Rượu Mơ Xanh

Chương 12




Thẩm Âm Âm vội quay lại lấy chai sữa bò lạnh, cười cười với Lục Quyết, “Cảm ơn nha, sao anh biết tôi thích uống loại này?”

“Tôi không biết cô thích uống, tôi chỉ biết cô thích vung vẩy.”

Thẩm Âm Âm cạn lời, uống sữa bò, theo sau Lục Quyết về nhà.

“Mấy đứa học sinh đã trở lại”, thím Ngụy cười đứng ở phòng khách ha hả, “Đói bụng chưa, ăn gì không nào?”

Thẩm Âm Âm lắc đầu: “Cháu không ăn, cháu về phòng tắm rửa.”

“Ăn một chút gì đi……”

Lục Quyết nói: “Mặc kệ cô ấy.”

Thím Ngụy đành phải thôi, “Thế tôi làm cho cậu nhé.”

“Tôi cũng không ăn, về phòng.” Lục Quyết theo sau Thẩm Âm Âm.

“Đều không ăn hả……” Thím Ngụy không thể đẩy mạnh tiêu thụ bữa ăn khuya của mình, trông rất buồn phiền.

Trên cầu thang, Lục Thiệu Tu cũng xuống tầng, anh ấy bước rất nhanh, vừa đi vừa sửa sang cổ tay áo, đúng lúc đối diện với Thẩm Âm Âm.

“Anh Thiệu Tu.”

Thẩm Âm Âm nhỏ giọng chào hỏi, rầu rĩ không vui đi lên tầng.

Lục Thiệu Tu nhìn Lục Quyết, “Sao thế này, ở trường học bị bắt nạt?”

“Làm sao em biết.” Vẻ mặt Lục Quyết nhàn nhạt.

Lục Thiệu Tu hơi hơi nhăn mày, “Hai đứa học cùng trường, ngày bình thường quan tâm em ấy nhiều hơn đi.”

“Cô ấy gọi anh là anh trai, nhưng không gọi em là anh trai*, sao em phải quan tâm?” Lục Quyết không cho là đúng.

*Xưng hô bình thường của nữ chính là tôi – anh, tức là wo – ni, anh trai = ca ca, nữ chính chỉ gọi Lục Thiệu Tu là Thiệu Tu ca ca.

Nhìn bóng dáng anh, Lục Thiệu Tu cười lắc lắc đầu: “Thằng nhóc thối……”

Thẩm Âm Âm quay về phòng, chuyện đầu tiên chính là lấy bài thi ra, viết đề bài sai vào vở chuyên viết các câu hỏi sai trầm trọng.

Làm xong bước này, cô thở dài một hơi.

Các đề bài này, là các dạng chưa từng học qua, bình tĩnh mà phân tích, lần này cô cũng chưa xem là sai lầm.

Chẳng qua, giống như lời giáo viên toán nói vậy, cô có cố gắng, nhưng luôn có những người cố gắng hơn cô.

Ví dụ Lưu Tri Hạo, người đứng đầu môn toán.

Vẻ bề ngoài của cậu ấy trông hơi ngốc, nhưng lại có năng khiếu về khoa học tự nhiên, thi toán hồi cấp hai thường xuyên đạt điểm cao nhất, còn sẽ đưa ra các cách làm không giống với giáo viên.

Mà Thẩm Âm Âm, cô luôn hiểu rõ bản thân, khoa học tự nhiên là nhược điểm của cô.

Không có năng khiếu, không có tư duy khoa học tự nhiên bẩm sinh, đồng nghĩa với việc phải nỗ lực nhiều hơn.

Kết thúc kì thi khảo sát chất lượng, các học sinh nhanh chóng chính thức bước vào cuộc sống cấp ba.

