Sa Điêu Lốp Xe Dự Phòng Online Sửa Mệnh

Chương 4: Thêm bạn tốt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Xuân Phong Dao

Editor: Nấm nhà trồng

#chưa_beta #18/03/2024

- -------------

Lâm Tân Độ mặc bộ đồ ngủ đỏ tươi, cho dù dáng ngồi có đoan trang thì cổ áo mở rộng cũng có cảm giác không đứng đắn.

Đối với này, Ngu Dập Chi chỉ tổng kết: Giả vờ tập làm sang.

Cậu tiếp tục nói nhảm hết lời này tới lời khác: "Phỏng vấn lần đầu không được thông qua, nên hôm nay tới phỏng vấn lần hai."

Ngu Dập Chi: "?"

Cái gì mà lần đầu với lần hai, đã vậy lần đầu còn rớt thì lấy đâu ra lần hai?

"Xin tự giới thiệu, tôi tên Lâm Tân Độ, nam, can 1m8, 22 tuổi, số di động là 13XXXXXXXX...."

"Không được nói nữa." Ngu Dập Chi quát khẽ cảnh cáo.

Lâm Tân Độ thậm chí không ngừng mà còn nói nhiều hơn. Một tháng cho có 2 vạn mà đòi hỏi nhiều dữ?

Nhắm làm gì được tui?

Tích.

[Video bị ngắt kết nối]

Lâm Tân Độ: "....."

Hệ thống: [Ngay từ đầu biểu diễn kỹ năng dùng miệng là được rồi.]

Ngu Dập Chi bên kia tự tay kết thúc cuộc gọi.

Không khí xung quanh trở nên an tĩnh, Ngu Dập Chi yết hầu khô khốc, miễn cưỡng kêu một tiếng: "Anh."

"Hôm nay có vài đài truyền thông gọi đến muốn xác minh tin tức."

Không để ý đến việc của Lâm Tân Độ nữa, Ngu Húy liền nói chính sự: "Em làm việc quá nóng vội, dùng thủ đoạn vượt quá giới hạn, bây giờ bọn họ muốn kiện em mua thu ác ý."

Ngu Dập Chi theo bản năng giải thích: "Cho dù có kiện, chúng ta vẫn nắm chắc phần thắng mà anh."

Ngu Húy liếc nhìn hắn: "Ở nước ngoài bị người cố tình gây khó dễ, xử lý rất phiền toái."

Ngu Dập Chi hơi thay đổi sắc mặt.

Nói đến vậy có nghĩa là phiền toái đã nhân lúc hắn không để ý mà tới rồi.

"Anh đã xử lý xong mọi chuyện, không được có lần hai." Cửa mở ra, khí lạnh ngoài hành lang dày đặc khiến Ngu Húy ho khan hai tiếng.

Ngu Dập Chi rót một tách trà nóng đưa qua, hơi nóng phảng phất ở hàng mày đang cau chặt của hắn. Nếu y đến hỏi tội là vì chuyện thu mưu thì việc hắn hoảng loạn lại không dễ giải thích.

"À đúng rồi." Ngu Húy không nhận tách trà của Ngu Dập Chi, "Người vừa nãy...."

Ngu Dập Chi nín thở.

"Tuổi còn trẻ đã tâm thuật bất chính, kỹ năng có tốt mấy cũng đừng tuyển dụng làm gì."

Ngu Húy nói xong thì rời đi.

Ngu Dập Chi vẻ mặt mê mang đứng tại chỗ.

Đừng tuyển dụng, nghe giống như y thừa nhận việc phỏng vấn.

Nhưng kỹ năng.... hắn nuốt nước bọt, câu này như ám chỉ y đã biết được mọi chuyện.

Nhưng mà hắn chưa từng lên giường với bất kỳ thế thân nào, anh hắn sao biết được kỹ năng của người kia có tốt hay không?

Tối nay chú định là một đêm không ngủ.

Lâm Tân Độ sau khi bị ngắt máy thì đang lướt web tìm thông tin.

