(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sự xuất hiện đột ngột của anh không chỉ làm giới truyền thông và khán giả kinh ngạc, mà ngay cả Ô Mạn cũng bị bất ngờ.
Bọn họ vốn đã bàn bạc rằng đợi lo liệu xong hôn lễ mới công khai chuyện này, chứ không phải ngay lúc này. Hôm nay, anh còn bảo rằng mình có lịch quay quảng cáo, không thể tham gia buổi công chiếu, thậm chí còn gửi cho cô một loạt sticker khóc lóc trên WeChat, diễn rất đạt.
Tốt lắm, dám lừa cô cơ đấy.
Ô Mạn tức đến bật cười, nhưng hiện tại không có thời gian để tính sổ với anh. Mọi người vẫn còn đang bàng hoàng vì câu nói vừa rồi của Truy Dã, sau vài giây sững sờ thì toàn bộ khán phòng như một nồi nước sôi bùng lên, hơi nóng phả ra làm ai nấy đỏ bừng mặt vì kích động.
Vì lý do an toàn, buổi giao lưu sau phim buộc phải tạm dừng. Ô Mạn được đưa vào phòng VIP của rạp chiếu để tránh né, nếu không thì cánh phóng viên có khi lột sạch cả lớp da của cô mất.
Còn Truy Dã thì sau khi đặt câu hỏi xong đã rời khỏi khán phòng bằng lối thoát hiểm. Ô Mạn lập tức nhắn tin:
"Anh đâu rồi? Em đang ở phòng VIP, vòng qua đây đi."
Không có hồi âm. Chắc lại bị đám phóng viên chặn mất rồi. Cô vội vàng bảo trợ lý ra ngoài tìm người, đồng thời mở mạng xem tình hình, nhưng phát hiện Weibo đã sập hoàn toàn.
Lượng truy cập khổng lồ làm máy chủ bị quá tải, trực tiếp "đóng băng". Chỉ có những diễn đàn nhỏ ẩn danh là còn truy cập được, nhưng cũng bị spam kín mít.
Bài đăng chủ đề: "M* nó m* nó m* nó m* nó, M* NÓ!"
1L: "Tôi cũng hóa đá rồi!"
2L: "Tôi bị lag luôn, chuyện gì vậy, sao Weibo không load được?"
3L: "Là tôi điên hay thế giới này điên?! Bà nội ơi, CP bà ship năm xưa chính thức thành đôi rồi! Thật sự là thật rồi!!!"
4L: "Tôi biết ngay mà! Anh ta không thể nào đi ngắm hoa anh đào một mình! Lúc Truy Dã đăng bài ở sông Meguro, tôi đã thấy Ô Mạn cũng có mặt ở Tokyo, lúc đó đã thấy có gì đó sai sai rồi. Truy Dã, anh đ.â.m thẳng vào tim fan thế này à?!"
5L: "Khoan... vậy ba năm trước, người ở bên Ô Mạn không phải Ông Thiệu Viễn, mà là Truy Dã sao?"
6L: "Sợ rằng không chỉ ba năm trước đâu. Nếu lần theo những manh mối trên Weibo thì bài thơ Hải Tử đầu tiên anh ấy đăng, có vẻ cũng là để gửi cho Ô Mạn."
7L: "Bất ngờ quá, hẹn hò bí mật lâu như vậy mà bây giờ còn cưới luôn à?! Ai là người đã nhồi sọ tôi rằng anh ấy đào hoa lắm hả?"
8L: "Đây chắc chắn là chiêu trò PR!! Đừng có đụng vào nam thần của tôi!!!"
9L: "Ủa, fan ảnh đế có vấn đề à? Chính miệng anh nhà gọi người ta là vợ đấy nhé! Còn chuyện gọi người ta là 'bà thím', mấy người có tự soi gương không? Chắc không sống qua nổi 36 tuổi đâu."
10L: "Tôi 30+ bị xúc phạm rồi đây, nhưng mà tôi hoàn toàn ủng hộ! Chúng tôi thích mấy cậu em như vậy đó! Ô Mạn, đứng thẳng lên nào!"
11L: "Cười xỉu, mấy người này trước còn dè bỉu bảo người ta là 'hàng cũ', nói kiểu ai cũng có bồ, ngầu lắm cơ. Mà đúng là ngầu thật đấy, đi làm về chỉ biết đổ uỵch xuống sofa chơi game rồi buông lời c.h.é.m gió, trong khi người ta thì đang bận nấu cơm quét nhà. Chà, chắc công dụng duy nhất của mấy người chỉ là để làm... ừm, mà chắc còn không bằng cái máy massage nữa."
