Không cần, Cố Mạc không mặc quen đồ bệnh nhân, cháu chỉ mang cho anh ấy vài chiếc áo ngủ.” Tiếu Nhiễm đứng dậy, bắt đầu bận rộn.
Cô không muốn để cho dì Lưu nhìn ra cái gì.
Chuyện phu nhân Tưởng, cô sẽ nghĩ cách.
...
Sau khi phu nhân Tưởng cúp điện thoại, lập tức gọi qua cho Ưng Mẫn: “Ưng Mẫn, sự tình đã thỏa thuận xong!”
“Nhanh vậy sao?” Ưng Mẫn có chút kinh ngạc.
“Bác gọi điện thoại cho Tiếu Nhiễm, nói nếu nó không ngăn cản Mạc Y đổi tên, không ngăn cản Mạc Y mua lại Bằng TRình, bác sẽ tự sát cho nó xem. Nó không muốn tăng thêm cảm giác tội ác, nhất định sẽ đi ngăn cản.” Phu nhân Tưởng tràn ngập tự tin nói.
Xem hiểu biết của bà đối với Tiếu Nhiễm, Tiếu Nhiễm sợ nhất là lại hại Tưởng gia, hại bà. Huống chi là một cái mạng?
Tiếu Nhiễm không dám mạo hiểm.
Nó nhất định sẽ ngăn cản Cố Mạc thu mua tập đoàn Bằng Trình, ngăn cản Mạc Y đổi tên.
Mạc Y nhất định phải là Mạc Y.
“Bác cũng thật tuyệt vời.” Ưng Mẫn hì hì cười một tiếng: “Cả chiêu tự sát này cũng nghĩ ra được.”
“Gừng già đương nhiên là cay.” Phu nhân Tưởng đắc ý cười.
“Bội phục!” Ưng Mẫn lập tức thần phục.
....
Tiếu Nhiễm cầm túi đồ đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Trịnh Húc đang đứng bên cạnh giường báo cáo công việc cho Cố Mạc.
Cô lập tức tĩnh lặng đi đến bên cạnh ghế sofa, không quấy rầy bọn họ.
Trịnh Húc nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, dùng ánh amwts hỏi Cố Mạc.
“Tiếp tục.” Cố Mạc không sao cả vẫy tay.
Chuyện công ty không cần giữ bí mật trước mặt Tiếu Nhiễm.
Trịnh Húc tiếp tục báo cáo tình hình công ty.
Nói tới sau cùng, Trịnh Húc nhắc đến tiến triển của việc hợp mua.
Tiếu Nhiễm nghe đến bốn chữ tập đoàn Bằng Trình, lập tức ngẩng đầu, nhanh chóng nhìn về phía hai người.
“Lại có một vị đổng sự nhường lại cổ phần công ty rồi hả?” Cố Mạc nghe Trịnh Húc nói xong, vừa lòng cười.
“Vâng.” Trịnh Húc nhẹ gật đầu.
“Trong tay chúng ta hiện giờ đã đạt gần 25% cổ phần?” Cố Mạc dò hỏi.
“Vâng.” Trịnh Húc gật đầu: “Nếu tính cả số cổ phần ông Tiếu để lại cho phu nhân là 50% thì đã đạt tới 70%”
“Làm tốt lắm.” Cố Mạc cười khen.
Anh rất ít khi khen ngợi cấp dưới, chỉ biết trực tiếp khen thưởng bằng tiền bạc.
Lần này Trịnh Húc làm quá tốt, anh mới có thể không kìm lòng được mà khen cậu ấy.
“Nếu làm không tốt, thì hi sinh tuần trăng mật của tôi là vô ích.” Trịnh Húc oán giận nhìn thoáng qua cố Mạc.
Anh và Lynda vừa chọn hành trình đi tuần trăng mật, đã bị một cuộc điện thoại của Cố Mạc gọi về.
Tuần trăng mật còn chưa kịp làm gì.
Nếu anh không làm xong chuyện Cố tổng giao, tuần trăng mật thật sự đã hi sinh vô ích.
“Tôi đã suy xét, sẽ cho cậu làm CEO của tập đoàn Bằng Trình.” Cố Mạc cười nói.
Trịnh Húc nở nụ cười: “Cảm ơn Cố tổng.”
Nghe được Cố Mạc nói, Tiếu Nhiểm cảm giác được lần ngăn cản hợp mua này có chút khó khăn.
Hợp mua đã tiến triển đến nước này, chắc chắn Cố Mạc sẽ không đáp ứng bỏ dở.
Nếu bỏ dở, cổ phiếu công ty sẽ xuống giá, tổn thât của anh không chỉ là chút tiền bạc.
Tới cùng thì cô nên làm thế nào mới tốt.
Là muốn ngăn cản Cố mạc, hay nên khuyên phu nhân Tưởng.
Đau đầu quá.
Cô khoanh tay, hốc mắt phiếm hồng.
Ba, nói cho Tiếu Nhiễm, con nên làm thế nào.