Niềm vui của Hạnh Trân cũng không kéo dài được mãi. Tối chủ nhật, Ái Trân mặt dày livestream nói:
- Tuần này em bị "phờ lóp" nặng, em chán quá các bác ạ. Lát nữa em xin phép các bác cho em đăng chiếc clip nhỏ nhắn dễ thương để tham dự thi cuộc thi cover bài hát trong MV của chị Hạnh Trân nhá. Do MV của chị đang hot nên em xin ké ít fame. Với cả em mong các bác sẽ ủng hộ em nhiệt tình, em xin hứa nếu em giành giải clip có tương tác cao nhất, em sẽ khoe bưởi của em.
Ái Trân mới thả thính chút xíu thôi mà sau một giờ đăng tải, clip cover của cô đã thu về ba triệu lượt xem, chễm chệ ngoi lên top 2 trending. Cô vui vẻ chạy xuống bếp lấy hai quả bưởi đem lên phòng livestream:
- Dạ, đúng như đã hứa. Em xin phép được khoe bưởi của em. Hai quả lận. Bưởi da xanh mẹ em mua cho em đấy ạ. Vỏ nó mỏng lắm ý, bấm cái móng tay vào vỏ bưởi là ngửi mùi thơm phức à. Để em lột vỏ bưởi ra cho các bác coi cái múi mập ú nha!
Ái Trân vô tư bóc bưởi, sau đó vô tư ăn bưởi chấm muối ớt, mặc kệ trên mạng anti-fan chửi cô như chó vì tội dám chơi chữ gây hiểu nhầm. Fan bênh vực cô chỉ nói đùa thôi, ai ảo tưởng người đó tự chịu. Tranh luận gay gắt khiến cho tương tác của clip cover tăng chóng mặt. Ái Trân ăn hết nửa quả bưởi thì clip ngoi lên top 1 trending. Lại một lần nữa bị soán ngôi, Hạnh Trân điên tiết lao sang phòng em gái chỉ trích:
- Ái Trân! Sao em cứ phải chõ chẹ với chị thế? Sống tai tiếng như vậy mà em cũng sống được hả?
Ái Trân mặt dày cười cợt rồi đưa cho chị múi bưởi đã bóc vỏ, tình cảm hỏi:
- Chị yêu ăn bưởi không?
Hạnh Trân lườm Ái Trân. Nhưng thấy em ăn bưởi ngon quá, cô lại đỏng đảnh sai:
- Chấm muối ớt cho chị!
Chấm múi bưởi vào bát muối ớt xong, Ái Trân hỏi:
- Bẩm công chúa Hạnh Trân, người có cần nô tì đút bưởi cho ăn không ạ?
Hạnh Trân lạnh lùng bảo:
- Cần. Chị ngại bẩn tay lắm.
Được Ái Trân hầu hạ, Hạnh Trân ăn hết năm múi bưởi. Nhưng cô vẫn không vui, cô càu nhàu:
- Toàn leo lên top 1 trending bằng mấy trò hề.
- Ôi dào, chị ở trên hóng gió lâu rồi thì cũng phải cho người em gái mong manh này ké tí chứ. Cái top trending nó nhảy liên tục ý mà, khi nào mọi người hết tranh luận về vụ em khoe bưởi thì clip của em lại xuống thôi.
Đúng như Ái Trân dự đoán, một lát sau clip của cô hạ nhiệt thì MV của Hạnh Trân liền quay trở lại vị trí cao nhất. Hạnh Trân đỡ bực hẳn. Tuy nhiên, vừa về phòng mình cô đã hét toáng lên. Ái Trân hốt hoảng chạy qua chỗ chị, Hạnh Trân chỉ về phía cửa sổ, sụt sịt nói:
- Em ơi! Con... con... sâu... róm... kìa! Eo ui, khiếp quá! Động vào con này ngứa lắm á!
Ái Trân đeo găng tay rồi đi ra gần cửa sổ. Bắt được con sâu róm, cô doạ nạt nó:
- Con tiện tì mất nết! Dám hăm doạ công chúa nhà ta hả? Tội đáng bị đánh đòn!
- Ấy! Em đừng làm đau nó, nhỡ người yêu nó lại xót á! Tội nghiệp! Thả nó xuống vườn ý!
Ái Trân đem con sâu róm xuống vườn, đặt nó lên chiếc lá xoài. Bà Ngọc trông thấy quát ầm ĩ:
- Ái Trân! Cây xoài mẹ chăm chút cả năm mới ra được vài quả, con không thương mẹ lại lén lút quẳng sâu róm vào là sao? Con tính chơi mẹ đấy hả?
- Là con bảo Ái Trân đem con sâu róm thả xuống vườn đấy mẹ ạ. Con sâu róm bé xíu à, nó không gây hại nhiều cho cây xoài của mẹ đâu.
Hạnh Trân đứng trên ban công tầng hai nói vọng xuống. Mẹ Ngọc tức lắm nhưng sợ chị dỗi nên không dám quát chị. Mẹ chuyển chủ đề:
- Con gái chú Trịnh mới đỗ đại học đấy.
