- Phải!
Đại Niên nói :
- Con người này gần đây dường như đột nhiên rất thích sạch sẽ, mỗi ngày đều phải tắm mấy lần nước sạch.
Tiểu Yến đột nhiên cười cười rất là thần bí :
- Nam nhân thích tắm nước lạnh không nhất định là vì thích sạch sẽ.
Đại Niên trừng mắt hỏi :
- Không vì thích sạch thì vì cái gì?
- Ngươi vẫn còn là một đứa trẻ, ngươi sẽ không hiểu.
Tiểu Yến nói :
- Chuyện người lớn, ngươi tốt nhất đừng nên hỏi.
Tiểu Yến bóp chết con trùng nhỏ trong tay, đứng dậy, vươn vai, rồi chợt hỏi Đại Niên :
- Ngươi xem hắn gần đây có gì khác trước không?
- Dường như có một chút!
Đại Niên lại nháy nháy mắt :
- Gần đây tính khí của hắn trở nên đặc biệt nóng nảy, tinh thần dường như kém sút hơn trước đây, đôi mắt luôn đỏ, giống như xưa nay buổi tối không ngủ vậy.
- Hôm nay hắn có hỏi ta không?
- Một tháng nay, lúc gặp mặt được ta, thì câu nói đầu tiên là hỏi ta có thấy mặt ngươi không?
Đại Niên nói tiếp :
- Hôm nay hắn vẫn nói nhất định muốn ngươi đi gặp hắn, vì hắn có một chuyện rất là quan trọng muốn gặp ngươi.
Đại Niên đột nhiên cười cười :
- Nhìn cái tướng của hắn, làm như là không gặp được ngươi thì sẽ chết ngay tức khắc vậy.
Tiểu Yến cũng cười, vừa thần bí vừa vui vẻ. Đại Niên nhịn không được liền hỏi :
- Ngươi có biết hắn có chuyện gì mà kiếm ngươi không?
- Ta biết!
Tiểu Yến mỉm cười :
- Ta đương nhiên biết!
- Nếu ngươi không đi, có phải hắn thật sự sẽ chết hay không?
- Cho dù không chết thì cũng sẽ rất buồn.
Tiểu Yến cười càng vui hơn :
- Ta nghĩ những ngày gần đây hắn rất là buồn, mỗi ngày mỗi buồn hơn, buồn vô cùng.
Nàng rõ ràng cười rất là vui vẻ, nhưng không biết tại sao, lúc nàng cười vui vẻ nhất, khuôn mặt lại đỏ lên.
Một nữ nhân thường chỉ lúc tâm động thì mới đỏ mặt như vậy.
Đại Niên lại hỏi :
- Ngươi có muốn đi gặp hắn không?
- Ta muốn đi.
- Bao giờ đi?
- Hôm nay sẽ đi.
Vẻ mặt ửng đỏ của Tiểu Yến đột nhiên biến mất :
- Đi ngay bây giờ!
Nàng đột nhiên lướt lên trên ngọn cây, từ một cành cây đâm ngang ngắt xuống một thanh kiếm. Lúc nàng nhảy xuống, vẻ mặt đã trở nên trắng xanh.
Đại Niên kinh ngạc nhìn Tiểu Yến, vì chưa bao giờ nhìn thấy sắc diện một con người lại biến đổi nhanh như vậy.
Đại Niên vốn không phải là kẻ nhát gan, nhưng lúc này lại bất giác nhảy bật lùi ra phía sau mấy bước, giống như là sợ lão đại của nó sẽ rút kiếm ra đâm vào họng vào ngực của nó vậy.
Nó sợ không phải là không có nguyên nhân.
Chỉ có người muốn sát nhân, mới có sắc diện như vậy.
Nhưng nó không đào tẩu, chỉ vì nó biết người mà lão đại muốn giết không phải là nó, nhưng nó cũng không ngờ lão đại sẽ giết Tiểu Phương. Đại Niên xưa nay cho rằng họ là bằng hữu, bằng hữu rất thân.
Tay Tiểu Yến xiết chặt cán kiếm, lạnh lùng nhìn Đại Niên, đột nhiên hỏi :
- Chân của ngươi sao run vậy?
- Ta sợ.
Đại Niên nói.
- Ngươi sợ gì?
Tiểu Yến lại hỏi :
- Sợ ta?
