Ái Trân tất nhiên không thể nhắn tin lại, căn bản vì lúc đó cô đã không còn ý thức. Năm tiếng sau cô mới tỉnh, Diệu Ánh thở dài hỏi cô:
- Cậu cảm thấy sao rồi?
- Tớ ổn. - Ái Trân gắng gượng nói.
- Lúc nãy tớ thấy màn hình điện thoại của cậu hiển thị cuộc gọi tới của Hạnh Trân, nhưng tớ chưa dám gọi lại cho chị cậu vì chuyện xảy ra với cậu cũng tế nhị. Cậu là người nổi tiếng, gia đình lại gia giáo, tớ sợ nhỡ cậu muốn giữ kín chuyện này mà tớ lại bép xép thì không hay.
Ái Trân nắm tay Diệu Ánh, sụt sịt bảo:
- Cảm ơn cậu đã nghĩ cho tớ.
- Đừng khách sáo. Không nhờ cậu PR thì bệnh viện của tớ làm sao mà đông khách được như bây giờ? Tớ nghĩ cậu nên gọi điện về nhà nói dối là mình phải đi ghi hình ở đâu đó rồi ở lại chỗ tớ nghỉ ngơi mấy hôm hẵng về.
Diệu Ánh khuyên nhủ nhưng Ái Trân không chịu. Cô một mực đòi trả Diệu Ánh tiền viện phí rồi thay đồ rời khỏi bệnh viện. Chiếc váy của cô đã được Ánh giặt và sấy khô, đã chẳng còn vết tích gì của việc sảy thai, nhưng nỗi đau trong lòng cô thì vẫn còn nguyên đó. Cô nức nở cầu xin đứa con của mình:
- Bé Gấu Trắng! Mẹ gọi con là Gấu Trắng được không? Bé Gấu Trắng ngoan, đừng đi đâu vội! Ở lại với mẹ đến khi trời hửng sáng nha con!
Ái Trân đi lang thang khắp các con phố. Tin rằng linh hồn của đứa nhỏ vẫn đang quanh quẩn bên mình nên vừa đi, cô vừa nói chuyện với con:
- Đây là nơi mẹ hay ăn phở bé Gấu Trắng ạ!
- Còn đây là trường cấp ba của mẹ!
- Đây là chỗ năm xưa bà ngoại bỏ rơi mẹ. Sinh nhật năm nào mẹ cũng tới đây để đợi bà, nhưng chưa năm nào bà xuất hiện cả. Mẹ từng rất buồn bà vì bà vứt bỏ mẹ, nhưng giờ nghĩ lại, mẹ thấy mẹ còn tệ hơn cả bà. Ít ra bà còn đưa mẹ đến với thế giới này, điều mà mẹ không thể làm được cho con.
- Bé Gấu Trắng! Mẹ thực sự xin lỗi con... nhiều lắm.
- À! Mẹ quên chưa giới thiệu, mẹ là Ái Trân bé Gấu Trắng ạ. Mẹ Ái Trân xinh nhưng hơi xàm. Ba con là Bá Trường. Ba kể chuyện hài rất hay và mẹ rất yêu ba.
Ái Trân khẽ cười, nhưng nước mắt cô lại không ngừng chảy. Những ánh đèn đường vàng nhạt le lói giữa màn đêm lạnh buốt, cô cứ đi, đi mãi, rồi dừng lại ở bờ sông.
- Mẹ sợ ma lắm Gấu Trắng ạ. Nhưng bữa nay mẹ biết có Gấu Trắng ở bên nên mẹ cóc thèm sợ nữa. Bởi vì Gấu Trắng sẽ bảo vệ mẹ, phải không con?
- Gấu Trắng à! Mẹ Ái Trân yêu con!
- Mẹ yêu con... và mẹ cũng xin lỗi con...
Ái Trân ngồi bên bờ sông tám chuyện với con. Tới khi trời hửng sáng, cô mới lau nước mắt rồi cố gắng lấy dũng khí nói:
- Thôi! Trời hửng sáng rồi Gấu Trắng ạ. Con mau tới nơi con cần tới đi! Hi vọng ở nơi đó, con sẽ tìm được người mẹ tốt hơn mẹ. Mẹ không xứng đáng làm mẹ của con. Mẹ thật tệ! Mẹ xin lỗi con... con mau đi đi...
Ái Trân khóc như mưa. Trời vẫn còn sớm, xung quanh chẳng có ai cả, chỉ có một mình cô nên cô không phải kiềm nén cảm xúc, cứ thế gào khóc cho đỡ bí bách. Mãi tới xế chiều Ái Trân mới rệu rã đi bộ về nhà. Đầu cô đau như búa bổ. Cô rất muốn được yên lặng một chút. Ngặt nỗi, Hạnh Trân vừa thấy cô đã như thấy yêu quái. Chị cáu nhặng:
- Ái Trân! Em đi đâu tới giờ mới về? Chị gọi em không thèm nghe máy, chị nhắn tin chắc em cũng không thèm đọc luôn nhỉ?
- Em chưa đọc tin nhắn của chị. Mai em đọc.
Ái Trân mệt mỏi nói. Hạnh Trân tức điên:
- Em hại chị phải dùng một kiểu trang điểm cho hai cảnh quay mà sao em nhởn nhơ thế hả?
- Em đang mệt lắm. Chị bớt nói đi được không?
- Cái gì? Em bảo chị bớt nói á? Em cũng ghê gớm quá ha! Sao lúc chị chuyển khoản cho em tiền tiêu vặt em không kêu chị bớt chuyển đi? Sao lúc nhận quà chị tặng chẳng thấy mặt mày em đâm lê như bây giờ?
Hạnh Trân xỉa xói khiến Ái Trân hơi bực. Cô nói:
- Thì con người cũng phải có lúc này lúc kia chứ chị, đâu phải lúc nào cũng vui mãi được đâu?
- Em bỏ ngay cái thói trả treo chị đi! Em sai rành rành ra, không xin lỗi chị được một câu lại còn lắm mồm! Láo lếu như em sau này dạy con thế nào được hả?