12L: "Chị gái ở trên đanh đá quá trời, haha! Nhưng mà thôi, ai cũng có niềm vui riêng, chúc tất cả các cặp đôi trên thế gian này hạnh phúc nhé!"
Trợ lý sau một hồi tìm kiếm cũng trở về, ảo não báo cáo rằng không thấy Truy Dã đâu cả, có lẽ anh đã rời rạp rồi.
Lần này, Ô Mạn thật sự giận rồi. Mới giây trước còn công khai tỏ tình, giây sau đã mất hút luôn?
Trợ lý nhỏ giọng đoán: "Chắc... điện thoại anh ấy hết pin rồi?"
Ô Mạn hừ lạnh, nhét điện thoại vào túi, lạnh lùng nói với những người còn lại:
"Tôi đi trước đây."
Ông Thiệu Viễn kéo tay cô lại: "Chờ thêm chút đi, bên ngoài giờ đang kín đặc truyền thông và fan hâm mộ, không những cửa chính mà ngay cả cửa sau cũng có người chặn rồi."
"Không sao, tôi cứ ngồi đây mãi cũng làm mọi người khó rời đi." Ô Mạn khoác áo gió mỏng, phất tay mà không ngoảnh đầu lại: "Cánh phóng viên bọn họ, tôi đâu phải lần đầu đối mặt. Chưa c.h.ế.t được đâu."
Cô cứ thế một thân một mình đi thẳng về phía cửa chính.
Vừa bước ra ngoài, đám phóng viên như bầy ruồi ngửi thấy mùi m.á.u lao đến, bao vây kín mít, chặn hết mọi đường thoát. Trợ lý vốn định giúp cô mở đường, nhưng cô gái nhỏ bé nhanh chóng bị chen lấn đến mức suýt ngã, cuối cùng còn phải để Ô Mạn đỡ lấy.
"Xin hỏi, quan hệ giữa cô và Truy Dã là gì?"
"Anh ấy gọi cô là 'bà xã', là đùa hay hai người đã đăng ký kết hôn rồi?"
"Vậy Truy Dã đâu rồi, sao chỉ có một mình cô xuất hiện?"
Ô Mạn bực mình trợn mắt, thậm chí còn muốn nói với phóng viên vừa hỏi câu cuối cùng:
"Tôi cũng đang rất muốn biết anh ta chạy đi đâu rồi đây. Hay anh gọi thử giúp tôi đi?"
“Mọi người bình tĩnh một chút, tôi sẽ tổ chức họp báo để thông báo cụ thể sau. Tối nay, xin mời mọi người về nghỉ ngơi trước.”
Cô hắng giọng rồi lớn tiếng nói, nhưng đám phóng viên đói tin tức như ma đói đâu dễ dàng buông tha cô – miếng thịt kho tàu béo bở. Tiếng hỏi dồn dập lập tức ập đến như sóng lớn nhấn chìm cô.
“Không thể nói rõ hơn một chút sao?”
“Nói vậy có phải là gián tiếp thừa nhận không?”
“Sao lại đột ngột công bố như vậy? Có phải vì cô mang thai rồi không?”
Trong đám đông, có phóng viên cố tình liếc nhìn xuống vùng bụng vốn được áo khoác che kín của cô với ánh mắt đầy ẩn ý.
Sắc mặt Ô Mạn lạnh hẳn đi, bầu không khí xung quanh càng thêm hỗn loạn, tình hình dần mất kiểm soát.
Ngay trước rạp chiếu phim náo loạn, đột nhiên có tiếng ầm ĩ còn dữ dội hơn vang lên—tiếng động cơ phân khối lớn gầm rú, rung chuyển đến mức tưởng chừng có thể làm vỡ màng nhĩ. Một chiếc mô-tô lao thẳng vào giữa đám đông, ngang ngược xé toạc dòng người, mở ra một lối đi rồi dừng lại ngay trước mặt Ô Mạn.
Cô kinh ngạc nhìn người vừa biến mất bỗng dưng xuất hiện đầy phô trương như thể từ trên trời rơi xuống.
Ngồi trên xe, Truy Dã đã thay một bộ vest đen, hai cúc áo trên cổ mở tung, mái tóc vì lao vút trong gió mà rối bù như một chú sư tử con. Trông anh ta chẳng khác nào một tay mafia đến thu phí bảo kê.
Ô Mạn không cần phải hỏi anh ta vừa đi đâu nữa, cảnh tượng trước mắt đã nói lên tất cả.