Đại Niên gật đầu.
Nó không thể phủ nhận, cũng không dám phủ nhận.
Tiểu Yến đột nhiên cười cười, thoáng vẻ sát khí :
- Ngươi sợ ta từ lúc nào thế?
- Mới đây!
- Tại sao?
- Tại vì...
Đại Niên lắp bắp :
- Vì vừa rồi ngươi xem ra giống như có tướng dạng muốn sát nhân.
Tiểu Yến cười cười nói :
- Còn bây giờ lẽ nào ta không giống kẻ muốn đi sát nhân hay sao?
Đại Niên không dám mở miệng.
Tiểu Yến nhìn trừng nó hồi lâu, đột nhiên thở dài nói :
- Ngươi đi đi, tốt nhất hãy đi cho mau, đi càng xa càng tốt.
Nàng còn chưa dứt lời, thì Đại Niên đã vụt chạy.
Đại Niên chạy không nhanh, vì hai chân của nó mềm nhũn, y phục của nó ướt đẫm.
Vì nó chợt có một cảm giác vừa kỳ quái vừa đáng sợ.
Nó đột nhiên phát hiện lão đại của nó trong tích tắc vừa rồi, rất có thể sẽ rút kiếm giết nó.
Chỉ đến lúc Đại Niên đã bỏ chạy rất xa, Tiểu Yến mới chậm rãi buông lỏng tay cầm kiếm.
Lòng bàn tay của nàng cũng ướt đẫm.
Vì bản thân nàng cũng biết, trong tích tắc vừa rồi, vô luận ai đứng ở trước mặt nàng, đều có thể bị nàng đâm chết.
Cái mà nàng luyện vốn là kiếm pháp sát nhân.
Những ngày gần đây, nàng thường có xung động muốn giết người, nhất là trong giây phút vừa rồi, sát cơ và sát khí trong lòng nàng đã thấu vào lưỡi kiếm. Tiểu Yến biết kiếm pháp của nàng đã luyện thành, kiếm pháp của Tiểu Phương rõ ràng cũng đã luyện thành.
Tại vì cảm xúc của họ cũng nóng nảy như vậy, cũng xung động như vậy.
Giữa trưa.
Tiểu Yến chưa đi kiếm Tiểu Phương.
Kiếm vẫn trong bao, nàng đã lên đỉnh núi.
Đây là một tòa núi hoang vu xưa nay chưa có ai leo lên, vốn không có đường lên đỉnh.
Phía sau một cánh rừng nguyên thủy dày dặc, trong một dốc núi u tĩnh, có một hồ suối nước trong xanh, chính là nơi phát nguyên của dòng suối phía sau nhà của Tiểu Phương.
Tiểu Yến thường đến đây, chỉ có nơi này mới hoàn toàn thuộc về nàng. Chỉ có ở đây, nàng mới có thể tự do tự tại hành động suy nghĩ, tùy tiện muốn làm cái gì thì làm cái đó, đều không có người đến quấy rầy.
Tiểu Phương tin chắc là ngoại trừ nàng ra xưa nay chưa có ai đến nơi này cả.
Đã là tiết thu, nước suối được ánh sáng mặt trời chiếu xạ không lạnh lắm. Nàng liền duỗi một chân ra, toàn thân dần dần nhẹ rung vì lạnh, lạnh từ bàn chân cho đến thấu con tim, giống như bị một tình nhân bạc tình dùng tay bóp lấy.
Tiểu Yến thích cảm giác này.
Trong cánh rừng có một phía nham thạch, bên dưới có giấu một cái túi, cái túi này do Tiểu Yến giấu, đã rất lâu, nay mới lấy ra.
Trong cái túi là y phục của Tiểu Yến, từ nội y cho đến y phục bên ngoài đều hoàn bị không thiếu, mỗi món đều còn mới tinh, đều dùng tơ nguyên chất may thành mềm mỏng êm nhẹ như da thiếu nữ.
Giống như da của chính bản thân nàng.
Tiểu Yến lấy từng món từng món từ trong túi ra, rồi trải trên một phiến đá ở bên cạnh hồ đã dùng nước hồ rửa sạch, rồi dùng kiếm đè lên.