Chương trình học của lớp 10 cũng không quá nặng, mà Quảng Thịnh là trường cấp ba tốt nhất của Lạc thành, vậy nên có muôn màu muôn vẻ câu lạc bộ hoạt động

Các câu lạc bộ đều tranh thủ giờ nghỉ trưa, ở khu dạy học, cửa nhà ăn đặt cái bàn nhỏ tuyên truyền, tài khoản mạng xã hội cũng có đủ phần giới thiệu.

Trường học không có quy định cứng nhắc, có thể tham gia hoặc không, nhưng các bạn học đều rất tích cực

Vừa mới bước vào lớp 10, chưa có cảm giác vội vàng và áp lực như lớp 11 và 12, năng lượng còn thừa sau kì thi cấp 3 bắt đầu bung xõa, mọi người cảm thấy cực kỳ hứng thú với văn hóa các câu lạc bộ

Không có gì bất ngờ xảy ra, Hứa Vĩ gia nhập câu lạc bộ bói toán.

Đào Tử Dương biết nhảy, như bị rối loạn tăng động vậy, cậu ta ra nhập câu lạc bộ tennis và Street Dance club, thỏa sức phát triển sự kết hợp giữa tay và chân.

Ngay cả Lưu Tri Hạo, người luôn vùi đầu vào học, cũng tham gia câu lạc bộ trinh thám —— rất phù hợp khí chất học bá của cậu ấy.

Có cơ hội làm quen bạn học mới, tăng các mối quan hệ xã giao, làm cuộc đời học sinh thêm phong phú, Tưởng Kiều chắc chắn sẽ không bỏ qua, chỉ tiếc là trường không có câu lạc bộ theo đuổi ngôi sao, nếu không cô ấy tuyệt đối không bỏ qua.

“Cậu có thể tự sáng lập, mình sẽ là người đầu tiên gia nhập.” Thẩm Âm Âm nghĩ, thế thì cô có thể lười biếng một cách thoải mái.

Tưởng Kiều chống cằm, nhìn bầu trời không nói nên lời: “Mình cũng muốn lắm, nhưng ba mẹ mình sẽ đánh chết mình.”

Thẩm Âm Âm bật cười.

Cô đưa điện thoại cho Tưởng Kiều, “Chọn một cái đi, hay là cùng mình đi vào câu lạc bộ hí kịch không?”

Tưởng Kiều kinh ngạc: “Nhanh như thế mà cậu đã chọn được rồi á?”

“Mình thích xem phim điện ảnh, nhưng câu lạc bộ điện ảnh đã đủ thành viên, chỉ còn câu lạc bộ hí kịch còn chỗ trống.”

Quan trọng nhất là, Thẩm Âm Âm đã hỏi qua trên Tieba, người phụ trách câu lạc bộ hí kịch là người chơi hệ nhàn nhã, rất ít khi tổ chức hoạt động, cũng không yêu cầu thành viên điểm danh mỗi tuần, có thể nói là sự lựa chọn hàng đầu để lười biếng.

Tưởng Kiều thở dài: “Tiếc là mình không thích hí kịch.”

Tưởng Kiều lướt các tài khoản câu lạc bộ ở điện thoại, loại các cái liên quan đến vận động, cũng loại các cái phải hoạt động não, cuối cùng chỉ còn lại câu lạc bộ bói toán  và câu lạc bộ âm nhạc.

“Phần hát mình khá ổn, miễn cưỡng nghe được, chưa đến mức khó nghe.”

Ở một mức độ nào đó, Tưởng Kiều và Thẩm Âm Âm đều lười giống nhau, chỉ muốn sờ cá vẩy nước*.

*sờ cá = lười biếng, vẩy nước tương tự thế.

Hai người có thể trở thành bạn tốt là có nguyên nhân cả.

Các câu lạc bộ sinh hoạt thường lệ mỗi tuần một lần, trong các phòng học nhỏ của tòa nhà Nghệ thuật và Thể thao, có mấy câu lạc bộ sẽ ra ngoài hoạt động, nhưng nói chung sẽ không ảnh hưởng đến việc học.