Cậu nhìn thông tin về Ngu gia trên mạng, chậm rãi thì thầm: "Ngu Húy."

Hóa ra đây là tên của anh trai nam chính.

[Nghỉ ngơi sớm đi, nhiệm vụ này không thể hoàn thành trong hôm nay rồi.]

"Tôi đang đợi điện thoại."

Đoạn tự giới thiệu buồn cười vừa nãy là cậu nói cho Ngu Húy, không phải Ngu Dập Chi.

Nếu không chủ động làm gì đó thì khẳng định sẽ còn gặp phiền toái dài dài. Lúc hệ thống hack sai người, cậu đã bị chụp lại mấy tấm ảnh rồi.

Thay vì chờ phiền toái đến, chẳng thà cậu chủ động xuất kích, để lại số điện thoại. Nếu đối phương thực sự để tâm tìm hiểu thì khả năng cao sẽ trực tiếp gọi cho cậu.

Lâm Tân Độ: "Tôi muốn đưa một lần."

[Liếc mắt đưa tình? (1)]

Lâm Tân Độ cắn răng: "Đưa mình tới cửa, chủ động đưa tới cửa còn có cơ hội để giảo biện."

[Cơ tình. (2)]

"Ông nội mi!"

Di động bỗng rung lên, Lâm Tân Độ theo bản năng bát máy, hai tiếng "Ông nội" truyền đi đặc biệt tinh thần.

"......"

Đầu bên kia không nghĩ điện thoại được bắt nhanh vậy, bỏ qua cái xưng hô kỳ quái kia, giọng điệu không cảm xúc hỏi: "Mục đích của cậu là gì?"

Lâm Tân Độ nghi hoặc "A" một tiếng.

Truyền đến tai Ngu Húy liền bị hiểu rằng người này đang giả ngu.

"Kiên nhẫn của tôi có hạn."

Lâm Tân Độ đánh giá thầm, ngữ khí nhẹ như lông chim, nhưng mà đuôi cọng lông này lại gắn thêm cái móc, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt con mồi.

Câu trả lời của cậu trước sau như một: "Tôi đến phỏng vấn."

Bên kia truyền qua tiếng cười lạnh.

"Đầu tiên là hack máy tính của tôi, sau đó là phỏng vấn video với em trai tôi?"

Lâm Tân Độ giải thích: "Là ba lần đến mời phỏng vấn, tôi chỉ mới đi lần thứ hai." (3)

Ai biết được mở blind box, mở hẳn tới chỗ ngài.

"...."

"Đại ca, cho tôi một cơ hội đi."

Lâm Tân Độ không muốn cùng Ngu Húy đối đầu.

Thế lực anh trai nam chính rất mạnh, dù tố chất thân thể không tốt. Lại có người em trai thể lực tốt, dù không cùng huyết thống nhưng cũng cùng sổ hộ khẩu. Loại thiết lập này dễ phát triển thành tính cách méo mó.

Lỡ đâu đối phương nhận định cậu sẽ gây bất lợi với Ngu thị, sau đó thần không biết quỷ không hay khiến cậu bốc hơi khỏi nhân gian, vậy thì quá thiệt.

Thấy Ngu Húy vẫn không đáp, Lâm Tân Độ tiếp tục: "Ngài không tin tôi thì ít nhất cũng phải tin lời của Ngu Dập Chi tiên sinh chứ."

"Bán nghệ?"

Lời nói hoang đường kia cũng không làm y cảm thấy buồn cười, hỏi: "Loại tài nghệ này của cậu là đang muốn tranh cử vị trí gì?"

Lâm Tân Độ mím môi.

Phân tích theo góc độ thương nghiệp, chính là cậu triển lãm kỹ thuật công nghệ, cạnh tranh vị trí cố vấn an ninh mạng, sau đó thành công trở thành một phần của công ty.

Xác định việc giảo biện là vô dụng, cậu liền không che dấu mối quan hệ giữa mình và Ngu Dập Chi nữa.