Sau đó Tiểu Yến cởi bỏ y phục trên người mình ra, cởi bỏ chiếc khăn buộc chặt ở trước ngực ra, lõa thể nhảy xuống dòng nước vừa ấm áp vừa mát lạnh, giống như đột nhiên được một tình nhân vừa đa tình vừa vô tình ôm chặt vào lòng.
Chân, ngực của nàng lập tức căng cứng.
Nàng thích cái cảm giác này.
Tiểu Yến nhắm mắt lại, xoa vuốt nhẹ bản thân mình, chỉ có bản thân nàng mới biết mình đã là một nữ nhân trưởng thành đầy đủ.
Nước suối từ đây chảy xuống, chảy đến phía sau ngôi nhà gỗ của Tiểu Phương.
Tiểu Yến chợt tưởng tượng Tiểu Phương lúc này rất có thể cũng đang dùng nước suối này để tắm rửa bản thân.
Trong lòng nàng đột nhiên có một cảm giác không cách gì hình dung được từ trong đáy tim kích thích đến gót chân của nàng.
Sau trưa.
Tiểu Phương mình ướt đẫm nhảy ra khỏi dòng nước suối ở phía sau ngôi nhà gỗ của mình, để cho ngọn gió thu mát lạnh thổi khô thân thể.
Lúc còn thiếu niên chàng thường dùng cách này để ức chế cảm xúc của bản thân, thường là rất hữu hiệu.
Nhưng bây giờ đến lúc toàn thân chàng đã khô lạnh, mà trái tim vẫn nóng như lửa.
Đây có phải là chàng đã luyện thành kiếm pháp của Độc Cô Si, vì vậy trở nên giống như Độc Cô Si, cách mỗi khoảng thời gian, nếu không giết người thì tính khí không cách gì phát tiết.
Chàng chưa bao giờ nghĩ kỹ qua điều này.
Chàng không dám nghĩ đến.
Chỉ mặc quần, chàng liền nhắc thanh kiếm của mình lao vào cánh rừng phong luyện kiếm.
Cánh rừng phong này cũng giống như cánh rừng phong ở trước núi, lá đều đã đỏ, đỏ như lửa.
Đỏ như máu.
Tiểu Phương rút kiếm, Quỷ Nhãn ở trên kiếm cơ hồ đang nhìn trừng chàng cơ hồ như đã nhìn thấy tim chàng, nhìn thấy tà niệm ẩn giấu đã rất lâu trong đáy tim chàng nhưng xưa nay bị ức chế.
Đây vốn chính là tội ác nguyên thủy nhất của nhân loại, có thể khống chế nó, nhưng không cách gì tiêu diệt được nó.
Tiểu Phương một kiếm đâm ra, đâm tới một cái cây.
Không một chiếc lá nào ở trong đám lá đã sắp tàn lụi ở trên cây rôi xuống cho dù lưỡi kiếm của chàng đã đâm ngập vào trong cây.
Nếu cây mà có tim, thì rõ ràng là đã bị kiếm này đâm xuyên.
Nếu chàng đâm người, thì kiếm này rõ ràng là một kiếm chí mạng!
Tay của chàng vẫn nắm chặt cán kiếm, gân xanh trên lưng bàn tay từng sợi nổi u lên, giống như những con độc xà.
Trong tim chàng có phải cũng đang có một con độc xà.
Kiếm của chàng vẫn còn chưa rút ra, thì nghe thấy có người đang vỗ tay kêu chàng, chàng quay đầu lại, nhìn thấy Tề Tiểu Yến.
Tiểu Yến đang dựa vào một cái cây ở phía sau lưng, ánh nắng từ trên ngọn cây chiếu rọi xuống khuôn mặt của nàng.
- Cung hỉ!
- Kiếm pháp của ngươi đã luyện thành rồi.
Tiểu Phương chậm rãi quay người lại, nhìn Tiểu Yến.
Mặt nàng rất tươi sáng, thanh thản, y phục Tiểu Yến mặc trên người giống như lớp da dán sát vào bộ ngực căng cứng và eo hông mềm mại của nàng.
Chàng không muốn nhìn Tiểu Yến như vậy, nhưng chàng đã nhìn thấy những nơi mà chàng vốn không nên nhìn.
Đột mắt của chàng đột nhiên lộ ra vẻ khác lạ, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn, rất lâu sau chàng mới hỏi :
- Còn ngươi?
- Kiếm pháp của ngươi cũng luyện thành rồi chứ?