Dì Trịnh thấy Thẩm Âm Âm quá chăm chỉ, cũng hay khuyên cô, việc thư giãn giải trí cũng khá quan trọng.

Sau khi tan học vào giữa trưa, Thẩm Âm Âm và Tưởng Kiều thu dọn đồ xong, chuẩn bị đến câu lạc bộ báo cáo.

Lần đầu tiên hoạt động, không thể đến trễ được.

Hai cô vừa nói vừa cười dung dăng dung dẻ ra khỏi phòng học, một người nữ sinh đã chờ ở bên ngoài.

“Âm Âm!” Cô ta bước đến gần, mỉm cười giả dối.

Thẩm Âm Âm nhíu mày: “Vương Tình? Sao cô ở đây.”

Còn mặc đồng phục mùa hè của Quảng Thịnh.

Vương Tình dường như không để tâm tới sự lãnh đạm của Thẩm Âm Âm, vẫn cười tươi: “Dì nhỏ giúp mình chuyển sang đây, tiếc là không thể cùng lớp với cậu.”

Thẩm Âm Âm chợt vỡ lẽ.

Khó trách, hôm ăn cơm ở khách sạn, khi cô chuẩn bị đi tìm Lục Quyết, có nghe thấy Trịnh Chỉ Ý muốn bàn bạc gì đó với Trịnh Chỉ Như.

“May nhỉ, mới vừa thi xong đã chuyển tới.” Tưởng Kiều nhỏ giọng thầm thì.

Thẩm Âm Âm hờ hững gật đầu: “Ừ, tôi có việc, đi trước đây.”

“Từ từ, các cậu muốn đến câu lạc bộ đúng không?” Vương Tình nháy mắt, trên mi mắt có phấn màu nâu nhạt.

Tưởng Kiều nói: “Đúng vậy.”

Vương Tình cười tủm tỉm khoác lấy tay bên kia của Thẩm Âm Âm, “Mình với các cậu cùng đi đi, mình mới đến, không thân với ai hết.”

Tưởng Kiều nghĩ thầm, vừa mới khai giảng, ai thân được với ai.

Trừ khi giống cô ấy và Thẩm Âm Âm, đã quen biết từ sớm.

“Đi thôi.” Thẩm Âm Âm không tiện từ chối, cô đành phải giả vờ ngồi xuống buộc dây giày, rút cánh tay ra, sau đó đến bên kia người Tưởng Kiều.

Khu Nghệ thuật và Thể thao sáng đèn, mỗi phòng học đều bị các câu lạc bộ chiếm dụng, câu lạc bộ âm nhạc của Tưởng Kiều ở tầng một.

“Bye bye nha, chúc mình có nhiều may mắn.” Tưởng Kiều tự cổ vũ.

Bây giờ chỉ còn Thẩm Âm Âm và Vương Tình.

“Cô ở câu lạc bộ nào?” Thẩm Âm Âm vừa hỏi vừa đi lên tầng, câu lạc bộ hí kịch của cô ở lớp 303.

Vương Tình buồn rầu nói: “Mình vẫn chưa chọn được, hay mình ở chung với cậu đi.”

“Cô cũng thích hí kịch?” Thẩm Âm Âm nhìn cô ta một cái.

Vừa rồi tám chuyện dọc đường, Vương Tình đã biết cô muốn đến câu lạc bộ hí kịch.

Ánh mắt Vương Tình lập loè, cười nói: “Mẹ mình đưa mình đi xem mấy lần, mình thấy khá hứng thú.”

Thẩm Âm Âm nhất thời cứng họng, nhưng cũng chẳng nói gì nữa, chẳng lẽ có thể chặn cô ta lại không cho đi à?

Dù sao cũng chỉ là một câu lạc bộ trong trường, muốn đi thì cứ đi.

Đi vào phòng 303, bên trong đã có mười mấy người ngồi, đều là học sinh lớp 10, vài phút sau người phụ trách khoan thai tới muộn.