"Ngài hiểu lầm rồi, thực ra tôi không đến vì bất kỳ vị trí nào của quý công ty hết."

Lâm Tân Độ liếm đôi môi khô khốc, nói ra chứng cứ vững chắc nhất: "Không tin thì ngài thử nhớ lại xem, tôi mặc cái gì lúc hai lần tôi đến phỏng vấn."

Nguy Húy nhớ tới bộ áo ngủ tơ tằm đỏ tươi.

"Từ bán nghệ cũng không thích hợp lắm," Lâm Tân Độ tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, "Ngài đổi từ 'nghệ' thành từ khác đi."

— Tui bán thân. (4)

Ngu Huy vừa nâng tách trà lên, trong đầu vô thức nghĩ một lát, bất hạnh sặc trà.

Từ ngữ thô bỉ trên đời có rất nhiều, nhưng chưa từng có người có gan nói ra trước mặt y như thế.

"Tôi và em trai ngài sớm đã có tiếp xúc, vì nghĩ đến việc hai người là anh em, khả năng sở thích sẽ giống nhau, nên tôi mới muốn thử mở rộng phạm vi kinh doanh."

Nói xong, Lâm Tân Độ cúp máy.

Hệ thống 40: [Cậu cố ý đắp nặn hình tượng vừa tham lam vừa liều lĩnh để dễ bề hạ thấp sự cảnh giác của đối phương à?]

Lâm Tân Độ: "Để định tính."

Một khi đã nghi người khác trộm rìu thì cho dù người đó có làm gì cũng đều sẽ bị hiểu lầm đang làm việc xấu.

Cậu cần gom mớ tư duy tán loạn của đối phương quy về một tính nhất định.

Hệ thống nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: [Chắc chắn có liên quan đến tính dục. (5)]

Một câu 'tôi bán thân', chính xác quy hết hết về tình dục.

"...."

Lâm Tân Độ không ôm cái nhìn khỏe mạnh gì với mấy hệ thống tiểu thuyết hồi xưa.

Dù sao mục đích chính của cậu đã đặt được, so với ấn tượng gián điệp ban đầu thì việc bán thân vẫn đem lại cái nhìn tốt hơn.

Mấy phút sau, Lâm Tân Độ gọi lại lần nữa chốt deal nhân thiết, biểu diễn một chút bản lĩnh gặp người liền nhào lên thông đồng.

[Hẳn là sẽ bị từ chối đó.]

Căn cứ vào mức năng lượng, anh trai nam chính rõ ràng càng nguy hiểm, bất cận nhân tình hơn.

"Sẽ không."

Lúc này chắc chắn Ngu Húy còn đang ngẫm lại lời nói của cậu, tìm kiếm lỗ hổng trong lời khai. Trong quá trình này, trang phục lúc phỏng vấn sẽ là một yếu tố không thể bỏ qua.

Lâm Tân Độ vẫn luôn tin nhân loại đối với vẻ đẹp luôn có năng lực giám định và thưởng thức tự nhiên, dù giới tính nào cũng không quan trọng.

Bộ đồ ngủ này thật sự là rất râm, râm đến mức có thể dùng làm chiến bào. (6)

Cậu đi đến trước gương, màu đỏ đậm làm làn da cũng trở nên càng thêm trắng trẻo non mịn, tựa như được phủ thêm một lớp filter huỳnh quang mờ ảo.

"Trí nhớ người kia cực kỳ tốt, tôi chỉ nói số điện thoại một lần mà anh ta đã có thể nhớ kỹ, vậy thì lúc ngẫm lời tôi nói, bộ dáng cùng thân thể tôi ở trong ký ức y cũng sẽ dần trở nên rõ ràng hơn. Kiểu dáng, hoa văn áo ngủ, sau đó là làn da, thậm chí là cả vết bớt trên da...." Lâm Tân Độ mỉm cười nói: "Có lẽ trong nháy mắt, y sẽ chau mày, cảm thấy có chút miệng lưỡi khát khô...."