Tiểu Yến không tránh né ánh mắt của chàng, cũng không tránh né câu hỏi :
- Phải!
Nàng nói :
- Kiếm pháp của ta cũng xem như đã luyện thành rồi, vì ngươi đã không có gì có thể dạy cho ta được nữa.
Câu trả lời của Tiểu Yến trực tiếp dứt khoát, rất thẳng thắn.
Tiểu Phương cố gắng không để cho bản thân lại nhìn những chỗ mà một nữ nhân vốn không nên để cho nam nhân nhìn thấy.
- Ta hiểu rõ ý của ngươi.
Chàng nói.
- Ngươi hiểu rõ?
Tiểu Yến hỏi chàng :
- Ngươi nói ý của ta là gì?
- Bây giờ ta đã không còn gì có thể dạy cho ngươi được nữa, ngươi cũng không còn gì có thể dạy cho ta, vì vậy mối quan hệ của bọn ta đã kết thúc.
Tiểu Phương cố gắng khống chế bản thân mình :
- Ta kiếm ngươi đến, là để muốn nói với ngươi, ta đã chuẩn bị để đi rồi.
- Ngươi không thể đi!
Tiểu Yến nói :
- Ít nhất bây giờ vẫn không thể đi.
- Tại sao?
- Vì bọn ta còn phải đi tìm Độc Cô Si.
Không có Độc Cô Si, thì vốn đã không có quan hệ này. Bây giờ mối quan hệ của bọn họ tuy đã kết thúc nhưng giữa bọn họ và Độc Cô Si vẫn còn có món nợ phải thanh toán.
- Vì vậy giữa hai ta phải có một người đi tìm Độc Cô Si.
Tiểu Yến nhìn chằm Tiểu Phương :
- Cũng chỉ có thể một người đi.
- Tại sao?
- Vì ta là ta, ngươi là ngươi, nguyên nhân nhưng mà bọn ta muốn kiếm Độc Cô Si vốn không giống nhau.
Ánh nắng trên mặt Tiểu Yến đã chiếu rọi đến một chỗ khác, sắc diện nàng trắng xanh, giọng nói lạnh lùng.
- Giữa bọn ta vốn không có một chút quan hệ gì, chuyện của ta đương nhiên phải do ta giải quyết, ngươi không thể thay thế ta, ta cũng không thể thay thế ngươi.
- Vậy ngươi đi hay là ta đi?
- Ai sống, người đó sẽ đi.
- Bây giờ hai ta vẫn còn sống.
- Tiếc là giữa bọn ta nhất định có một người sống không lâu nữa, ta đã nhìn thấy trong khoảnh khắc nữa sẽ có một người chết ở đây.
- Ai sẽ chết?
- Ai bại, người đó sẽ phải chết!
Tiểu Yến nhìn chằm vào bàn tay cầm kiếm của Tiểu Phương :
- Ngươi có kiếm, ta cũng có kiếm, ngươi đã luyện thành kiếm pháp của ta, ta cũng đã luyện thành kiếm pháp của ngươi.
- Bây giờ có phải đã đến lúc bọn ta thử với nhau xem ai cường ai nhược phải không?
- Phải!
- Ai bại thì người đó chết?
- Phải!
Tiểu Yến nói :
- Kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết, như thế đã là rất công bình phải không?
Câu trả lời của Tiểu Phương cũng dứt khoát như vậy :
- Phải, như thế là rất công bình.
Kiếm quang lóe lên, hai thanh kiếm đã rút ra.
Kiếm pháp mà bọn họ luyện tuy giống nhau, nhưng giới tính bọn họ khác nhau, thể chết khác nhau, trí tuệ và cách nghĩ cũng khác nhau.
Chiêu thức bọn họ sử dụng tuy giống nhau, nhưng trong tích tắc xuất thủ cũng có biến hóa bất đồng.
Thắng bại sinh tử của bọn họ là quyết định ở trong tích tắc ày.
Tiểu Yến đột nhiên hỏi Tiểu Phương :
- Ngươi có hậu sự gì muốn dặn dò ta không?
- Còn ngươi?
Tiểu Phương hỏi ngược lại.
- Ta không có!
Tiểu Yến lại cười cười nói :
- Vì ta sẽ không chết.
- Ngươi có nắm chắc không?
- Đương nhiên.