Chị gái nhắc tới chuyện dạy con đã vô tình khơi lên nỗi đau tái tê trong lòng Ái Trân. Cô điên người quát:
- Chị im đi! Tôi dù dạy con ngu thì sau này cũng nhất định không dạy ra cái đứa con gái đỏng đảnh, luôn coi mình là số một như chị đâu. Chị tưởng tiền và quà của chị là to lắm hả? Tôi cầu xin chị cho tôi tiền chắc? Tôi cũng đâu có nài nỉ chị mua quà cho tôi đâu? Nhưng mà lúc chị cho tôi tiền, cho tôi quà, không lẽ tôi lại khóc? Không lẽ tôi lại chê ỏng chê eo không thèm lấy? Tới lúc đó chị có tha cho tôi không? Hay chị lại bảo tôi khinh chị nên mới có thái độ khó ưa hả?
Hạnh Trân hơi sốc, cô ấp úng hỏi:
- Em... em... nói cái gì vậy? Em xưng tôi với ai?
- Với chị đó! Bố con điệu!
Khi không bình tĩnh Ái Trân thường nói năng rất cộc cằn. Hạnh Trân ức chế định giật tóc Ái Trân, nhưng cô đã nhanh tay đẩy chị ngã ngửa trước khi chị kịp làm gì mình. Ông Trương nghe thấy con gái lớn khóc lóc inh ỏi thì lao tới vả cho con gái út một cái nhớ đời rồi mắng:
- Loại mất nết!
- Ba còn chưa hỏi rõ ngọn ngành đã chửi con rồi! Suy cho cùng lúc nào công chúa của ba cũng đúng, còn con thì lúc nào cũng là người sai. - Ái Trân ấm ức nói.
- Ba cần gì phải hỏi rõ ngọn ngành khi mà hai đứa đôi co cái gì ba đều nghe thấy rõ mồn một hả? Con hứa trang điểm cho chị rồi biến mất, chị chỉ trách con nhẹ nhàng thôi mà con xưng tôi với chị, còn nói những câu hết sức hỗn. Mà con đâu chỉ chửi chị? Con chửi bố con điệu thì khác nào chửi ba? Bữa nay con mà không nhận lỗi thì cút ra khỏi nhà cho ba!
Rất sợ phải sống cảnh cô đơn nên Ái Trân ngậm đắng rồi nhận lỗi luôn:
- Con sai rồi ạ. Ba dạy rất đúng. Con xin lỗi ba. Em xin lỗi chị. Lần sau em không dám hỗn như thế nữa.
Hạnh Trân thấy thái độ của Ái Trân có vẻ hời hợt nên không vừa lòng. Cô gọi điện cho Bá Trường kể lể:
- Anh Trường! Anh tin được không? Ái Trân vừa đẩy em ngã đó! Trầy hết cả da rồi! Đau ý!
- Em đùa hả? - Bá Trường chau mày hỏi.
- Em không đùa. Sự thật đấy anh ạ! Chẳng biết Ái Trân tức chuyện gì mà đang đi quay quảng cáo với em xong lặn mất tăm, về nhà thì hầm hầm hổ hổ trút giận lên đầu em, còn xưng tôi với em nữa chứ! Nó kiểu như là bà tướng chứ không phải là em gái của em nữa rồi. Mấy bữa nữa em mà dám làm gì không vừa ý nó có khi nó vả em sấp mặt ý chứ! Em sợ nó thực sự!
Bá Trường nghe vậy thì rất sốt ruột. Sau khi tám chuyện với người yêu, anh nhắn tin cho Ái Trân:
"Chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi. Em có oán hận thì oán hận anh, muốn trút giận thì trút giận lên anh, đừng đổ vạ lên đầu Hạnh Trân."
Ái Trân đang nằm trên giường, bụng cô đau, đầu cô đau, cả người cô ê ẩm. Tuy nhiên, nỗi đau ngoài xa không ăn thua gì so với tin nhắn sát thương của Bá Trường. Nước mắt cô chảy giàn giụa, nhưng cô đã quá mệt rồi nên chẳng muốn biện minh nữa, cô soạn tin nhắn trả lời:
"Em nhớ lời anh dặn rồi ạ."
Bá Trường nhắn tin doạ nạt:
"Em không những phải nhớ mà còn phải ghi nhớ cho thật kỹ. Anh cảnh cáo em, nếu như lần sau Hạnh Trân có bất kỳ xây xước gì thì em đừng mong sống yên."
Ái Trân cười ra nước mắt. Anh cần gì phải doạ nạt cô? Cô hiện tại... đã có phút giây nào yên ổn? Cô buồn lắm! Cô nhớ con! Nhớ đứa con mà khi biết đến sự tồn tại của nó thì nó đã bỏ cô mà đi luôn rồi! Cô hối hận vì mình đã quá bất cẩn, quá thiếu kiến thức, quá ngu! Có một sự thật không thể phủ nhận, đó là chính cô đã hại con cô rồi! Đối với bất kỳ người phụ nữ ở độ tuổi nào thì trải qua chuyện bị sảy thai cũng vô cùng khó khăn, huống chi Ái Trân còn rất trẻ, cô chưa lập gia đình, chưa có kinh nghiệm gì cả. Đối diện với cú sốc lớn, cô bị quật ngã hoàn toàn. Tâm trạng cô tuột dốc không phanh. Cô đau đớn, não nề và không thiết tha tranh luận với bất kỳ ai cả. Cô cầm điện thoại nằm ì trên giường, mò mẫm vào trang cá nhân của mình coi hình. Cô từng chụp lén rất nhiều hình của mình và Bá Trường lúc anh đang ngủ say rồi đăng lên trang cá nhân với chế độ riêng tư để những lúc nhớ anh có thể mở ra coi lại. Bây giờ, cô cũng không hẳn là nhớ anh. Cô chỉ là... muốn mường tượng ra vẻ mặt của bé Gấu Trắng mà thôi. Tuy cô vẫn được mọi người nhận xét là xinh xắn dễ thương, nhưng gương mặt của cô chẳng có nét gì đặc sắc cả, kiểu rất đại trà, rất tầm thường, con giống anh thì có lẽ sẽ tốt hơn nhiều. Tưởng tượng ra em bé của mình có vầng trán rộng, sống mũi cao và đôi mắt đẹp hút hồn, Ái Trân chợt cảm thấy ấm lòng. Cô dần chìm vào giấc ngủ sâu. Hạnh Trân không biết em ngủ nên vô tư nói lớn:
- Ái Trân! Ái Trân hỗn láo đáng ghét ơi! Hai tuần trước chị đặt con gấu bông màu trắng ở bên Pháp, hôm nay người ta giao hàng tới nhà mình rồi đây nè! "Cư tê" dễ sợ luôn ý! Kiểu gì em cũng thích mê! Em mau qua phòng chị, xin lỗi chị tử tế đi rồi chị tặng gấu cho em!