Hệ thống có chút chịu không nổi cách miêu tả hoạt sắc sinh hương của cậu.

[Cậu dùng từ văn minh xíu đi.]

"Lúc này nếu tôi gọi lại, người bình thường sẽ vì chột dạ rồi từ chối nhận máy, nhưng y thì có vẻ là một người rất kiêu ngạo, biết được từ chối đồng nghĩa với chột dạ, cho nên y sẽ bắt máy."

Lâm Tân Độ đoán đúng.

Cuộc gọi được nhận.

Lâm Tân Độ giải thích chuyện cúp máy vừa nãy: "Lúc nãy tôi trượt tay."

".....Tiên sinh, 360 nghề, nghề nào cũng phải có trạng nguyên, tôi...."

Ngu Húy cắt ngang lời cậu: "Cậu không phải hình mẫu yêu thích của em tôi, nếu thực là quan hệ tình nhân thì không đến hai ngày nó đã chán cậu rồi."

Hiển nhiên y vẫn không quá tin tưởng lý do kia.

Phân tích đúng rồi.

Lâm Tân Độ nhếch môi cười, nhưng chính yếu là nam chính thấy mặt cậu chưa được một ngày đã bay đi công tác rồi, vẫn còn chưa tới hạn hai ngày.

Hắn tìm kiếm tài khoản của Ngu Húy, gửi yêu cầu xin kết bạn qua, trong ô nghiệm chứng ghi: "Add tôi, tôi có bằng chứng, đảm bảo không tống tiền."

Chửng nửa phút, bạn tốt được chấp nhận.

Nhìn đến dòng chữ sáng ngời này, Lâm Tân Độ liền gửi một cái định vị qua còn tiện tay gửi thêm hai bức hình bên trong biệt thự của Ngu Dập Chi, sau khi xong hết thì nhắn: [Nếu ngài muốn nhiều chứng cứ hơn thì còn có cả hình ảnh tư mật nữa~ (Tư mật.jpg) (Mosaic.jpg)]

Ước chừng qua đi nửa phút, bạn tốt nghiệm chứng thông qua.

Hacker có lợi hại cỡ nào cũng không thể trong một thời gian ngắn chỉnh một bộ ảnh như vậy. Ngu Húy trầm mặc một chút: ".....Là tôi hiểu lầm cậu."

Lâm Tân Độ thiện giải nhân ý: "Hổng có sao."

"......"

Lâm Tân Độ vĩnh viễn sẽ không khiến câu chuyện trở nên buồn tẻ, cậu tiếp tục củng cố nhân thiết.

"Em trai ngài có chứng mất ngủ nghiêm trọng, mà vừa lúc tôi lại dỗ người ngủ rất giỏi, đây mới là nguyên nhân chính hắn tìm đến tôi. Ngài không tin thì có thể thử một lần."

Hệ thống có chút bội phục mấy lời chó má của cậu.

Người thông minh đều có chút đa nghi, chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội chứng thực thông tin nào. Mà một khi đã trải nghiệm khả năng dỗ ngủ thì Lâm Tân Độ sẽ liền có một phần thế chủ động.

Ngu Húy không thế nào sang hôm sau chạy sang nói với Ngu Dập Chi: "Hôm qua anh gọi điện phỏng vấn một chút kỹ năng dỗ người của tình nhân nhỏ kia của em."

Chỉ cần y chứng thực chuyện Ngu Dập Chi là vì mất ngủ mới cùng cậu ở bên nhau, Lâm Tân Độ sau đó sẽ không trở thành đề tài bàn luận của hai anh em Ngu gia nữa.

Anh em Ngu gia còn có chỗ rất giống nhau, chẳng hạn như khi nghe được đề nghị này đều lựa chọn im lặng.

Lâm Tân Độ ngựa quen đường cũ mà mặc định im lặng là đồng ý.

Cậu hắng giọng, bắt đầu kể truyện: "Ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi chùa...."