Trên đầu anh ta đổ mồ hôi, đường chân tóc hơi cao, dáng người mập mạp, trông có vẻ chật vật.

“Xin lỗi, anh vừa vừa tan học”, anh ta lau mồ hôi, đứng ở trên bục giảng, “Anh là Chu Khang, người phụ trách câu lạc bộ, năm nay học lớp 12, đã phụ trách hai năm, rất vui khi mọi người gia nhập, hay…… Mọi người tự giới thiệu đi?”

Người phía dưới tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, cuối cùng một nam sinh đứng lên phá vỡ vòng im lặng này.

Vương Tình cũng rất tích cực, là người thứ hai đứng lên, mỉm cười nói: “Em tên là Vương Tình, tính tình sáng sủa, là chị em họ với Thẩm Âm Âm, chúng em cực kì thích hí kịch, thường xuyên đi rạp hí kịch.”

“Thật à, thế thì tốt quá”, ánh mắt Chu Khang sáng ngời, “Hai em thích vở hí kịch nào?”

“Em thích《 Macbeth》.” Vương Tình trả lời trong một giây.

Chu Khang nhìn Thẩm Âm Âm cổ vũ: “Vậy còn em?”

Thẩm Âm Âm liếc mắt nhìn Vương Tình một cái, mặt không đổi sắc nói: “《 Giấc Mộng Đêm Hè 》.”

Tự giới thiệu xong một vòng, hội trưởng nói đơn giản các hoạt động thường ngày của câu lạc bộ, các bộ hí kịch đã từng diễn, còn đạt giải nhất Văn nghệ thanh thiếu niên của thành phố.

Lại nói tiếp, thớ thịt múp míp trên mặt Chu Khang tràn đầy kiêu ngạo.

Trông dễ thương một cách kỳ lạ.

Cuối cùng Chu Khang add từng người vào trong nhóm chat, các hoạt động và thời gian hoạt động lần sau của câu lạc bộ sẽ được thông báo trong đó, rồi cứ thế tan họp.

“Tôi có việc, đi trước đây.” Thẩm Âm Âm bước nhanh ra khỏi phòng học, giả điếc mặc kệ Vương Tình gọi lớn mấy tiếng ở phía sau.

Nhưng cô ta vẫn đuổi theo.

“Âm Âm, cậu ở chung với Lục Quyết như nào thế?”

Không phải chuyện của cô ta.

Thẩm Âm Âm lãnh đạm nói: “Cứ như vậy thôi.”

Vẻ mặt Vương Tình hiện lên biểu cảm sợ hãi: “Mình thấy anh ta rất hung dữ, mỗi lần đều chẳng để ý tới ai, khi còn nhỏ còn bảo mình cút đi.”

“Không có, anh ấy chẳng hung dữ chút nào.” Thẩm Âm Âm nghiêm túc nhấn mạnh.

Vương Tình hơi hơi sửng sốt, không hiểu vì sao đột nhiên Thẩm Âm Âm bắt đầu bảo vệ Lục Quyết, cô ta khựng một lát mới nói tiếp: “Vậy cậu biết sự việc kia không?”

“Sự việc nào?”

“Mình nghe nói, khi anh ta học lớp 9, đánh người khác nằm viện hơn một tháng, suýt nữa không tỉnh lại được.”

Thẩm Âm Âm không lên tiếng, chuyện này cô biết, lúc ấy Lục Hiển Văn nổi giận, bay cả đêm đến Trừng Châu để xử lý chuyện này.

Vương Tình sợ hãi nói: “Người đó cũng chuyển tới Lạc thành, biết Lục Quyết ở đây, muốn báo thù, mấy ngày nay luôn tìm để chặn đánh anh ta.”

“Tôi biết rồi.” Thẩm Âm Âm nói.

Vương Tình lôi kéo tay cô, sợ hãi nói tiếp: “Hay là, cô về nói cho dì nhỏ đi, kẻo anh ta lại gặp rắc rối.”