- Con biết rồi. Ban nãy em My qua nhà mình chơi con thưởng cho nó ba mươi triệu rồi, nó sướng rơn á!
Hạnh Trân vô tư nói. Bà Ngọc nhỏ nhẹ góp ý:
- Ba mươi triệu thì hơi nhiều! Con có thể nào dùng tiền hợp lý hơn được không? Mua quà cho em là được rồi mà! Vừa tình cảm vừa tiết kiệm!
- Khiếp! Mẹ lạc hậu thế! Thời buổi nào rồi còn quà cáp? Mua quà con phải mất công đi chọn mà bé My chưa chắc đã thích. Cứ cho tiền, nó muốn mua gì thì mua.
Ái Trân thực sự ngưỡng mộ Hạnh Trân, chị cãi mẹ cứ nhem nhẻm đi mà chẳng bao giờ bị mẹ cho ăn cháo chửi. Cô tháo găng tay, đem đi giặt rồi chạy lên tầng hai, ngây ngô hỏi chị:
- Chị cho tiền bé My lúc nào sao em không biết?
- Lúc em đang rửa bát. - Hạnh Trân đáp.
- Theo chị thì em nên cho bé My bao nhiêu tiền?
- Lúc thưởng tiền cho bé My chị bảo với nó tiền đó là của chị và chị Ái Trân góp chung rồi.
- Thế sao lúc nãy nói với mẹ Ngọc, chị chỉ bảo là "con thưởng" chứ không nói là "con và Ái Trân" thưởng?
- Nói thế kiểu gì mẹ cũng có cớ chửi em. Chị sợ mẹ quát nhiều đau họng, tội nghiệp mẹ. Nói tóm lại là em không phải cho bé My thêm tiền nữa.
- Thế em phải trả cho chị mười lăm triệu à?
- Ôi dào, khỏi đi. Chị em với nhau, tính toán làm gì mấy đồng bạc. Với cả thu nhập của em thì đáng mấy chứ? Cứ giữ lấy mà xài!
- Úi! Em cảm ơn chị yêu ạ!
- Thấy biết ơn chị thì lần sau đừng giở chiêu trò cướp top 1 trending của chị. Phát ghét á!
- Gớm! Cướp có tí, làm gì mà căng?
- Em mà hoạt động nghệ thuật chân chính có khi em còn căng hơn cả chị ấy chứ. Thôi, chị chả thèm đôi co với em chuyện đó nữa, phí lời!
- Vâng, thế chị có muốn nói chuyện khác không? Nếu không thì em về phòng đây!
- Có! Chị bảo này, bữa nay bé My qua nhà em có để ý không? Ôi chao ôi nó điệu dữ dằn em ạ! Mẹ xào rau muống ngon thế mà nó không ăn được, vì nó sợ tỏi á! Em tin nổi không? Lớn tướng rồi còn sợ tỏi! Tỏi thơm lừng mà, sao phải sợ? Mắc cười ghê!
Chuyện này nói nặng thì là chó chê mèo lắm lông, nói nhẹ thì là người không thích ăn hành lá không thể đồng cảm với người không thích ăn tỏi. Nhưng Ái Trân không nói thẳng, cô chỉ thảo mai đồng tình:
- Công nhận, mắc cười ghê á chị!
- Sau này anh nào mà chiều nó cho nổi đây?
- Vâng. Mấy anh mà có người yêu điệu với chảnh ý, khổ thực sự chị ạ!
- Tội nghiệp anh nào sau này là người yêu bé My. Có lần nó qua nhà mình chơi, chị nhọc nên không xuống mở cổng được, chị bảo nó chạy ra nhà hàng của mẹ Ngọc lấy chìa khoá cổng mà nó cũng giận chị mới sợ chứ.
- Ơ? Con bé My này hỗn nhờ? Đến ba mẹ còn không dám giận chị thì nó là cái thá gì chứ? Sao chị không giận lại nó cho nó biết mặt?
- Chị việc gì phải trẻ con như thế? Chị thách nó giận chị được lâu đấy. Nói chung nó cũng biết điều, giận chị vài hôm xong lại nhắn tin xin lỗi chị. Gớm! Thử giận chị mấy năm coi ai đóng nổi học phí đại học cho nó?
- Cái gì? Nói vậy không lẽ mấy năm sắp tới chị định cho nó tiền đóng học phí thật hả?
- Không chị thì còn ai vào đây nữa?
- Chị điên à? Trường nó đậu học phí khủng lắm đấy! Mẹ Ngọc mà biết thì mẹ phát rồ mất thôi!
- Chị dặn bé My nói dối với mọi người rằng nó được học bổng rồi. Em cũng đừng bép xép với mẹ Ngọc làm gì, kẻo mẹ lại xót ruột.
- Em biết rồi.
Ái Trân chém gió với chị tới tận khuya. Lúc về phòng cô mới biết Bá Trường nhắn tin cho mình:
"Qua nhà anh mau!"