Không thấy Ái Trân trả lời, Hạnh Trân đành phải ôm gấu bông đi sang phòng Ái Trân. Con bé này, cô gọi to như thế mà nó vẫn say giấc nồng cho được! Ái Trân sống ảo nhiều quá quen rồi hay sao mà chiếc điện thoại ở trong lòng bàn tay em vẫn sáng màn hình. Hạnh Trân đi tới gần Ái Trân, cô còn chưa kịp cất điện thoại lên bàn cho em thì có một tấm hình vô cùng "đẹp đẽ" đã đập vào mắt cô. Trong hình, Bá Trường đang ngủ. Ái Trân vẫn còn thức, em chỉ mặc một chiếc áo lụa mỏng manh rồi nằm e ấp bên Trường. Con gấu bông trên tay Hạnh Trân vô thức rơi xuống đất. Cô run run cầm chiếc điện thoại của em gái lên tìm hiểu. Trớ trêu thay, trên trang cá nhân của em không chỉ đăng một mà còn rất nhiều những tấm hình khác của em và Trường ở chế độ riêng tư. Hạnh Trân tưởng như mình đang gặp ảo giác. Sống mũi cô đỏ quạch, gương mặt cô chẳng mấy chốc đã ướt nhẹp. Những ký ức buồn bã năm xưa lại bất chợt ùa về. Những ngày đầu tiên khi Ái Trân về nhà cô ở, tâm trạng của mẹ Ngọc cực kỳ tệ. Cho tới bây giờ, cô vẫn không thể quên được hình ảnh mẹ ngồi thẫn thờ trên sân thượng mỗi khi màn đêm buông xuống. Sợ mẹ nghĩ quẩn nên Hạnh Trân luôn phải trông chừng mẹ. Cô thường đi tới bên mẹ, ôm mẹ và cùng khóc với mẹ. Có thể vì quá uất ức nên mẹ đã nức nở tâm sự với cô:
- Hạnh Trân! Có nằm mơ mẹ cũng không tưởng tượng ra được người đàn ông mà mình tin tưởng nhất lại có con rơi! Mẹ... mẹ không thể nhìn một đứa trẻ vô tội phải sống xa ba ruột của nó... nhưng mẹ... mỗi lần nhìn thấy nó ở trong nhà mình... mẹ... mẹ lại đau đớn...
Khi đó Hạnh Trân còn rất nhỏ, cô chưa thể cảm nhận được hết những nỗi đau trong lòng mẹ mình, nhưng những ấm ức mà mẹ phải chịu đựng, cô rõ hơn ai hết. Mặc dù ba mẹ nói dối mọi người rằng Ái Trân là con gái nuôi để giữ thể diện cho gia đình, nhưng những nét giống nhau giữa em và ba đã khiến lời nói của ba mẹ trở thành trò cười. Người biết ý thì giả bộ tin, người thẳng tính thì họ nói luôn ba mẹ khỏi giấu. Dần dà, ba mẹ chán không thèm phông bạt nữa, khi bị bóc phốt, họ thừa nhận Ái Trân là con riêng của ba. Mẹ Ngọc cũng giống như rất nhiều người đàn bà khác, mẹ không được lòng hết tất cả gia đình bên nhà ba Trương. Mấy bà cô bên chồng bắt đầu lợi dụng chuyện này để đả kích mẹ. Họ nói mẹ không ra gì nên ba mới đi ngoại tình. Họ bảo trong chuyện này cô Trang vẫn là người đáng thương nhất vì cuối cùng ba vẫn lựa chọn mẹ. Lập luận như vậy chẳng khác nào bảo chủ nhà quên không đóng cửa, thằng trộm xông vào trộm đồ, xong nó bị bắt quả tang, nó phải trả lại đồ thì nó là kẻ đáng thương, thật nực cười! Ái Trân cũng giống như thằng trộm đó. Em kém thông minh, cộng thêm lười học, điểm kém, kéo thành tích của cả lớp xuống nên bạn học không thích em. Trong mắt mấy bà cô đó, em nghiễm nhiên trở thành cô bé đáng thương bị bạn học tẩy chay. Để được nổi tiếng, em giở đủ thứ chiêu trò, nhiều phen khiến gia đình mất mặt, nhưng chỉ cần ông bà nội hoặc ba mẹ chỉ trích em thì mấy bà cô đó lại lên tiếng bênh vực rằng em thiếu thốn tình thương nên mới trở nên ngông cuồng. Ai thiếu thốn tình thương cũng hành động điên rồ như em có mà thế giới này loạn hết à? Những đau buồn mà Ái Trân phải chịu đựng đều là do lối sống sai trái của em chứ đâu phải do mẹ Ngọc chèn ép gì. Nhưng bởi vì Ái Trân rất biết cách tự ngược đãi chính bản thân mình và biến mình trở thành kẻ đáng thương nên em tất nhiên lôi kéo được nhiều sự thương xót. Còn Hạnh Trân, bởi vì cô kiêu ngạo nên những tổn thương sâu thẳm trong lòng cô người ta khó mà biết được! Thật đáng buồn!