Tiểu Yến mỉm cười :
- Nếu không thì ta đến làm gì?
Tiểu Phương muốn cười nhưng cười không nổi, vì bản thân chàng thật sự không nắm chắc được một chút gì.
Đối thủ của chàng tràn đầy sự tự tin vào bản thân mình.
Trong trận quyết chiến sinh tử này, sự tự tin rõ ràng cũng là một nhân tố lớn quyết định thắng bại.
Tiểu Yến lại hỏi :
- Ngươi có biết tại sao ngươi nhất định phải thua không?
- Không!
- Vì ngươi là nam nhân.
Câu trả lời của Tiểu Yến rất kỳ quái.
Tiểu Phương không hiểu, vì vậy nhịn không được hỏi :
- Vì ta là nam nhân nên mới nhất định thất bại ư?
- Phải.
Tiểu Yến nói :
- Chính là như vậy.
- Tại sao?
- Vì ngươi đã luyện qua kiếm pháp của Độc Cô Si.
Tiểu Yến tiếp :
- Ta đã nói, kiếm pháp của Độc Cô Si rất tuyệt, cũng rất tà, cách mỗi khoảng thời gian, nhất định phải mang tinh khí phát tiết ra, thâm tâm mới có thể giữ được bình ổn.
Nàng cố ý thở dài nói :
- Nhưng tinh khí của ngươi không có chỗ để phát tiết ra, vì vậy gần đây ngươi đã dần dần thay đổi, trở nên nóng nảy bất an, cho dù một ngày có tắm mấy lần nước lạnh cũng vô dụng thôi.
Tiểu Yến lại cười cười :
- Một người nếu ngay xúc cảm của bản thân mình mã cũng không giữ được bình yên, thì kẻ đó có thể xem là một đối thủ đáng sợ hay không chứ?
Tiểu Yến cười tiếp :
- Thế thì ngươi làm sao mà không bại được?
Bàn tay nắm kiếm của Tiểu Phương lại nổi u lên gân xanh, lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh.
Bản thân chàng cũng đã phát giác ra điều này.
Tuy chàng hiểu rõ Tiểu Yến nói như vậy là vì muốn tiêu hủy lòng tin của chàng, nhưng chàng không cách gì phản bác được.
Nếu niềm tin của một con người đã bị tiêu hủy thì làm sao có thể đánh bại đối thủ trong trận quyết chiến sinh tử?
Tiểu Yến nhìn chằm chằm chàng :
- Vì vậy ta mới hỏi ngươi, ngươi còn có hậu sự gì muốn dặn dò? Còn có lời gì muốn nói nữa hay không?
- Chỉ có một câu!
Tiểu Phương trầm tư, hối hận nói :
- Cho dù ngươi có thể đánh bại ta, nhưng cũng tất sẽ chết ở dưới kiếm của Độc Cô Si.
- Tại sao?
Câu trả lời của Tiểu Phương cũng kỳ quái như cách nói ban nãy của Tiểu Yến :
- Vì ngươi là nữ nhân!
Chàng nói tiếp :
- Vì ngươi là nữ nhân nên ngươi mãi mãi không có cơ hội đánh bại Độc Cô Si.
Tiểu Yến cũng không hiểu, vì vậy nàng nhịn không được hỏi :
- Tại sao?
Tiểu Phương nói :
- Vì kiếm pháp của Độc Cô Si xác thực rất tuyệt, cũng rất tà, sau khi trải qua năm tháng, ta cảm thấy có một luồng tinh khí ức chế tích tụ lại.
Chàng nhìn trừng đối thủ của chàng :
- Nhưng ngươi không có!
Tiểu Phương nói :
- Vì ngươi là nữ nhân, vốn không cách gì có được tinh túy trong kiếm pháp của Độc Cô Si.
Bàn tay của Tiểu Yến tròn nhuận mềm mại xinh đẹp, nhưng bây giờ bàn tay cầm kiếm của nàng cũng đã có gân xanh nổi hằn lên, nụ cười trên mặt nàng cũng biến mất.
- Bất kể như thế nào ta cũng phải thử xem!
Mũi kiếm trong tay Tiểu Yến từ từ nhấc lên :
- Vì vậy bây giờ ta muốn dùng ngươi trước tiên để thử qua kiếm của ta!
Lúc này sắc trời đã dần tối, trong cánh rừng tối chợt có một đạo kiếm quang bay lên.