Ái Trân ngoan ngoãn qua nhà Trường. Cô hỏi cộc cằn:
- Muốn em à?
Bá Trường rất bực vì dạo này Ái Trân không nhắn tin gì cho mình cả. Bình thường cô nhắn tin thì anh cũng chẳng trả lời, nhưng cô không nhắn tin thì anh lại thấy tức. Anh kiêu chảnh đáp:
- Không thèm.
Ái Trân thở dài hỏi:
- Hay là ốm, cần con này nấu cháo?
- Đang rất khoẻ.
- Thế thì con này lượn đây.
Ái Trân đùng đùng đi ra cửa. Bá Trường đi nhanh hơn cô, anh đứng chắn ở cửa, tò mò hỏi:
- Sao bữa nay nóng nảy thế? Ăn lộn cái bả gì hả?
- Chả ăn lộn cái bả gì sất. Nếu muốn xoá kênh thì nói với em, em xoá hộ cho, không cần mất tiền thuê hacker.
Bá Trường cười lớn. Anh chỉ đề nghị chơi chơi vậy để dỗ Hạnh Trân thôi chứ anh biết thừa Hạnh Trân là người có lòng tự trọng, cô ấy sẽ không bao giờ đồng ý để anh làm chuyện hèn hạ vậy đâu. Anh búng trán Ái Trân, giọng điệu đầy mỉa mai:
- À, hoá ra là giận chuyện đó. Con gái con đứa gì mà giận nhưng trai gọi vẫn tới, hèn thế!
Ái Trân tủi thân chảy nước mắt. Rất lâu sau, cô mới nghẹn ngào bảo:
- Công nhận, em hèn thật. Bởi vì thương anh nên mới trở nên hèn mọn.
Tim Bá Trường hơi nhói. Ái Trân có dáng người nhỏ nhắn, mỗi khi ấm ức bả vai thường run cầm cập như con mèo nhỏ bị chọc giận khiến người ta cũng phiền muộn theo. Anh vô thức thở dài, vô thức đặt tay lên đôi gò má vì tức giận mà đỏ phừng phừng của cô. Ái Trân giật nảy mình. Bá Trường với cô tuy gần gũi nhiều lần nhưng anh chưa bao giờ tình cảm với cô đến thế. Anh xoa xoa gò má của cô, nhẹ nhàng luồn tay qua tóc cô nghịch ngợm rồi khẽ cúi xuống thơm lên trán cô. Ái Trân biết rõ bản thân mình đã và đang ở trong một mối quan hệ sai trái, tương lai sẽ chẳng đi đến đâu cả, nhưng khi môi Bá Trường lướt qua sống mũi cô rồi trượt xuống hôn phớt lên môi cô, trái tim Ái Trân như muốn nổ tung. Cô ôm eo anh, đắm chìm trong sự dịu dàng hiếm có mà anh dành cho mình. Cô cố chấp giống như một đứa trẻ ngang bướng, biết chắc mình sẽ bị ướt nhẹp nhưng vẫn thích lao đầu ra nơi giông bão. Nước mắt chảy ướt đẫm hai bên gò má, Ái Trân xúc động thổ lộ:
- Trường! Em yêu anh!
Lần này thì tới lượt Bá Trường giật nảy mình. Đến chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại hành động điên rồ như thế? Anh đẩy cô ra, giở giọng xua đuổi:
- Mau về đi!
Ái Trân xị mặt nói:
- Muộn rồi, còn về gì nữa?
- Vừa mới ban nãy ngúng nguẩy đòi lượn cơ mà?
- Giờ hết ngúng nguẩy rồi, cho em ở lại nha!
- Không được, biến!
- Có hứng thì gọi tới, hết hứng thì đuổi về. Rõ ghét!
- Ghét thì lần sau đừng vác cái mặt tới nữa, ai mượn.
Bá Trường chảnh choẹ nói. Ái Trân thở dài bảo:
- Nhưng không tới thì con tim nó cứ bị lo lắng á.
- Lo cái gì? Anh có phải con nít đâu?
- Vâng. Anh không phải con nít. Anh còn hơn cả con nít. Hơi tí thì gắt gỏng, hạnh hoẹ, hạch sách người ta.
- Em nói nhiều thế rốt cuộc cũng chỉ vì em muốn nhì nhèo để đêm nay được ở lại chứ gì?
- Vưng ợ!
- Ở lại làm gì?
- Anh thích làm gì thì làm, ai cấm đâu.