Hạnh Trân còn chảnh tới mức chẳng thèm nói dối bạn học rằng Ái Trân là em gái nuôi, cô tuyên bố thẳng luôn em là con rơi của ba. Sự thật rõ ràng như vậy, giấu cũng chẳng ích gì, mất công sau này các bạn phát hiện ra lại bảo cô nói dối. Ái Trân đã luôn là một đứa con rơi khá biết điều, cho tới khi em lén lút qua lại với bạn trai của cô. Hạnh Trân đã luôn là một cô chị chủ quan, cho đến khi cô phát hiện ra Ái Trân đâm lén sau lưng mình. Tại sao lại là người yêu của chị gái? Thế giới này thiếu đàn ông hay sao? Qua lại người cũ của bạn thân đã là đáng khinh bỉ lắm rồi, đằng này, em lại tà lưa với người yêu hiện tại của chị gái mình, thực sự không có từ nào có thể diễn tả độ vô liêm sỉ của em nữa. Nếu có cuộc thi dành cho con tiểu tam mặt dày nhất, Ái Trân xứng đáng được giành cúp vô địch. Hạnh Trân khinh địch quá mức nên bị ăn trái đắng tất nhiên sốc nghẹn. Hạnh Trân cũng mắc sai lầm giống như bà Ngọc và bao nhiêu người phụ nữ khác, cô đổ toàn bộ lỗi lầm cho người thứ ba. Còn người đàn ông của cô, người cô rất tin tưởng nhưng lại phản bội cô thì cô chỉ giận thôi chứ không hận. Cô vẫn thương Bá Trường, vẫn nghĩ rằng anh dại khờ nên mới bị một đứa con gái chiêu trò như Ái Trân cho vào tròng. Hạnh Trân sẽ khiến Bá Trường phải hối hận vì đã phạm sai lầm, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ rời bỏ anh. Bởi vì cô biết, một khi mối quan hệ giữa cô và Trường chấm dứt thì loại con gái khốn nạn như Ái Trân sẽ nhảy vào ngay. Cô có phải con ngu đâu mà đem mỡ dâng miệng mèo như vậy? Đã là thứ đồ mà Hạnh Trân thích, cô chưa vứt đi, người khác đừng hòng chạm vào. Đã là thứ Hạnh Trân muốn giữ thì Ái Trân đừng mong có thể tranh giành. Hạnh Trân của thường ngày có thể hay nhõng nhẽo, gặp chuyện bực tức có thể khóc lóc làm nũng người thân, nhưng không phải vì thế mà cô là một đứa con gái vô dụng. Nếu cô thực sự vô dụng thì đã chẳng được nhiều người yêu quý đến thế! Cô trước đây... chẳng qua là quá kiêu ngạo nên rất nhiều lần Ái Trân chõ chẹ với mình, cô không thèm chấp em. Nhưng tại thời điểm này, Hạnh Trân không thể kiêu ngạo thêm được nữa. Sự phẫn uất khi bị phản bội và những tổn thương trong quá khứ đã vượt qua ngưỡng chịu đựng của cô.
Để dạy cho Ái Trân một bài học, cô buộc phải làm những điều mà trước đây cô rất ghét. Cô lặng lẽ chuyển những tấm hình gây ức chế từ chế độ riêng tư sang chế độ công khai rồi đặt điện thoại của Ái Trân vào trong lòng bàn tay em. Dẫu biết sắp tới sẽ phải đối diện với scandal lớn, khán giả rồi sẽ quan tâm tới đời tư của mình hơn sản phẩm của mình, nhưng Hạnh Trân vẫn cắn răng chấp nhận. Hạnh Trân không muốn giống như mẹ Ngọc, đã bị cắm sừng rồi còn bị chỉ trích. Cô thực sự rất phẫn nộ... rất u uất! Cô muốn Ái Trân phải trả giá. Cô muốn những đứa con gái đang sa ngã như em nhìn vào tấm gương đó để rút ra bài học lớn cho mình, biết điểm dừng trước khi quá muộn. Hạnh Trân cúi xuống nhặt con gấu bông lên đem ra bên ngoài để trước cửa phòng của Ái Trân, coi như cô chưa từng bước vào phòng em. Sau đó, cô trở về phòng mình trang điểm lộng lẫy rồi bình thản lái xe tới tham dự sự kiện ra mắt MV ca nhạc mới của một người bạn. Đúng như Hạnh Trân dự đoán, cô vừa xuống xe thì các anh chị phóng viên của hàng loạt những tờ báo giải trí nổi tiếng đã lao tới vây kín lấy cô, thi nhau mời cô phát biểu cảm nghĩ về những tấm hình trên trang cá nhân của Ái Trân.
- Hình... nào cơ ạ?
Hạnh Trân chau mày hỏi. Một chị phóng viên nói:
- Hình thân mật giữa Ái Trân và CEO của Nhật Trường thắm thiết bên nhau chứ còn hình nào nữa? Bị em gái đâm cho một nhát chí mạng như vậy, cảm xúc của em ra sao?
Thấy Hạnh Trân vẫn ngu ngơ chưa hiểu gì, một anh phóng viên khác mở điện thoại cho cô xem hình đẹp. Tuy đã xem tấm hình này ở nhà, nhưng giờ xem lại, Hạnh Trân vẫn thấy đau như thế. Trái tim cô dường như vẫn còn đang rỉ máu. Mặt cô tím tái. Rất nhiều những ánh đèn flash chiếu vào cô, phóng viên háo hức chờ đợi biểu cảm của cô để đưa tin sốt dẻo. Một vài đồng nghiệp mới nổi tranh thủ livestream để câu tương tác. Có lẽ họ mong chờ cô nổi đoá rồi hành động điên rồ. Có lẽ anti-fan coi livestream ở nhà sẽ mong cô phá bỏ hình tượng thanh cao để lồng lộn lên đi đánh ghen. Rất tiếc, cô đâu thể khiến cho những người ghét mình được toại nguyện. Hạnh Trân không bình luận bất cứ điều gì về người yêu và em gái, cô chỉ chảy nước mắt rồi ngất lịm. Các anh chị phóng viên hoảng hốt đưa Hạnh Trân tới bệnh viện. Mọi người từ tò mò, hiếu kỳ trở nên đồng cảm với cô. Rất nhiều anti-fan bình luận trên mạng xã hội rằng tuy họ ghét cô vì cô điệu đà nhưng trong chuyện này, cô thực sự là nạn nhân. Hầu hết mọi người đều cầu nguyện cho cô được bình an, mạnh mẽ vượt qua cú sốc.