Ngu Húy: "....."

Hệ thống: [.....]

Khoan, cậu không thèm đổi truyện khác luôn hả?

Sau vài phút mạnh mẽ kể chuyện, giọng Lâm Tân Độ cũng dần trở nên mềm như bông, cậu cố gắng mở mắt, "Không biết vì lý do gì, tôi có chút buồn ngủ."

[Đã nói thanh âm này có hiệu quả thôi miên.]

Âm thanh truyền qua máy móc đều sẽ có chút sai lệch, nhưng thông qua không khí truyền thẳng đến tai chính mình thì hiệu quả khỏi phải bàn.

"Mi....." Ông nội mi.

Trình độ cỡ này đương nhiên không thôi miên được Ngu Húy, y không cúp máy một phần là muốn nghiệm chứng lời nói của Lâm Tân Độ, nhưng phần lớn là vì thanh âm đối phương xác thật có thể khiến thần kinh y thả lỏng.

Cả ngày dài bị bột thay cơm tàn phá, giọng Lâm Tân Độ càng ngày càng thấp, cho đến khi đổ người sang một bên cái "Bịch".

Ngu Húy cũng nghe thấy.

Tiếng động cũng không quá rõ ràng, như là âm thanh ngã xuống nệm hoặc giường.

Tư thế ngủ không đúng, tiếng hít thở nặng nề, Lâm Tân Độ còn khò khè ngáy khẽ. Âm thanh đó.... như là một con mèo hoang đang đói bụng.

Thực sự ngủ rồi. Kiểu âm thanh này không giả vờ được.

Ngu Húy lắc đầu, đang định cúp máy thì nghe được đầu bên kia truyền đến tiếng nói mớ—

"Đồ ăn.... Cho tui đồ ăn...."

Lần đầu tiên Ngu Húy từ thanh âm nghe ra được bộ dáng giương nanh múa vuốt, như thể giây tiếp theo Lâm Tân Độ liền sẽ nhảy tới, đem y thành đồ ăn mà ăn sạch.

"Canh hải sản, còn muốn ăn há cảo tôm, tui muốn ăn bánh gạo xào...."

Lâm Tân Độ trong mộng ăn ra tiếng nghiến răng.

"......"

·

Trong phòng im ắng, bầu trời nửa hôn nửa ám (7). Chờ Lâm Tân Độ tỉnh dậy, xem điện thoại trong không gian mơ hồ, bây giờ trời đã tối.

"Tối rồi!" Cậu giật mình ngồi dậy, cậu ngủ cả mấy tiếng đồng hồ rồi.

Hệ thống 40: [Chúc mừng ký chủ thành công tự ru ngủ chính mình.]

".....Có gì đáng để chúc mừng?"

[Chúc mừng cậu trong mơ vẫn luôn đòi ăn cơm, nhìn cực kỳ ngu.]

Tin chắc là anh trai nam chính sẽ không để tâm tới một tên ngu ngốc.

Lâm Tân Độ xoa cái bụng đói tới rầm rì, "Cũng đúng, thành công dời đi lực chú ý của nhân vật, ván này điểm tuyệt đối."

Nước H.

Ngu Húy chỉ ngủ mấy tiếng, đến lúc đi ra đại sảnh khách sạn để dùng bữa sáng thì chợt nhớ đến tiếng rên khóc hôm qua.

Vì sao đã ở trong biệt thự của Dập Chi mà lại bị đói tới vậy?

Đến khi y đang muốn gọi điện thoại cho Ngu Dập Chi cùng đi tham dự một buổi hội nghị thì chợt thấy danh bạ nhiều ra hơn một người, y ngẩn người.

Ngu Húy sau đó mới nhớ ra tối qua mình đã thêm bạn bè với Lâm Tân Độ.

Phục vụ đưa bữa sáng lên.

Thịt xông khói, trái cây tươi, cùng với một ly cà phê giúp nâng cao tinh thần.