Ái Trân tủm tỉm khơi gợi. Bá Trường thấy cô quá láo nên đêm đó đã trừng trị cô vô cùng ác liệt. Sáu giờ sáng hôm sau, khi cô thức giấc thì Bá Trường đã rời khỏi nhà. Ái Trân rời khỏi nhà anh lúc bảy giờ. Tuy người có chút mỏi mệt nhưng tâm trạng cô rất phấn chấn vì lịch trình siêu hot của ngày hôm nay. Cuộc thi "Ăn Bánh Chưng Siêu To Khổng Lồ" tuy chẳng phải cuộc thi lớn lao gì, nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời được ngồi ghế giám khảo nên Ái Trân cực kỳ phấn khích. Cô dành gần hai tiếng làm đẹp ở spa chỉ vì mong khi lên hình mình sẽ đẹp nhất có thể. Chỉ là, không ngờ, khi Ái Trân tới trường quay, Hạnh Trân đã đến trước cả em gái. Ái Trân khó chịu tìm gặp người tổ chức cuộc thi hỏi chuyện:
- Em tưởng chúng ta từng thoả thuận em là giám khảo duy nhất, ngồi ở vị trí chính giữa? Sao tự dưng Hạnh Trân cũng trở thành giám khảo và ngồi ở vị trí đáng nhẽ ra thuộc về em vậy anh?
Anh Long khó xử bảo:
- Thì ban đầu định thế, nhưng hôm qua công ty Nhật Trường thông báo sẽ tài trợ cho cuộc thi nên anh quyết định mời Hạnh Trân làm giám khảo nữa. Thôi thì hai đứa là chị em gái, cùng làm giám khảo có sao đâu?
- Vậy thì anh phải sắp xếp để em ngồi gần chị ấy chứ? Sao lại xếp cho em cái ghế xa tít mù tắp thế?
- Anh cũng muốn thế. Nhưng quản lý của Hạnh Trân bảo đẳng cấp của em chưa đủ để ngồi ngang hàng với chị gái, sợ bọn họ phật lòng nên anh không dám nhiều lời. Em thông cảm cho anh nhé. Bù lại, anh hứa sẽ trả cho em thêm mười phần trăm tiền cát-xê nữa.
- Em thèm vào cái mười phần trăm của anh. Anh làm ăn kiểu này không sợ em bóc phốt hả?
- Anh không giữ lời hứa với em là anh sai. Nhưng em bóc phốt anh thì ít nhiều cũng sẽ liên luỵ tới chị gái em, khiến người ta hiểu nhầm rằng chị em cố tình cướp vị trí giám khảo của em. Một khi danh tiếng của Hạnh Trân bị ảnh hưởng, em nghĩ ê-kíp của Hạnh Trân sẽ để yên cho em à? Bao nhiêu năm trong nghề em còn không biết bọn họ làm truyền thông tốt cỡ nào ư? Em dẫu có nổi tiếng trên mạng thì ngoài đời cũng chỉ là con tép ranh, chán sống hả mà định dây vào tổ kiến lửa?
Vốn không phải là người không biết cân nhắc thiệt hơn nên Ái Trân cố nhoẻn miệng cười, cô bảo:
- Em đùa thôi. Mười phần trăm thì ít quá, anh tăng cho em thêm chút nữa đi. Tội nghiệp em tự dưng lại thành giám khảo phụ ngồi xa tít mù tắp, chẳng biết máy quay có lia tới chỗ em không nữa?
Thấy Ái Trân đúng là bị thiệt nên anh Long quyết định tăng cát-xê lên mười lăm phần trăm cho cô. Cô vui vẻ cảm ơn anh, nhưng lúc vào trong phòng vệ sinh, cô lại như một đứa trẻ oà khóc tức tưởi. Khóc xong, Ái Trân thở dài rửa mặt và trang điểm lại. Suốt buổi ngày hôm đó, cô không ngồi một chỗ quan sát như chị gái mà cố ý chạy tới gần các thí sinh để nhỡ máy quay có lia qua còn được lên hình một xíu. Thắng thấy Ái Trân chạy tới chạy lui như con lăng quăng thì khoái chí vô cùng. Do biết Long rất nhanh nhạy, nếu như có dư dả tiền tài trợ thì nhất định sẽ mời người hot nhất ở thời điểm hiện tại, chính là Hạnh Trân về làm giám khảo nên hôm qua Thắng đã nịnh Trường tài trợ cho cuộc thi này. Anh ghé tai Hạnh Trân thủ thỉ:
- Cái con em gái hám fame của em dù có tương tác trên mạng cao cỡ nào thì đẳng cấp cũng không bao giờ có thể sánh bằng em cả. Chỉ cần em xuất hiện thì người ta sẽ không ngần ngại ngó lơ nó! Đáng đời!
- Nếu em biết Ái Trân đã nhận lời làm giám khảo của cuộc thi này thì em sẽ không bao giờ tới đây. Em không thích chõ chẹ với nó! Anh dám lừa em, anh giỏi lắm!
Hạnh Trân càu nhàu. Thắng tỏ vẻ oan ức nói:
- Anh chỉ muốn trả đũa giúp em thôi mà. Nó chõ chẹ với em suốt, em chõ chẹ với nó tí có sao đâu? Em mà không dằn mặt Ái Trân đến nơi đến chốn thì thứ em mất không chỉ là top 1 trending đâu, mỗi lần tới nhà em ăn liên hoan anh thấy nó quan tâm tới Trường hơi bị nhiều đấy!
- Anh Trường không thích loại con gái tai tiếng đâu. Anh đừng lo bò trắng răng!