Tất nhiên, mọi người xót xa cho Hạnh Trân bao nhiêu thì căm ghét Ái Trân bấy nhiêu. Trước khi mối quan hệ sai trái giữa Ái Trân và Bá Trường bị vỡ lở, Ái Trân tuy bị ghét, bị ném đá nhưng cô vẫn có fan. Trước đây cô chỉ bị dính scandal vì phát ngôn gây sốc hoặc vì mấy trò nhảm nhí gây ngứa mắt chứ chưa làm hại ai cả. Nhưng lần này, sự việc hoàn toàn khác. Trở thành người thứ ba léng phéng với bạn trai của chị gái rồi còn vô liêm sỉ bật chế độ công khai những tấm hình thắm thiết trên trang cá nhân để công kích chị mình, đến fan của cô cũng không thể bênh vực được. Anti-fan công kích, fan thất vọng quay lưng. Từ khi nổi tiếng, Ái Trân đã không ít lần bị tẩy chay, nhưng chỉ là những lần tẩy chay nhỏ lẻ, rời rạc nên không ảnh hưởng mấy. Hôm nay thì khác, có những nhóm lập ra thu hút được mấy trăm nghìn người tham dự chỉ để chửi cô. Hội các mẹ bỉm sữa, hội các chị em yêu chồng, hội những người phụ nữ hiện đại và cả hàng trăm hội khác của các chị em vì căm ghét con giáp thứ mười ba đã tham gia vào phong trào tẩy chay tất cả những sản phẩm do cô quảng cáo. Làn sóng tẩy chay mạnh mẽ và chuyên nghiệp đến mức tất cả các nhãn hàng đồng loạt lên tiếng sẽ huỷ hợp đồng với Ái Trân.
Ái Trân ngủ mê mệt, mãi đến khi chuông điện thoại kêu liên tục cô mới uể oải thức giấc. Phóng viên thi nhau gọi cô hỏi lý do cô công khai những tấm hình giữa mình và CEO của Nhật Trường. Các nhãn hàng cũng liên tục gọi cô đòi tiền đền bù. Mới bị sảy thai, đầu óc không tỉnh táo lắm nên Ái Trân đã tưởng rằng trong lúc mơ màng, chính cô đã vô tình chỉnh những tấm hình của mình và anh Trường từ chế độ riêng tư sang chế độ công khai. Sự việc đến nông nỗi này, Ái Trân chẳng dám oán than nửa lời. Tự cô đẩy mình vào vũng bùn, cô còn có thể trách ai? Những sai lầm của cô không những khiến cô lao đao, khiến fan thất vọng mà còn khiến nhãn hàng bị liên luỵ. Việc đền bù tiền cho các nhãn hàng là điều cô phải làm. Tài khoản của cô cứ vơi dần, vơi dần. Kênh của cô, nguồn thu nhập duy nhất còn sót lại cũng bị nhiều người báo cáo khiến kênh bị tắt tính năng kiếm tiền từ quảng cáo. Sự nghiệp không mấy vẻ vang của Ái Trân coi như tiêu tan, nhưng như vậy cũng chưa thể tệ bằng việc bị gia đình khinh rẻ. Tin tức sốt dẻo về hai chị em Ái Trân đã phủ sóng khắp nơi, việc giấu ba mẹ là điều không thể. Ba giận dữ xông vào phòng cô, dùng thắt lưng da quật liên tiếp vào người cô. Ba chửi:
- Con khốn nạn! Trơ trẽn! Vô liêm sỉ! Tại sao năm xưa tao lại đón mày về nuôi hả? Nuôi mày lớn để mày báo cô, rồi mày đâm con gái của tao một phát thế à?
Ái Trân quỳ xuống xin lỗi ba, nhưng tất nhiên, điều đó không thể làm ông Trương nguôi giận. Ông hỏi:
- Tà lưa với người yêu của chị gái, liêm sỉ của mày quẳng cho chó gặm rồi hay sao?
- Ba... con xin lỗi... con sai rồi... con thực sự sai rồi...
- Đừng gọi tao là ba. Tao không có đứa con gái như mày! Đã ăn vụng còn không biết chùi mép, lại còn công khai cho thế giới biết. Mày muốn nổi tiếng đến thế cơ à? Mày đạt được ước nguyện rồi đó! Mày nổi thực sự rồi! Mày kéo theo chị mày, tao và cả vợ tao cũng nổi lềnh phềnh theo mày luôn rồi. Cả cái gia đình này đều được mày làm cho đẹp mặt.
- Con... con không cố ý đâu ba... con thực sự... lúc không tỉnh táo... con nhỡ tay...
- Nhỡ nhỡ cái con khỉ! Tao mà tin mày thì tao đổ thóc giống ra mà ăn. Mau thu dọn quần áo rồi cút ra khỏi nhà cho tao. Nhà này không chứa con giáp thứ mười ba!
- Ba! Con xin ba! Ba đừng đuổi con đi! Con xin ba đấy! Mẹ bỏ con rồi, ở trên thế giới này con không còn nơi nào để nương tựa cả. Con thực sự cần có gia đình.
- Mày thực sự cần gia đình mà mày đối xử với gia đình như thế hả? Mày làm tao đau lắm... mày biết không?