Đây vẫn chưa hết, một lát sau, phục vụ lại tiếp tục đưa thêm phần ăn lên, bánh cua, lạp xưởng, trứng gà cùng rau củ nướng.

"Tiên sinh, ngài muốn dùng thêm salad không?"

Ngu Húy lắc đầu, ngón tay không cẩn thận chạm vào màn hình, click vào vòng bạn bè.

Nickname của Lâm Tân Độ là Nhị Mộc, hai status mới nhất là do cậu đăng.

[Nhị Mộc]: Cửa son rượu thịt ôi. Ngoài đường xương chết buốt!!!!! (8)

[Nhị Mộc]: Tín nam nguyện ăn chay một tuần, làm ơn hãy mang bọn tró nhà giàu thích lãng phí lương thực đi đi!

"....."

Ngu Húy nhìn một bàn đồ ăn sang quý căn bản không thể ăn được hết, giữa mày giật giật.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:

Lâm Tân Độ: Xin chào, tui là Tom Sue sở hữu bàn tay vàng, tui hiện tại đang rất cần một bữa cơm, đối với quý nhân ra tay cứu giúp sẽ được hậu tạ phong phú, tài khoản ngân hàng là số di động của tui. Chỉ cần chuyển tiền, tui và hệ thống sẽ mang bạn bay, đăng cơ bá chủ, số một thế giới.

Tóm tắt: Tui, người xuyên việt có bàn tay vàng, xin một bữa cơm lấp bụng.

Ngu Húy:.....

- -------

(1)Bé Độ nói chủ động đưa (thân tới cửa) một lần (主动送一次), hệ thống hiểu là đưa tình (送秋波), từ thu ba (秋波) thường được dùng để chỉ đôi mắt đẹp nên bỏ trong câu này có thể dịch là liếc mắt đưa tình.

(2)Bé Độ dùng từ "Cơ hội" (机会), nhưng hệ thống lại hiểu thành "Cơ tình" (集会). Hai từ này có cách phát âm gần giống nhau (jihui).

(3)Chế lại từ điển tích Lưu Bị ba lần đến lều mời Gia Cát Lượng.

(4)Raw để là "Xóa từ 'nghệ' (trong 'bán nghệ') thì sẽ còn 1 chữ 'bán'", ở đây ai cũng hiểu là bán gì rồi:))) nhưng nếu để sang tiếng việt thì nó lại không rõ ý nên tôi xin phép chuyển thành "đổi từ 'nghệ' thành từ khác đi" và "tui bán thân" cho rõ ý tác giả muốn đề cập.

(5)Định tính tiếng Trung là 定性 (ding xing) và tính ở đây là tính cách, hệ thống ngắt ý lấy mỗi chữ tính - 性 theo nghĩa tính dục.

(6)Raw để là 战袍, và tôi search all tools nó cũng chỉ ra loại áo giáp mặc ra chiến trường á và chỉ có cái này là nhìn từa tựa áo ngủ nhất nên khả năng cái chiến bào tác giả đề cập là cái này.

(7)Nửa hôn nửa ám ý là bầu trời đang trong lúc chuyển từ hoàng hôn sang trời tối.

(8)朱门酒肉臭,路有冻死骨 - Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt: Nơi nhà giàu sang phú quý, rượu thịt dư thừa đến nỗi bốc mùi xú uế, người nghèo khổ thì lại vì đói rét mà chết ở bên đường. Trích từ "Năm trăm chữ vịnh nỗi lo nghĩ trên đường từ kinh đô về huyện Phụng Tiên" (自京赴奉先縣詠懷五百字) của Đỗ Phủ.

- -----------------------

Bình luận trên Tấn Giang:

"Hệ thống, cưng có suy nghĩ sẽ update thêm nhiều tài liệu xanh thay vì một màu vàng khè vậy hong?"

- ---o0o----

Rõ ràng nói là tôi sẽ edit dựa trên bản QT, thế mà cái sự không tin tưởng bản thân khiến tôi cũng phải đi dò raw gần như 100% (o_o)...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.