Kiếm quang xé không gian vang động, lá cây rơi lả tả, kiếm khí dồn bức.
Trận quyết chiến giữa những cao thủ, thường là có sức thu hút người khác. Trong quá trình quyết chiến, sự biến đổi kinh tâm động phách, chiêu thức bất ngờ, thường khiến người khác phải hồn siêu phách lạc, như say như si.
Chứng kiếm một trận quyết chiến như vậy không phải là một chuyện dễ dàng! Rất ít người có được cơ hội như vậy. Sự biến hóa giữa các chiêu thức, chỗ tinh diệu trong sự biến hóa, không thể dùng bất cứ ngôn ngữ văn tự nào để có thể hình dung ra được trừ phi có thể thân lâm kỳ cảnh, bản thân thể hội, nếu không khó mà lĩnh hội sự biến hóa và kích thích trong đó.
Tình cảm của Tiểu Phương không ổn định, xuất thủ đương niên sẽ rất khó giữ được sự Ổn định. Không những sự biến hóa giữa các chiêu thức khó mà nắm chắc phù hợp đúng chỗ, mà vận khí hoàn khí cũng rất khó mà khống chế tự nhiên thoải mái.
Nhưng trận chiến này chàng đã thắng.
Vì chàng có kinh nghiệm nhiều hơn đối phương, sự nhẫn nại cũng hơn đối phương.
Nếu trận chiến này có thể quyết định thắng bại trong vòng mấy mươi chiêu, thì kẻ thắng rõ ràng là Tề Tiểu Yến.
Nhưng vì khoảng cách mạnh yếu giữa bọn họ không lớn, không ai có thể trong mấy mươi chiêu đánh bại đối phương.
Vì vậy trận chiến đã kéo dài sau một trăm năm mươi chiêu, thì Tiểu Phương biết bản thân mình đã thắng.
Sau một trăm năm mươi chiêu, Tiểu Yến biết rằng nàng sẽ thua.
Khí lực của Tiểu Yến đã dần dần không còn liên tục nữa, sự biến hóa vận dụng chiêu thức đã dần dần lực bất tòng tâm.
Điều trong yếu hơn là trong lòng nàng đã có bóng tối.
“Cho dù ngươi có đánh bại ta, thì nhất định cũng sẽ chết dưới kiếm của Độc Cô Si”.
Tiểu Yến không thể không thừa nhận đây là sự thật.
Kẻ mà nàng thật sự muốn đánh bại, không phải là Tiểu Phương mà là Độc Cô Si, vì vậy đối với chuyện thắng bại của trận chiến này nàng không mong mỏi gì lớn.
Điều càng trọng yếu hơn, dưới bóng tối của áp lực này, nàng thậm chí đã quên bại tức là chết!
Vì vậy nàng đã bại.
“Chát” một tiếng, song kiếm tương kích.
Kiếm hoa như lửa phi kích tứ tán, kiếm trong tay Tiểu Yến đã vượt khỏi tay bay đi, cùng lúc kiếm của Tiểu Phương đã tới kề. Cho đến lúc kiếm khí và hơi lạnh của lưỡi kiếm thấm vào chân lông của Tiểu Yến thì nàng mới nghĩ tới ước định giữa hai người.
Ai bại, người đó chết!
Chính trong tích tắc này, sự tử vong giống như bàn tay quỷ chộp lấy nàng, vặn cổ, siết chặt lấy cơ thịt nàng, chấm lấy nhục thể và linh hồn nàng.
Tiểu Yến vẫn còn trẻ.
Nàng xưa nay không sợ chết.
Cho đến thời điểm này, nàng mới thật sự cảm thấy tử vong là một chuyện đáng sợ như thế nào.
Nỗi sợ của con người đối với cái chết, vốn là một nỗi sợ lớn nhất thâm thiết nhất trong tất cả nỗi sợ của con người.
Vì “chết” chính là sự chung kế cho tất cả mọi chuyện.
Nỗi sợ hãi tâm lý này đã khiến cho toàn bộ các tổ chức sinh lý trong con người của Tề Tiểu Yến xảy ra một sự thay đổi kỳ lạ.
Lưỡi của nàng, miệng của nàng, họng của nàng đột nhiên trở nên hoàn toàn khô ráo.
Các cơ thịt nàng chợt trở nên tê cứng.