Chiếc thắt lưng da của ông Trương vẫn không ngừng quật xuống người Ái Trân. Đánh con một trận tơi bời xong, thấy cả người con tím tái đầy những vết thương, tâm trạng người cha cũng chẳng thoải mái gì. Có đứa con hư, thực sự buồn lắm cho những người cha. Ông chán nản vứt chiếc thắt lưng da vào một xó, cố gắng kiềm nén để bản thân mình khỏi bật khóc. Ông gằn giọng nói:
- Tao đã dặn mày bao nhiêu lần rồi mà. Mày là con gái, mày muốn được tôn trọng thì mày phải có lòng tự trọng, muốn có những sự lựa chọn tốt thì mày phải có giá trị tốt. Tại sao mày cứ cố chấp không nghe lời tao? Tại sao mày cứ cố sống hèn sống nhục như một con chó vậy hả? Đời chứ có phải phim đâu mà mày đòi diễn vai nữ chính ngu xuẩn, tai tiếng, thích đi giật bồ nhưng vẫn được nam chính thương yêu hết lòng? Mày nghĩ rằng trên cuộc đời này tồn tại một thằng đàn ông mà cho dù mày xấu xa cỡ nào đi chăng nữa, thằng đó vẫn bao dung và lựa chọn mày làm vợ hả? Không có đâu con, trừ khi thằng đó là thằng điên, mà nó có điên thì ba mẹ nó cũng chưa chắc đã điên. Việc kết hôn không đơn giản chỉ là tình yêu đôi lứa đâu Ái Trân ạ, nó còn là những mối quan hệ vô cùng phức tạp giữa hai bên gia đình. Mày có hoàn hảo cũng chưa chắc đã hoà hợp được với nhà chồng nữa là một đứa con gái vô liêm sỉ. Giờ mày còn trẻ, mày bất chấp thị phi, sống sa ngã, mày coi thường lời tao nói, tao cũng đành chịu. Tao chỉ mong khi nào mày làm mẹ rồi có đứa con giống hệt mày, mày hiểu lòng tao một xíu.
Ái Trân rất muốn nói với ba rằng con đã để lỡ mất cơ hội làm mẹ rồi ba ơi. Nhưng cô không thể thêm dầu vào lửa. Cô khóc nấc. Ông Trương thấy Ái Trân cứ khóc mãi thì chẳng buồn nói nữa, ông tới bệnh viện thăm Hạnh Trân. Bà Ngọc đã tới trước ông một lúc lâu. Hạnh Trân hiện tại đã bình tĩnh hơn rất nhiều, bị phản bội nên cô càng hiểu thấu được nỗi đau khi xưa mẹ mình phải chịu đựng. Cô rất khâm phục mẹ vì mẹ đã rộng lượng bỏ qua cho ba. Cô nắm tay mẹ, nước mắt chảy ra giàn giụa. Ông Trương nom vợ tiều tuỵ, nom con gái yếu ớt nằm trên giường bệnh thì đau lòng vô cùng. Ông bảo:
- Tất cả là lỗi của tôi. Là tại tôi rước con yêu nghiệt đó về nhà nhưng lại không dạy bảo được nó, để nó làm tổn thương con gái cưng của tụi mình. Tôi thực sự xin lỗi bà và con nhiều lắm!
Bà Ngọc thở dài nói:
- Tôi đã nhắc nhở ông phải nghiêm khắc hơn với Ái Trân nhưng ông không nghe. Giờ mọi chuyện bung bét ra như thế này, ông nhận lỗi còn có ích chi?
Ông Trương không cãi vợ mà chỉ đứng im nghe bà Ngọc chỉ trích. Một lát sau, ông Nhật và Bá Trường tới bệnh viện thăm Hạnh Trân. Ông Nhật thay mặt con trai xin lỗi gia đình Hạnh Trân, còn nói đã thay cô đánh cho anh một trận. Hạnh Trân ngước mắt lên nhìn Bá Trường, quả thật mặt anh tím bầm. Anh lí nhí xin lỗi cô. Tuy như vậy chưa đủ để làm cô nguôi giận nhưng vì phụ huynh của anh đang ở đây nên cô không thể hờn dỗi anh, chỉ có thể nuốt cơn giận vào trong mà nói:
- Trường! Anh không cần phải xin lỗi em. Chuyện này lỗi lớn là ở em, em không đủ bản lĩnh để giữ chân người đàn ông của mình thì còn biết trách ai đây?
Hạnh Trân không trách móc lại càng khiến cho Bá Trường thêm day dứt. Ông Nhật vô cùng nể phục sự chín chắn của cô. Thương cô bao nhiêu thì ông cay cái đứa con gái hại con trai mình sa ngã bấy nhiêu. Thế nên, khi trông thấy Ái Trân hớt hải chạy đến thăm chị, ông đã thẳng tay tát cho cô một cái đau điếng. Ông chửi rủa:
- Con hồ ly! Không biết xấu hổ à mà còn vác mặt tới đây? Loại trơ trẽn! Thứ mắc dịch! Con trai tôi dính líu tới cô đúng là thất bại của cuộc đời nó!
- Con... con xin lỗi bác... con xin lỗi ba mẹ... em... em xin lỗi anh chị. Con... em... thực sự... không cố ý khiến anh chị rơi vào hoàn cảnh này.
Ái Trân rối rít nói. Hạnh Trân chua xót hỏi:
- Chắc là em cũng không cố ý dụ dỗ anh Trường hả? Chắc là tại chị không tốt, mối quan hệ của bọn chị không bền chặt nên mới khiến anh sa ngã vào lòng em nhỉ?
- Không phải. Em không có ý đó. Em... em thích anh Trường từ lâu lắm rồi chị ạ. Em thừa nhận là những lúc mê muội quá, em có thả thính anh... mong được anh chú ý... nhưng mà em không cố ý công khai chuyện sai trái của em và anh lên mạng xã hội. Lúc đó em mệt quá... tinh thần em không ổn định... em trót dại...
Hạnh Trân tưởng Ái Trân sẽ giải thích với mọi người rằng có ai đó đã đột nhập vào trang cá nhân của em để đăng hình chứ. Ai ngờ, em gái cô đúng kiểu giở nhiều chiêu trò quá đâm ra nó còn chẳng nhớ nổi những gì mình đã làm và những gì mình không làm. Cô thở dài nói:
- Chị tin em không cố ý công khai mọi chuyện.