Hạnh Trân trấn an Thắng. Kết thúc cuộc thi, cô sai Ái Trân lái xe đưa mình đi mua sắm. Cô bảo em tuỳ ý chọn những món đồ em thích, cô sẽ trả tiền. Ái Trân tuy cũng có thu nhập tốt nhưng so với Hạnh Trân thì đó chỉ là con số nhỏ, cộng thêm hồi ở với mẹ Trang quá thiếu thốn nên khi có tiền, cô luôn nhớ phải tiêu xài tiết kiệm. Cô chẳng bao giờ dám bỏ ra hai chục triệu chỉ để mua một chiếc túi cả, vậy mà chị Hạnh Trân lại đồng ý mua cho cô chiếc túi trị giá hơn một trăm triệu. Chị còn mua cho cô rất nhiều quần áo hàng hiệu nữa. Ái Trân tranh thủ chụp ảnh tự sướng cùng một đống đồ đến từ các thương hiệu nổi tiếng trên thế giới rồi hứng khởi đăng ảnh lên mạng, kèm dòng chú thích đầy tính chất khoe mẽ:
"Em ngoan nên được chị gái tặng đồ đẹp."
Hạnh Trân liếc qua màn hình điện thoại của em gái, thấy mọi người thi nhau bình luận thể hiện sự ghen tị với Ái Trân, đồng thời ca ngợi Hạnh Trân là người chị tuyệt vời, cô cũng vui lây. Hạnh Trân dắt em tới một nhà hàng sang trọng ở gần khu mua sắm, sáng nay cô đã hẹn Bá Trường hai người sẽ dùng bữa ở đây. Đợi mãi không thấy anh tới, Hạnh Trân gọi đồ trước. Đồ ăn được đem ra hơn năm phút rồi nhưng Ái Trân vẫn mải dùng điện thoại khiến Hạnh Trân phải nhắc nhở:
- Ăn thôi em.
- Cho em câu tương tác tí.
Ái Trân chụp hình những món ngon trên bàn để cập nhập bài viết mới. Hạnh Trân nghiêm khắc hỏi:
- Em có ăn hay không để chị kêu phục vụ dọn đi?
Biết chị gái đang cáu nên Ái Trân cất luôn điện thoại. Cô bê đĩa thịt bò bít tết của chị về phía mình, ngoan ngoãn cắt miếng thịt bò lớn ra thành những miếng nhỏ rồi đưa lại cho chị, sau đó mới bắt đầu ăn phần của mình. Ái Trân ăn rất ngon miệng, Hạnh Trân ăn không hết nên em gái ăn nốt phần thịt bò thừa của cô. Những món ăn khác bày trên bàn, Ái Trân tiếc của nên cũng cố ăn hết không bỏ phí. Ăn xong, trong lúc chị thanh toán, Ái Trân chủ động đi lấy xe chở chị về nhà. Lên tới phòng mình, Hạnh Trân mới ngó điện thoại, thấy có ba chục cuộc gọi nhỡ nhưng cô mặc kệ không gọi lại. Đợi Bá Trường gọi thêm cuộc nữa cô mới nhấc máy. Bá Trường rối rít xin lỗi người yêu, đồng thời xin cô đợi một xíu, anh sẽ đến liền. Hạnh Trân nhẹ nhàng nói:
- Nguyên tắc của em là đã đến muộn thì khỏi tới.
Bá Trường giải thích:
- Sáng nay trợ lý gọi điện báo rất nhiều máy móc trong nhà máy sản xuất mỳ gói dừng hoạt động đột ngột nên anh phải lái xe về đó gấp. Anh vừa mới xử lý mọi việc ổn thoả xong, em thông cảm cho anh nhé!
- Nếu có việc gấp thì anh phải nhắn tin cho em chứ!
- Lần đầu tiên gặp sự cố lớn nên anh hơi căng thẳng, anh quên khuấy mất. Anh xin lỗi.
- Nếu anh thực sự giỏi giang như các anh nam chính trong phim thì chút chuyện nhỏ như thế đâu thể làm anh căng thẳng đến mức quên luôn bạn gái.
- Anh xin lỗi. Anh đôi khi... cũng chỉ là người bình thường... cũng có những lúc áp lực vì công việc. Em đừng nói anh quên bạn gái, tội nghiệp anh. Anh vẫn nhớ có hẹn với em mà, anh chỉ quên không nhắn tin với em anh sẽ đến muộn thôi.
- Quên gì thì cũng như nhau cả thôi anh ạ!