Con ngươi của Tiểu Yến đang co rút, lỗ chân lông đang co rút, tất cả các cơ quan khống chế sự tiết ra đều hoàn toàn mất đi sự khống chế.
Nhịp tim và hơi thở của Tiểu Yến cơ hồ đã nhanh hơn gấp bội.
Điều kỳ quái là, lúc xảy ra sự biến đổi này, nàng chợt cảm thấy có một xung động khó tả.
Tình dục của Tiểu Yến đột nhiên vì sự co rút ma sát của cơ thịt mà bùng cháy lên như ngọn lửa.
Y phục mà Tiểu Yến mặc trên người chẳng qua chỉ như một lớp da mềm mỏng nên sự co rút chấn động của da thịt đều có thể nhìn thấy rất rõ.
Nàng rất muốn hỏi Tiểu Phương :
“Tại sao ngươi vẫn còn chưa giết ta?” Nhưng nàng không hỏi, vì nàng đã không thể khống chế được cơ thịt cổ và lưỡi của mình.
Nàng không hỏi, vì nàng cũng đã chợt nhìn thấy sự thay đổi kỳ quái đáng sợ trong sinh lý của Tiểu Phương.
Sự thay đổi này khiến cho nhịp tim của nàng nhanh hơn.
Tiểu Yến nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa. Lúc nàng nhắm mắt lại, hơi thở đã trở nên như rên rỉ, vẻ mặt xanh tái đỏ như hoa đào.
Lúc này Tiểu Yến đã biết Tiểu Phương rõ không giết nàng, cũng đã biết Tiểu Phương muốn làm điều gì.
Nàng đã cảm giác thấy hơi thở nóng hổi và áp lực thân thể của Tiểu Phương.
Nàng không cách gì cự tuyệt, mà cũng không muốn cự tuyệt.
Tiểu Yến đột nhiên thả lỏng người, thả lỏng tứ chi của mình, thả lỏng tất cả.
Vì nàng biết chỉ như vậy mới có thể đạt được sự giải thoát, một sự giải thoát cơ hồ hoàn toàn giống như “tử vong” vậy.
Hôm nay là ngày mười lăm tháng tám, là ngày sinh của Tề Tiểu Yến.
Tiểu Yến sinh vào tiết Trung thu, nhưng cho đến sau khi nàng đã hoàn toàn giải thoát rồi mở mắt ra, thì mới nghĩ đến hôm nay là ngày sinh của nàng, mới nghĩ đến hôm nay là Trung thu.
Vì nàng vừa mở mắt ra, thì nhìn thấy một vầng trăng sáng, một vầng trăng tròn hơn sáng hơn bất cứ một vầng trăng nào mà y thị đã nhìn thấy qua trong những đêm tối trước kia.
Sau đó, nàng mới nhìn thấy Tiểu Phương.
Tiểu Phương ở dưới trăng.
Ánh trăng trong sáng mềm mại dịu dàng êm ái, con người của Tiểu Phương cũng như vậy.
Chàng đã hoàn toàn hồi phục sự bình tĩnh, hoàn toàn thả lỏng bản thân, con người chàng hầu như đã dung hòa nhất thể với trăng sáng đại địa.
Trăng sáng đại địa là vĩnh hằng bất biến, con người của chàng cũng gần như tiếp cận sự vĩnh hằng, tiếp cận cảnh giới hình hòa an định, vĩnh hằng bất biến đó.
Tiểu Yến rất muốn nói với chàng :
- Kiếm pháp của ngươi bây giờ đã thật sự luyện thành.
Nhưng nàng không nói, vì nàng chợt cảm thấy trong mắt như có những giọt lệ cơ hồ đã nhịn không được mà trào ra khóe mắt.
Vì tuy nàng bại, tuy đã biết bản thân mình mãi mãi sẽ không cách gì đánh bại được Độc Cô Si, mãi mãi không cách gì đạt được đỉnh cao của kiếm thuật.
Nhưng nàng đã giúp cho một nam nhân đột phá khốn cảnh, đạt được cảnh giới này.
Từ nàng đã có được sinh mạng của nam nhân này, sinh mạng của bọn họ đã dung hợp nhất thể.
Thắng lợi của chàng, cũng như là thắng lợi của nàng.