Bá Trường thì không tin là Ái Trân không cố ý. Anh hiểu Hạnh Trân. Rất nhiều lần Ái Trân khiến Hạnh Trân tức điên nhưng sau khi nguôi ngoai cô lại dễ dàng bỏ qua cho em gái, đi chơi ở đâu, thấy cái gì đẹp cô cũng mua về cho em. Đó là sự rộng lượng của một người chị. Nhưng người em của cô ấy thì không được tốt tính như thế. Anh không thể ngờ Ái Trân lại đâm Hạnh Trân và mình một nhát đau và bất ngờ đến vậy. Cô là con đàn bà tởm lợm nhất mà anh từng biết. Anh nghĩ loại người như cô bị giày vò thế hay giày vò nữa cũng đáng, nhưng những vết bầm tím trên người cô vẫn làm anh bị sao nhãng. Một người anh khinh bỉ lại luôn có khả năng khiến anh phải chú ý đến người ta, thật nực cười! Anh cố gạt cô ra khỏi suy nghĩ của mình. Suy cho cùng, anh là đàn ông, có gan chơi thì có gan chịu, ở trước mặt mọi người chỉ trích cô cũng đâu thể xoá được tội lỗi của anh. Anh thở dài bảo:
- Hạnh Trân! Em đừng tự trách mình, tất cả mọi chuyện là lỗi của anh, là do anh sa ngã. Nếu như em ngứa mắt với anh, anh sẽ ngay lập tức biến mất khỏi cuộc đời em.
- Thằng ngu! Không quỳ xuống xin Hạnh Trân tha thứ lại nói linh tinh cái gì vậy?
Ông Nhật quát. Bá Trường rất muốn Hạnh Trân tha thứ cho mình, nhưng anh thấy nhục nên không thốt lên lời. Hạnh Trân lại hiểu nhầm rằng thời gian qua Bá Trường được Ái Trân nuông chiều nên bây giờ anh không cần sự tha thứ của cô. Hạnh Trân rất cay cú. Không chỉ thế, cô còn cảm thấy hơi sợ. Nỗi sợ này giống y hệt nỗi sợ năm xưa khi ba mới rước Ái Trân về nhà, cô sợ Ái Trân sẽ cướp mất tình thương ba dành cho mình. Hạnh Trân có vẻ ngoài kiêu ngạo. Cô tỏ ra sĩ diện. Nhưng cô... là con gái... cô có những sự ích kỷ của riêng mình... cô muốn những người đã từng yêu mình nhất thì sẽ mãi mãi chỉ yêu mình nhất. Hạnh Trân tự nhắc nhở bản thân phải hết sức bình tĩnh, không được chủ quan, không được thua Ái Trân, không được tự tay mình dâng thứ đồ mình thích cho người khác. Cô cố ý hỏi Bá Trường bằng giọng chua xót:
- Có Ái Trân rồi nên anh không cần em nữa à?
Hạnh Trân khóc nức nở như một đứa trẻ khiến Bá Trường xót xa vô cùng. Một người con gái đáng yêu, mong manh như vậy mà anh lại nỡ phản bội cô ấy, làm cô ấy đau đớn. Day dứt tột đỉnh, anh buột miệng nói:
- Không phải thế... anh... anh... chỉ là... anh thấy hổ thẹn... anh thấy mình không xứng đáng với em.
- Em không muốn nghe những lời tự trách mình của anh. Anh chỉ cần nói cho em biết giữa em và Ái Trân, anh yêu ai, muốn tiếp tục ở bên ai là được.
Đáng lẽ Bá Trường phải ngay lập tức nói anh yêu Hạnh Trân, nhưng đối diện với ánh mắt đau thương của Ái Trân, anh bị chững mất vài giây. Phải đến khi bị ông Nhật đập cho một phát vào lưng anh mới chợt tỉnh ngộ. Anh vội vã đưa ra đáp án:
- Hạnh Trân! Anh muốn ở bên em. Anh không có tư cách để xin em tha thứ. Anh chỉ muốn em biết rằng, từ giờ trở đi, em muốn như nào anh cũng chịu.
Chứng kiến cả người Ái Trân run lên bần bật, Hạnh Trân thực sự thoả mãn. Một con hồ ly thích đi giật bồ thì nên được dạy cho một bài học và nên thua cuộc một cách thảm hại như vậy chứ không nên dương dương tự đắc trên nỗi đau của người bị giật bồ. Bà Ngọc đưa cho Ái Trân một hộp sữa, bà bắt Ái Trân uống hết rồi mới bảo cô đi dạo với mình. Ái Trân lẽo đẽo đi đằng sau mẹ, lí nhí hỏi:
- Mẹ Ngọc! Mẹ không giận con à?
- Có giận.
Bà Ngọc đáp. Gió đêm lạnh nhưng cũng chẳng lạnh bằng lòng bà lúc này. Bà đưa Ái Trân tới chỗ gốc cây phượng cách cổng bệnh viện vài trăm mét, từ tốn kể cho cô nghe một câu chuyện mà bà chưa từng kể:
- Hồi xưa, có một cô gái hàng ngày ngồi dưới gốc cây này để bán xôi nuôi người yêu học đại học. Người yêu cô ấy cũng rất tốt, sáng nào cũng dậy sớm chở cô ấy và thúng xôi to bự qua đây rồi mới quay về giảng đường đại học, học xong lại nhanh nhanh chóng chóng thu dọn sách vở tới giúp cô ấy bán xôi. Vào thời điểm đó, bán ba gói xôi mới được một nghìn đồng, có hôm mưa, không bọc thúng xôi cẩn thận nên bị ướt hết là nghỉ bán, thế nên cuộc sống không dư dả mấy. Cô gái luôn muốn tiết kiệm cho tương lai, chàng trai thì sợ người yêu thiệt thòi nên thi thoảng trót mua những món quà đắt giá, thành ra không ít lần họ cãi nhau vì chuyện tiền bạc. Nhưng họ chỉ giận nhau một lúc rồi lại làm hoà chứ không bao giờ nghĩ tới chuyện rời bỏ nhau. Sau khi chàng trai tốt nghiệp đại học, chàng trai và cô gái kết hôn. Chàng trai kiếm được công việc lương rất cao, nhưng điều kiện của công ty là chàng trai phải về miền núi làm việc một năm. Chàng trai yêu cầu cô gái đi theo mình, nhưng cô gái không chịu, cô ấy muốn ở lại thành phố mở nhà hàng. Con có biết vì sao cô ấy lại quyết định như vậy không?