Dứt lời, Hạnh Trân lạnh lùng cúp máy. Ái Trân nghe được cuộc đối thoại giữa anh và chị nên lén lút gọi điện cho Bá Trường báo rằng chị đã về nhà rồi lái xe rời khỏi nhà. Bá Trường vội vã tới nhà người yêu. Anh bấm chuông mấy lần, Hạnh Trân ngó qua cửa sổ thấy Bá Trường đang đứng ngoài cổng, nhưng cô mặc kệ. Mười giờ đêm, Ái Trân về tới cổng nhà vẫn thấy Bá Trường đứng đợi bên ngoài. Ba mẹ cô đi chơi vẫn chưa về, chị đang giận nên cô chỉ dám nhét vào túi áo anh vài chiếc kẹo rồi mở cổng vào nhà. Mười một giờ đêm, Hạnh Trân vẫn không có dấu hiệu hạ hoả, Bá Trường thôi không đợi nữa. Anh trở về nhà với một cái đầu đau buốt và một cái bụng rỗng tuếch. Thật may, ở trên bàn ăn trong bếp đã có sẵn một mâm cơm. Có một tờ giấy nhỏ đặt trên bàn, nét chữ cực xấu:
"Nhớ hâm nóng cơm và thức ăn lại rồi mới được ăn."
Con nhỏ Ái Trân lếu láo này, dám ra lệnh cho anh cơ đấy! Anh lại cứ thích không hâm nóng, cứ thích ăn nguội đấy, thì sao nào? Làm gì được nhau? Chẳng biết qua đây khi nào mà làm được lắm món thế? Bày biện chặt hết cả cái mâm nhà anh. Nào là canh chua, nào là dứa xào thịt bò, nào là cá bống kho tộ, trứng đúc thịt, nộm dưa chuột. Gớm! Bày vẽ! Màu mè! Miệng Bá Trường chê ỏng chê eo, nhưng cũng chính cái miệng đó lại ăn ngon nghẻ. Dùng xong bữa tối muộn, anh mới có sức để soạn tin nhắn:
"Hạnh Trân! Anh sai rồi! Em tha thứ cho anh nhé!"
Rất tiếc, tin nhắn không gửi đi được, bởi vì Hạnh Trân đã chặn số của anh. Tính từ ngày đầu tiên hẹn hò với Hạnh Trân tới giờ thì Bá Trường không thể nào đếm xuể số lần mình bị Hạnh Trân chặn số nữa rồi. Thực ra, anh có thể gửi tin nhắn cho cô qua mạng xã hội hoặc dùng số khác gọi điện xin lỗi cô như những lần trước. Tuy nhiên, lần này, anh mặc kệ luôn. Anh thực sự... mệt mỏi quá đỗi!
Bá Trường thở dài thò tay vào túi áo lấy ra mấy chiếc kẹo Ái Trân cho anh. Giấy gói kẹo hình gấu xinh siêu sến nhưng ăn kẹo xong anh lại không nỡ vứt đi, anh gấp thành hình trái tim rồi tủm tỉm chụp ảnh lại gửi cho Ái Trân. Cô không hề khen anh khéo tay, chỉ nhắn tin hỏi:
"Thị Trường cô nương có hâm nóng cơm và thức ăn như bổn công tử dặn dò không thế?"
Bá Trường cực kỳ dị ứng với kiểu trêu chọc này. Anh rõ ràng là đàn ông đích thực mà Ái Trân lại đi ví von anh với "cô nương". Bực bội, Trường nhắn lại cụt lủi:
"Không."
"Vậy là nàng đã quá hư rồi. Thị Trường cô nương đã bị vấy bẩn lại còn hư hỗn, thử hỏi Văn Trân công tử ta đây làm sao có thể tiếp nhận nàng?"
"Không thể tiếp nhận thì cút!"
Bá Trường nhắn tin cục xúc. Anh tức tối gọi điện cho cửa hàng quà lưu niệm mở bán 24/7 của một người bạn để mua quà gửi tặng Ái Trân, còn không quên lựa chọn dịch vụ chuyển phát hoả tốc. Sau đó, anh hứng khởi nằm đợi cô online. Chỉ chưa đầy một tiếng sau, Ái Trân đã livestream. Giọng cô phấn khích cực độ:
- Em xin chào cả nhà ạ. Em là Ái Trân xinh nhưng xàm đây! Eo ui! Không hiểu sao đêm khuya thế này rồi mà vẫn có người gửi quà tặng em. Chuyển phát muộn vậy chắc tốn tiền lắm, ai mà thương em ghê vậy? Còn giấy gói quà hình em gấu xinh nữa chứ! Sao biết em thích gấu? Tâm lý ghê á! Em phải bóc ra coi mới được. Hồi hộp quá đi thui!
Những người xem livestream cũng hồi hộp cùng Ái Trân. Bóc xong lớp giấy bọc quà bên ngoài, nhìn thấy chiếc hộp đựng điện thoại siêu đẹp, Ái Trân sướng phát rồ. Cô vui vẻ khoe khoang:
- Là điện thoại mọi người ạ, nom cái hộp là biết xịn sò rồi. Em thòm thèm em này lâu lắm rồi mà chưa dám mua, tại đắt ý! Có em này chắc em livestream mượt lắm đây. Ui! Tim em run quá đỗi mọi người ơi! Em phải đi rửa tay bằng xà phòng thơm đã rồi mới dám mở hộp ạ!
