Rượu Mừng Hoá Người Dưng

Chương 33: Giam cầm




"Tiểu thư."

Trần Ly quay người thấy một đám người mặt y phục đen cúi người cung kính mời cô lên xe.

"Các người là ai?"

Một người bước đến đặt vào tay cô một tờ giấy, cô gật đầu lên xe của bọn họ.

Phía bên này Lâm Quân Viễn bị giam cầm dưới mật thất Lâm Gia, tịch thu sạch tư trang liên lạc, bọn người canh giữ rất trung thành với Lâm Quân Hạo, dù có ra bao nhiêu phần thưởng họ cũng chấp sự không sai phạm. Tiên Hiệp Hay

Lâm Quân Hạo dễ dàng thâu tóm tài sản Trác Gia.

Trác Phi không biết tại sao anh trai lại biến mất tâm 2 tháng rồi không tìm được tung tích...

Trần Ly bước vào một ngôi biệt thự cổ kính, nơi núi rừng hùng vĩ, vào bên trong uy nga trán lệ.

Cô được chỉ lối đến một căn phòng trang hoàng xa hoa.

"Cháu đến rồi!"

"Ông nội." Trần Ly lễ phép chào ông.

Ông nội Trác Quân Đình đã gửi thư mời Cẩm Tú Nhi đến đây, và cô gái này chịu đến, tức là thừa nhận thân phận con gái nhà họ Cẩm, là cháu dâu đích tôn của ông.

"Cháu dâu..."

"Ông à... Cháu rất quý ông, nhưng bọn cháu đã ly dị lâu rồi."

Trần Ly phân định rõ ranh giới, điều này khiến ông nội khá buồn.

"Thằng Quân Đình nó mất tích bấy lâu, chưa tìm thấy xác, con thật sự không còn chút tình cảm với nó sao?"

"Anh ta tự tử, không liên quan con... ác thì phải trả giá thôi."

Trác Quân Viễn đã nói với cô là Trác Quân Đình tự tử, còn khẳng định không nói xạo. Thế thì chỉ có thể là sợ tội tự sát thôi.

Trác Quân Viễn chỉ nói xạo mong Trần Ly đến khuyên nhủ Trác Quân Đình, nhưng không ngờ bị đánh ngất tiếp tay cho Lâm Quân Hạo triệt tiêu đối thủ, dựng kịch bản giả hoàn hảo.

Dứt lời cô đứng lên chào ông ra về.

Ông có vẻ bất lực đứng trước sân nhìn xe đưa cô cháu dâu rời khỏi.

Trên xe, Trần Ly cố kiềm nén nước mắt, nhìn ảnh cưới cả hai trên điện thoại, cô thật sự không kiềm chế được sự đau lòng của mình, người cô từng yêu rất nhiều cũng là người làm cô hận rất nhiều.

"Tại sao anh có thể dễ dàng chết như vậy chứ?"

Lâm Quân Hạo lái xe theo sau, lúc ở biệt thự không thấy Trác Quân Đình trốn, anh ta đã yên tâm phần nào...

"Lão gia... Thật sự không nói ra sự thật với Cẩm tiểu thư sao?"

Thuộc hạ đặt lên bàn một File tài liệu, ông lắc đầu bất lực.

"Dù sao, con bé cũng tuyệt tình rồi, không nên kéo dài nghiệt duyên."

Vệ sỹ nghe theo lệnh ông, cất tài liệu trở vào tủ khoá lại.

Trên đường xe của cô lướt qua một chiếc xe ngược hường, bên kia là một người đàn ông trẻ đeo kính đen, Trần Ly linh cảm gì đó quay qua, nhưng xe đã lướt qua chỉ nhìn được mui sau.

Về đến biệt thự cô thấy tất cả người mặc đồ đen đứng dày đặt, cô bước vào trong, cổng đóng lại một cách khiến cô hết hồn, phản xạ quay lại, như cô đang nhìn những tia tự do cuối cùng.

"Tiểu mời." Một thuộc hạ cung kính đưa cô vào trong...

Trần Ly gần như bị giam lỏng trong ngôi biệt thự tứ bề được canh gác đến con muỗi còn chui không lọt, cô bắt đầu hoài nghi Lâm Quân Hạo làm điều gì đó sau lưng cô.

"Tiểu thư, người ăn chút cháo đi ạ!" Nữ hầu gái đẩy cửa vào đặt cháo nóng lên bàn.

"Lâm Quân Hao... Anh ấy đâu rồi?" Trần Ly trừng mắt nhìn nữ hầu, ngoài cửa có tiếng bước chân mang sự uy quyền ngày một lớn dần.

- "Cạch."

Lâm Quân Hạo đẩy cửa vào, trên môi là một nụ cười ôn nhu, trên tay là một bản hợp đồng hôn nhân được soạn sẵn.

Trần Ly nhìn nó, trong lòng đầy hoang mang, nhìn tứ bề toàn là người giám sát mình.

"Quân Hạo! Anh có ý gì?"

Lâm Quân Hạo rút bút trên túi đặt vào tay cô, nụ cười lạnh đến đáng sợ.

"Em ký vào trước đi."

Trần Ly ly ra cửa thấy Trác Phi rời hai hàng nước mắt nhìn cả hai, trước giờ cô luôn rõ người con gái đó yêu Lâm Quân Hạo hy sinh rất nhiều.

"Quân Hạo, không nhất thiết phải ký nó, chúng ta sắp kết hôn mà!"

Lâm Quân Hạo quay lại thấy Trác Phi ướt lệ, liền kéo cô ta ra ngoài.

"Ai cho phép cô đến đây phá đám hả?"

Trác Phi đau lòng, điều cô lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, Lâm Quân Hao bấy lâu vẫn không yêu cô, cô không bao giờ thay thế được bạch nguyệt quang của nam nhân này.

"Tại sao vậy? Em yêu anh đến vậy? Hy sinh vì anh nhiều đến thế? hơn 4 năm qua... Anh xem em là gì?"

Lâm Quân Hạo cười điểu: "Là cô tự nguyện thì chịu, từ nay tôi và cô không can dự gì nhau, hôn ước đã hủy, đừng đu bám tôi."

Trác Phi bị tát một gáo nước lạnh, cô vì yêu mà giúp anh ta giấu dím chuyện 4 năm trước Lâm Quân Hạo mang Cẩm Tú Nhi đi, đến giờ người đàn ông này lại buông những câu phủ phàn.

Trác Phi ôm mặt khóc chạy khỏi biệt thự, Lâm Quân Hạo phất tay cho người đuổi theo, thật sự người hắn đấu chỉ có Trác Quân Đình, Trác Phi vô tội, sợ cô ta nghĩ uẩn. Tình yêu thì anh ta không thể cho Trác Phi được, nhưng điều Trác Phi tình nguyện vì anh ta, anh ta luôn ghi nhận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.