Sắc trời dần sáng, ánh trăng nhạt dần.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Tiểu Yến mới nói nhỏ với Tiểu Phương :
- Ngươi đã có thể tìm Độc Cô Si rồi.
Tiểu Phương hoàn toàn không có phản ứng gì.
Tiểu Yến không biết Tiểu Phương có nghe thấy lời nói của mình hay không, nhưng nàng đã nghe thấy tiếng gà gáy.
Cũng giống như lần trước, nghe thấy tiếng gà gáy. Tiểu Yến đột nhiên bật dậy, giống như u linh quỷ nữ chợt đào tẩu, biến mất trong màn sương sáng mơ màng mờ tối.
Nhưng lần này Tiểu Phương không để cho Tiểu Yến đào tẩu.
Tiểu Phương đuổi theo.
Lúc tiếng gà gáy vang lên, chính là lúc Độc Cô Si tỉnh dậy.
Ngủ là chuyện không ai có thể thiếu được. Độc Cô Si cũng là người, nhưng cho dù trong giấc ngủ cũng giữ được sự thanh tĩnh mọi lúc.
Độc Cô Si ngủ giường đá, nhỏ chật lạnh lẽo cứng ngắc, rất giản đơn.
Độc Cô Si tuyệt đối không để cho bản thân mình có khoảnh khắc an dật.
Đây chính là cuộc sống của một kiếm khách, sống cực khổ hơn bất cứ một khổ hạnh tăng nào, Độc Cô Si đã quen lâu như vậy rồi.
Độc Cô Si luôn luôn cho rằng vô luận muốn có được một sự vinh quang nào đó, thì đều cần phải trả một cái giá đau đớn, đều cần phải không ngừng hành hạ bản thân.
Xưa nay không có ai biết kiếm pháp của Độc Cô Si đã được luyện thành như thế nào, bản thân Độc Cô Si xưa nay cũng không muốn nhắc đến.
Đó rõ ràng là một sự từng trải chua cay thảm khốc, trong đó không biết chứa đựng bao nhiêu máu, nước mắt, mồ hôi. Gia thế hiển hách, máu, nước mắt, mồ hôi là cái giá mà Độc Cô Si cần phải trả.
Bây giờ thì kiếm pháp của Độc Cô Si xem như đã luyện thành.
Một kiếm tung hoành, chuyển biến Nam Bắc, xưa nay chưa hề có đối thủ.
Cho đến lúc Độc Cô Si gặp Bốc Ưng.
Bốc Ưng ngươi ở đâu?
Độc Cô Si lõa thể ngồi dậy trên giường, giống như một cái thi thể cứng ngắc sống dậy trong quan tài.
Khuôn mặt xanh tái xưa nay không chút biểu cảm, những ngày này, trừ những lúc trong tay có kiếm, con người của Độc Cô Si thật sự như đã trở thành một thi thể cứng ngắc.
Đây chính là kết quả cấm dục bao năm, tuyệt đối không ai có thể hiểu rõ hơn Độc Cô Si chuyện này thống khổ như thế nào, cũng không ai hiểu rõ hơn Độc Cô Si là một con người phải cần biết bao nhiêu sức lực mới có thể khắc chế được tình dục của bản thân mình.
Bên ngoài cửa sổ vẫn còn là màn đêm, đại đa số người vẫn còn đang ngủ say.
Nhưng Độc Cô Si biết, lúc đi ra khỏi căn phòng này, “Tiểu Trùng” nhất định đã đang đợi để phục vụ.
Mỗi buổi sáng, Độc Cô Si đều muốn “Tiểu Trùng” lau rửa sạch sẽ toàn thân cho y, mặc quần áo cho y.
Độc Cô Si biết hài tử này mong muốn lớn nhất là đâm chết y, nhưng Độc Cô Si tuyệt sẽ không để cho chuyện này xảy ra.
Nhưng Độc Cô Si lại muốn hài tử này thúc giục khích lệ mình, Độc Cô Si luôn cho rằng một con ngựa cho dù chạy nhanh nhất cũng phải có một cây roi mới có thể chạy được nhanh hơn.
Hài tử này chính là cây roi của Độc Cô Si.
Vì vậy Độc Cô Si mới lưu giữ hài tử này, nhưng lại không ngừng dầy vò hắn, làm nhục hắn, làm cho hắn trước mặt y mãi mãi không thể ngóc đầu dậy được.