Ái Trân hí hửng chạy vào trong phòng tắm rửa tay thật sạch, thật thơm rồi mới dám chạy ra mở hộp điện thoại. Đập vào mắt cô là bộ sưu tập mười con gián nhựa vô cùng giống thật, khiến cô trong phút chốc không giữ được bình tĩnh mà khóc thét lên. Bá Trường cười lăn lộn, rất nhiều người coi livestream cũng thả mặt cười trên nỗi đau của cô. Có một anh fan chân chính vì quá xót xa thần tượng nên đã nhảy vào bình luận:
"Ái Trân đừng buồn, cho anh địa chỉ nhà em, anh sẽ gửi tặng em chiếc điện thoại em thích."
Chiếc bình luận khiến Bá Trường cực kỳ ngứa mắt nhưng lại khiến Ái Trân được an ủi phần nào. Cô gạt nước mắt, nhoẻn miệng cười bảo:
- Úi! Em không dám cho địa chỉ đâu ạ. Nhỡ anh là fan trá hình xong anh tới oánh em thì toi. Anh thương em thì cày view các clip em đăng và chịu khó coi em livestream là em cảm kích lắm rồi ạ. Các anh, các chị khác cũng thế nhá, thương em thì phải chịu khó tương tác với thả tim cho em nhá. Thui, muộn rồi, em chúc mọi người ngủ ngon và có những giấc mơ tương đối đẹp nha! Em chào cả nhà ạ!
Sau khi dừng livestream, Ái Trân mới phát hiện ra bên dưới mấy con gián có một tấm thiệp, trong tấm thiệp có dòng chữ nắn nót:
"Vì em xứng đáng!"
Là chữ của Kiên Trí, bạn cùng lớp hồi cấp ba với Ái Trân và Hạnh Trân. Chữ bạn siêu đẹp nên Ái Trân nhìn phát là nhận ra liền. Bá Trường cũng học chung lớp với bọn cô, nhưng Trường là con trai của bác Nhật, bạn thân của ba mẹ cô nên hai chị em cô gọi Trường là anh. Trí rất hiền, Ái Trân không tin bạn trêu đểu mình. Chắc chắn là bạn thân của Trí, anh Trường giở trò rồi. Cô tức tối nhắn tin cho anh:
"Nhâm thờn hư."
Bá Trường tuy thông thạo năm ngoại ngữ nhưng vẫn không thể hiểu được ý tứ của Ái Trân. Nghi ngờ cô dùng một loại chữ cổ nào đó, sáng hôm sau, trước khi bắt đầu cuộc họp để triển khai kế hoạch kinh doanh tháng tới, Trường đem vấn đề nan giải ra thảo luận với nhân viên. Nghe cách anh chậm rãi đọc "nhâm thờn hư" rồi ngô nghê hỏi nghĩa của nó, mọi người ôm bụng cười nghiêng ngả. Trường sửng sốt hỏi:
- Ơ hay nhờ? Biết thì ton hót chứ cười cười cợt cợt cái nỗi gì? Muốn anh đuổi việc cả lũ hả?
- Sếp! Sếp nghiêm túc quá hoá ngô nghê rồi! Sếp thử đọc ngược lại cụm từ sếp vừa đọc coi!
Bá Trường vô tư đọc theo lời nhân viên:
- Hư thờn nhâm!
- Vâng, nhưng phải hơi lái lái đi ạ.
- Như thờn...
Tuy Bá Trường đã kịp hiểu chuyện để không nói chữ "hâm" nhưng cấp dưới vẫn cười ngặt nghẽo. Ái Trân láo toét! Dám chơi chữ với anh! Suốt từ sáng tới chiều, anh cố nén cơn giận, buổi tối phải đi tiếp khách nên anh tiếp tục phải kìm nén. Mười rưỡi về nhà, chịu hết nổi nên việc đầu tiên anh làm là gọi điện cho Ái Trân mắng cô hỗn. Cứ ngỡ cô sẽ biết điều xin lỗi anh, ai ngờ cô chỉ cười khanh khách khiến anh càng điên tiết. Anh ra lệnh:
- Em mau qua đây!
- Sao? Muốn em hả?
Ái Trân đoán chuẩn đấy! Anh đang rất muốn vả cho cô vài cái cho bõ tức đây. Nhưng anh đâu có dại mà nói thật, anh thảo mai bảo:
- Ừ. Qua mau đi! Anh sắp chịu hết nổi rồi!
Bá Trường cúp máy. Vì ôm cục tức trong lòng nên anh thấy thời gian trôi qua rất chậm. Để đỡ sốt ruột, anh mở điện thoại, vào kênh của Ái Trân coi mấy clip xàm xí. Ai ngờ coi một lát thì thấy cô livestream, anh tò mò nhấn vào xem, nghe giọng cô run như cầy sấy:
- Mọi người ơi, mọi người đừng đi ngủ nha, cố gắng thức với em nha. Cái bãi đỗ xe khỉ gió nó lại cách nhà bạn em tận ba trăm mét lận, ban ngày đi bộ tí là tới mà sao ban đêm cứ thấy rờn rợn kiểu gì ý mọi người ạ, cảm giác lơ đễnh xíu là sẽ có anh ma nhảy ra bắt mình. Em đang đi bộ tới nhà bạn đây rồi. Em sợ lắm, mọi người cố thức với em, đừng bỏ rơi em nhá!