Thẩm Âm Âm mặt không đổi sắc hất tay cô ta ra: “Chuyện này cô đừng quan tâm nữa.”

Cô bước nhanh xuống tầng, lấy điện thoại ra gọi cho Lục Quyết.

Ngày hôm qua có số điện thoại anh, vẫn còn mới mẻ nóng hổi.

Kỳ quặc.

Lướt hai lần trong danh bạ, không tìm được tên Lục Quyết, nhưng lại có một dãy “Không có việc gì đừng gọi”.

Khóe môi cô gợn lên nụ cười.

Tôi càng muốn gọi đó.

Cô bấm gọi, nhấc điện thoại dán vào tai, rất nhiều tiếng tút tút vang lên, bên kia mới nhận máy.

“Ai.” Giọng anh hơi khàn khàn, hình như chưa tỉnh ngủ.

Thẩm Âm Âm hắng giọng, nói: “Là tôi.”

“Tôi là ai?” Giọng mệt mỏi.

“…… Tôi là Thẩm Âm Âm.”

Đầu bên kia rất lâu chưa phản hồi, Thẩm Âm Âm gọi tên Lục Quyết, anh mới không kiên nhẫn nói: “Gọi cái gì, bị cô làm bay cơn ngủ rồi.”

Thẩm Âm Âm mở to hai mắt: “Vào lúc này, anh lại ngủ?”

“Không được sao?” Lục Quyết lười nhác nhắm hai mắt, “Đúng lúc, giúp tôi mua chai nước, đến phòng chứa thiết bị thể dục tìm tôi, cúp.”

Anh nói cúp là cúp, không dây dưa dài dòng.

Thằng nhãi này coi cô là người sai vặt, Thẩm Âm Âm căm giận, đến quầy bán quà vặt mua nước.

“Lấy chai nước, càng khó uống càng tốt.” Cô nhấn mạnh với chủ tiệm.

Chủ tiệm nhìn cô như nhìn kẻ ngốc, chậm chạp không có động tác gì.

Thẩm Âm Âm tự mình đến kệ hàng chọn lựa, cuối cùng chọn một chai trà xanh Phương Đông.

Cái này đi.

Bảo đảm uống xong anh ta sẽ phải hoài nghi cuộc đời này.

Thẩm Âm Âm trả tiền xong, oai hùng đi đến sân thể dục, phòng chứa thiết bị thể dục ở phía sau sân thể dục, tìm thấy rất dễ dàng.

Đây là giữa trưa, mọi người đều đã đi ăn cơm, trên hành lang rất an tĩnh.

Đẩy cửa phòng chứa thiết bị, bên trong cất rổ bóng rổ, lưới cầu lông, các loại linh tinh khác nhưng rất sạch sẽ, không hề thấy hỗn độn rối loạn.

Đi vào bên trong, có một gian phòng nghỉ.

Thẩm Âm Âm nhẹ nhàng gõ gõ cửa, không ai trả lời, cô thử vặn tay nắm, phát hiện có thể mở ra.

Bên trong là phòng nhỏ mười mấy mét vuông, Lục Quyết nằm trên cái giường gấp, tay phải giờ cao qua đầu, nhíu mày, hình như ngủ không ngon lắm.

Thẩm Âm Âm lại gần nhìn anh.

Mũi cao, làn da trắng lạnh, môi hơi hơi khép lại, viền môi sạch sẽ xinh đẹp.

Khi ngủ không có biểu cảm kì quái gì, không giống bạn ngồi cùng bàn trước kia của cô, khi ngủ mắt hé miệng mở, còn chảy dãi.

Bộ dáng này thật đúng là…… Mặt người tính chó.

Nhưng mà tính tình quá mức ‘chó’.

“Đẹp không?” Lục Quyết đột nhiên mở mắt, nở nụ cười, “Nhìn lần nữa thu phí.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.