- Vì cô ấy coi trọng sự nghiệp hơn tình yêu hả mẹ?
Ái Trân hỏi lại. Bà Ngọc lắc đầu nói:
- Không phải. Cô ấy coi trọng tình yêu hơn sự nghiệp. Nhưng cô ấy sợ nếu mình mãi chỉ là một cô gái bán xôi thì khi người đàn ông của mình thăng tiến, bị nhiều cô gái đẹp vây quay anh ta sẽ không cần mình nữa. Cô ấy còn sợ khi ba mẹ mình cần tiền, mình cứ ngửa tay xin tiền người yêu hoài sẽ bị khinh nên quyết tâm trở thành bà chủ của một nhà hàng lớn. Sau này, khi thành công rồi, cô ấy không những xây nhà to cho ba mẹ mà còn học cách ăn diện, học cách nói năng nhẹ nhàng, học cách làm cho mình trở nên kiều diễm. Những người không biết xuất phát điểm của cô gái đó đều tưởng cô ấy xuất thân từ gia đình danh giá. Để có một tình yêu bền chặt, cô gái đó đã cố gắng làm cho bản thân mình có giá trị hơn, để mình trở thành thứ mà đàn ông muốn giữ chứ không phải thứ họ có thể sẵn sàng vứt bỏ.
So sánh bản thân mình với cô gái đó, Ái Trân tự thấy hổ thẹn. Cô buồn buồn hỏi mẹ:
- Sau này họ có hạnh phúc viên mãn không mẹ?
- Trong một năm chàng trai về miền núi làm việc, số lần họ gặp nhau rất ít ỏi. Nhưng yêu xa mà con, hễ gặp nhau là mặn nồng lắm, hạt giống bé bỏng của họ cũng được kết tinh tại thời điểm đó. Cô gái cứ ngỡ sau khi chàng trai chuyển việc về thành phố thì sẽ là một cái kết viên mãn, ai ngờ, rất nhiều năm sau cô ấy mới biết, trên đời này còn có một hạt giống khác cũng được kết tinh chỉ vì sự sa ngã của chàng trai trong thời điểm bọn họ yêu xa. Rồi chàng trai đưa đứa con rơi về nhà ở. Trên thế gian này liệu có người phụ nữ nào đủ bao dung để thương đứa con của tình địch hơn là đứa con ruột nằm trong bụng mình chín tháng mười ngày không hả Ái Trân? Nếu có thì chắc không phải cô gái ấy. Tuy nhiên, cô đã rất cố gắng để chấp nhận đứa con rơi kia, chăm sóc nó một cách chu đáo. Khi hai đứa trẻ tròn hai mươi tuổi, cô ấy... à không... lúc này thì nên gọi là bà ấy mới đúng... bà ấy còn mua hai chiếc dây chuyền kim cương, định bụng khi nào hai con gái lấy chồng sẽ trao cho tụi nó. Nhưng mà... thật không ngờ... lại có ngày đứa con rơi phản bội đứa con ruột và cả niềm tin của bà ấy. Biết tin đó, toàn thân bà ấy đau kiệt quệ. Bà ấy thấy có lỗi với đứa con ruột, bà ấy thấy mình là người gián tiếp hại con mình... bà ấy ước rằng mình chưa từng chấp nhận đứa con rơi kia. Bà ấy thực sự không muốn nhìn thấy đứa con rơi ở nhà mình thêm một phút giây nào nữa.
Nghe đến đây, toàn thân Ái Trân tê buốt. Cô rớt nước mắt, nghẹn ngào bảo mẹ:
- Câu chuyện... nghe quen quá mẹ ạ.
- Là chuyện mẹ đọc được ở trên mạng ý mà. Con hiểu được câu chuyện tới đâu, sau này con hành xử như nào thì còn dựa vào phúc phận của mẹ. Con sống tốt thì sau này con cái của con cũng được hưởng phúc.
Bà Ngọc chỉ khéo léo nhắc nhở rồi quay người đi vào bệnh viện nhưng cũng đủ để Ái Trân hiểu ra vấn đề. Câu chuyện của bà Ngọc đã có một sức ảnh hưởng vô cùng lớn tới cô. Cô trở về nhà. Ban nãy vội vào viện nên Ái Trân không để ý có một con gấu bông trắng đặt ngay trước cửa phòng mình. Cô ôm gấu bông vào lòng, bật khóc rưng rức. Chị tốt với cô như vậy, mẹ tốt với cô như vậy, mà sao cô tệ với họ quá chừng? Có lẽ vì cô sống tệ nên phúc phận của con cô mới mỏng, nên nó mới rời bỏ cuộc đời này sớm như vậy. Những sai lầm của cô đã khiến tất cả những người xung quanh phải chịu tổn thương. Trái tim Ái Trân như bị vỡ vụn. Mặc dù rất lưu luyến gia đình, nhưng cảm giác nhục nhã ê chề cộng thêm day dứt tột cùng đã khiến cô không thể nào cố chấp thêm nữa. Ái Trân thống kê lại toàn bộ tiền Hạnh Trân đã cho mình từ xưa tới nay rồi chuyển khoản lại trả chị hết. Lúc Ái Trân mua xe, chị có cho cô một ít tiền nên cô để chìa khoá xe cùng với đống túi xách hàng hiệu và trang sức đắt giá chị mua cho cô vào chiếc hộp lớn rồi đem đặt trước cửa phòng chị. Ái Trân đem theo con gấu bông trắng và một chiếc vali nhỏ chứa đồ đạc cần thiết rời khỏi nhà. Khi những người con vấp ngã, họ tuy bị người thân mắng mỏ, chửi bới nhưng vẫn còn có nơi để trở về, có gia đình là điểm tựa. Nhưng Ái Trân thì khác, một đứa con rơi ăn nhờ ở đậu vào gia đình ba suốt bao nhiêu năm qua như cô thì chỉ cần lầm lỡ một chặng đường liền trở thành bơ vơ!