Có rất nhiều người động viên Ái Trân đừng sợ, hứa sẽ thức coi cô livestream. Nhưng số cô nhọ, đang yên đang lành thì điện thoại sập nguồn. Tự dưng livestream dừng đột ngột khiến Bá Trường cực kỳ nóng ruột, anh vội vã rời khỏi nhà. Đi được một đoạn, trông thấy bóng dáng quen thuộc, Bá Trường chợt thở phào nhẹ nhõm. Trường cố tình nép vào góc khuất, chờ Ái Trân đi qua chỗ mình anh mới đột ngột kéo cô vào lòng, giọng điệu anh đầy dữ tợn:
- Ái Trân! Ngươi đã bị ma bắt!
Nhận ra mùi hương thơm mát và giọng nói quen thuộc, Ái Trân cũng thở phào. Cô hí hửng nói:
- Được ma nữ Thị Trường bắt cóc là niềm vinh hạnh của Văn Trân ta!
Dứt lời, Ái Trân nhõng nhẽo kêu mỏi chân. Chỉ làm nũng vậy thôi mà không ngờ anh lại thương tình bế cô lên, đưa cô về nhà. Tuy là sau đó anh vô tình ném cô rầm một cái lên giường nhưng cô vẫn cười rất tươi. Cô nói:
- Điện thoại bị sập nguồn làm em không livestream được nữa, sợ chớt đi được. May mà anh ra đón em! Anh lo cho em à?
- Em bị mắc bệnh ảo tưởng hơi nặng rồi đấy! Anh đi dạo, tình cờ gặp em thôi. Lo lắng cái nỗi gì?
Ái Trân xị mặt. Bá Trường đem điện thoại đi sạc pin giúp cô. Chỉ là một hành động nhỏ thôi nhưng lại khiến Ái Trân cảm động. Anh bẹo má cô rồi mắng mỏ:
- Em bị khùng hả? Sợ ma như vậy mà vẫn bất chấp đi sang chỗ anh, dại trai thực sự!
Giọng anh rất to, rất oai, nhưng lòng anh lại ngập tràn áy náy. Anh đã luôn ích kỷ yêu cầu Ái Trân qua nhà mình mà không hề quan tâm tới việc con gái đi đêm khuya rất nguy hiểm. Anh tức tối yêu cầu:
- Từ giờ trở đi, cho dù là anh hay bất cứ thằng nào gọi, chỉ cần quá mười giờ đêm thì em đều có quyền từ chối. Em là con gái, em có quyền kiêu. Em hiểu không?
Ái Trân lắc đầu. Cô ngây ngô nói:
- Em không tới, nhỡ anh tìm đứa khác thì sao? Lúc đó kiêu chảnh cũng để làm gì đâu? So với chuyện sợ ma thì em còn sợ anh không cần em hơn nhiều.
Mặt Bá Trường đỏ bừng, tim anh đập dồn dập. Không muốn Ái Trân nhìn thấu mình nên anh nói phũ:
- Anh vốn dĩ chưa bao giờ cần em cả. Có thì có, không có thì thôi. Vậy nên em bớt sợ linh tinh đi!
Bá Trường lạnh lùng quá kích Ái Trân nổi điên. Cô bật dậy nói thẳng vào mặt anh:
- Được rồi. Nhớ cái mồm mày nói đấy! Lần sau nửa đêm mày mà còn gọi cho bà thì mày tự vả vào mồm mày nhá! Bà đây cũng đếch thèm sợ sệt linh tinh nữa. Bà đi về! Chào! Không hẹn gặp lại!
Bá Trường chặn trước cửa phòng ngủ không cho Ái Trân xông ra ngoài. Anh cau có hỏi:
- Em xưng hô kiểu gì thế? Mày? Bà? Em là bà ai?
Ái Trân xông tới đấm bùm bụp vào ngực Bá Trường rồi vênh váo nói:
- Bà là bà mày đấy! Được chưa? Con cháu bất hiếu, ăn cháo xong đá bát thế à? Tránh đường cho bà về!
Chưa bao giờ phải đối phó với loại con gái ngang ngược như Ái Trân nên Bá Trường tức sôi máu. Anh giơ tay lên, nhưng chưa kịp vả cho cô một phát thì cô đã nhanh nhẹn áp hai tay mình lên má rồi đắc chí hỏi:
- Mày tưởng đánh bà mày dễ lắm hả?
Không thể giữ nổi bình tĩnh, cũng không thể tiếp tục xưng hô lịch sự với Ái Trân, Bá Trường cúi xuống cắn mạnh lên bả vai cô rồi đanh giọng hỏi lại:
- Mày tưởng mày là bà anh thì mày thích làm vương làm tướng gì cũng được hả? Thế thì mày lại nhầm hơi bị to rồi đấy con ranh con ạ!