Chu Yêu Yêu
Không biết bằng cách nào, anh ta tìm được một chiếc mô-tô phân khối lớn. Dáng vẻ hoang dã của nó lại được tô điểm một cách lạ lùng bởi hai bó hoa nhài trắng tinh, làm chiếc xe vốn mang phong thái bất cần nay lại có chút dịu dàng.
Truy Dã cầm lấy một bó hoa, không chớp mắt mà ném thẳng vào đám đông, đồng thời giơ loa phóng thanh lên.
Không chỉ các phóng viên và fan tụ tập trước rạp chiếu phim, mà cả những người đi đường gần đó đều nghe thấy giọng điệu lười nhác nhưng lại vô cùng áp đảo của chàng trai trẻ vang vọng trong màn đêm.
“Rất tiếc vì đến lúc đó không thể mời từng người một đến dự đám cưới của chúng tôi, vậy nên gửi tặng mọi người hoa cưới trước. Coi như trao đổi nhé, cô dâu của tôi, trả lại tôi được không?”
Fan hâm mộ hò hét giành hoa cưới, kéo theo đám phóng viên cũng bị cuốn vào vòng hỗn loạn. Cánh cổng vốn bị vây chặt đến mức không thể nhích nổi nay bỗng chốc trở nên thông thoáng.
Ô Mạn suýt nữa tức đến mức muốn túm cổ kẻ đầu têu này treo lên rồi đánh cho một trận. Nhưng khi cô vừa lao đến trước mặt anh ta, Truy Dã liền nghiêng người, nhón chân kiễng lên, ngửa đầu hôn nhẹ lên má cô.
“Chị, lên xe đi, nhân lúc này trốn thôi.”
Chỉ một câu hờ hững của anh ta, cơn giận của cô lập tức tan biến không chút dấu vết.
Còn có thể làm gì được với đứa trẻ này đây?
Thôi vậy, đành thuận theo số phận. Cô thở dài, nhắm mắt nhảy lên yên sau.
Truy Dã lập tức khởi động động cơ, tiếng máy gầm rú, cuốn theo mọi ồn ào náo nhiệt, để lại sau lưng một màn kịch hỗn loạn. Khi đám đông kịp phản ứng lại, chỉ còn kịp trông thấy vệt khói trắng lờ mờ tan biến và hai bóng người hòa vào dòng xe cộ dưới ánh đèn vàng vọt.
Ô Mạn ngoái đầu nhìn lại đám người đen kịt phía sau, thở hắt ra một hơi dài:
“Cuối cùng cũng thoát được rồi.”
“Thần có tội, đã cứu Công chúa quá muộn.”
Cô giả vờ tức giận nói: “Còn không phải tại anh hay sao.”
Ngay lập tức, trong lòng Truy Dã như có chuông báo động vang lên, anh liếc nhanh vào gương chiếu hậu. Bóng dáng người phụ nữ phản chiếu trong đó—mái tóc bay rối, cổ áo khoác kẻ bị gió đêm hất lên, khẽ lướt qua làn da mịn màng, lướt qua cả khóe môi đang cong lên của cô.
Anh thở phào, rồi cũng vô thức bật cười theo cô.
“Vậy thì đơn giản thôi, anh lấy nửa đời sau đền cho em.”
Ô Mạn đặt tay lên vai anh, vẫn còn chút hờn giận: “Ồn quá, em nghe không rõ.”
Cô tinh quái cầm lấy chiếc loa phóng thanh trên xe, vòng tay qua eo anh, đưa đến trước mặt anh.
Truy Dã hít sâu một hơi, nghiêng đầu một chút, đối diện với chiếc loa, từng chữ từng chữ lớn tiếng hô lên:
“Anh—yêu—em—”
Những lời tỏ tình từng phải vòng vo ẩn giấu trong câu chữ, những năm tháng phải lén lút che giấu dưới ánh mắt của công chúng—cuối cùng cũng có một ngày, có thể không chút kiêng dè mà hét to lên, dốc hết sức để tất cả mọi người đều nghe thấy.
Quan trọng nhất là, để người anh yêu nghe thấy.
Hôm đó, trong thành phố đầy ánh đèn và bóng ảnh lướt qua, người ta sẽ thấy một chiếc mô tô lao đi trên cầu vượt. Trên xe là một chàng trai khoác vest đen và một người phụ nữ trong chiếc áo khoác kẻ. Họ ngông nghênh lao đi, chẳng chút che giấu, như muốn khuấy động cả thế giới. Những đóa nhài trắng gắn trên xe vì tốc độ quá nhanh mà bị gió xé rơi từng cánh. Một vài cánh rơi xuống trên tóc họ, còn nhiều hơn nữa, rào rạt rơi xuống, từ Kim Đài Tịch Chiếu đến tận sâu trong trăm hoa.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");