(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày cuối cùng của tháng Bảy, Quý Vũ lên xe về lại thị trấn Miên Trúc.
Những từ khóa gần đây trong công cụ tìm kiếm của cậu đều liên quan đến giới giải trí, các câu trả lời rất phong phú, nhiều người có ảo tưởng về ngành này, mong muốn một đêm trở thành ngôi sao nổi tiếng, kiếm được nhiều tiền.
Quý Vũ tự nhận mình không có năng lực đó, so với việc giao tiếp với đủ loại người, cậu thích ở một góc yên tĩnh, một mình khắc gỗ hơn.
Gỗ không biết nói, cũng không có lòng dạ phức tạp, qua việc chạm khắc và mài gọt, cậu cảm nhận rõ dấu vết thời gian để lại trên bề mặt gỗ, rồi khắc chúng thành hình dạng phù hợp.
Quý Trung Lương hiểu rõ sở thích của Quý Vũ, nhưng ông cũng cảm thấy đó không phải là một kế sinh nhai lâu dài, thế hệ trước của họ sống bằng nghề điêu khắc gỗ, duy trì được đến giờ cũng rất khó khăn.
Trước đây, ông yêu cầu Quý Vũ ở nhà học nghề với mình vì không có điều kiện đi học, một là nhà không có tiền, hai là Quý Vũ không thể nghe.
Nhưng bây giờ những vấn đề đó đã được giải quyết, Quý Vũ đã có thể nghe, từ lúc phim tài liệu "Tượng Tâm" lên sóng, đơn hàng ngày càng nhiều, mức giá cũng tốt, cuộc sống giờ đã ổn định.
Vì vậy, ông vẫn mong Quý Vũ được đi học, không cần phải vào trường danh tiếng, chỉ cần có bằng cấp để sau này dễ tìm việc là được.
Quý Trung Lương chia sẻ suy nghĩ này với Quý Vũ, lúc đó Quý Vũ đang sơn lớp phủ hoàn thiện cho tác phẩm, cậu nghe xong chợt khựng lại một chút.
Bằng cấp đúng là rất quan trọng, ở thành phố lớn mà không có bằng cấp thì rất khó sống.
Anh Hành chắc cũng mong cậu đi học, nếu không thì cũng sẽ không mua sách giáo khoa cấp ba cho cậu.
Quý Vũ nghĩ một lúc rồi đáp: "Được ạ."
Giờ cậu đã có thể nói chuyện tự nhiên hơn, tuy phát âm vẫn còn hơi lạ nhưng đủ để người khác hiểu được.
Đi học hay nghe giảng cũng không thành vấn đề.
Mùa hè năm nay, thời tiết cả nước nắng nóng bất thường, tháng chín khai giảng mà nhiệt độ dự báo vẫn duy trì ở mức khoảng 38 độ.
Lớp học không có máy lạnh, bốn quạt trần quay tít, gió thổi lên mặt cũng toàn là hơi nóng, Quý Vũ nghe thấy cô bạn ngồi cùng bàn than thở: "Nóng quá."
Quý Vũ thì không sao, cậu không sợ nóng, bình giữ nhiệt đựng nước cam lạnh mà ông nội ép sẵn từ tối qua, bây giờ uống vào thấy mát lạnh.
Cậu sờ vào bình giữ nhiệt rồi chống cằm, tâm trạng không được tốt cho lắm.
Anh Hành lo cậu không quen nên đã đặc biệt dành thời gian ở bên cậu ba ngày, anh mang theo một đống đồ, pin dự phòng cho máy tính bảng, kem chống nắng, miếng dán mát, quần áo theo mùa... còn có cả bình giữ nhiệt này, chu đáo hơn cả những gì Quý Vũ và ông nội nghĩ.
Ngoài ra, anh còn sắm cho gia đình một bộ thiết bị điện mới, lắp điều hòa, trong phòng Quý Vũ có một cái, trong phòng ông nội cũng có một cái.
Hôm trước Quý Vũ về nhà thì bị gió lạnh từ điều hòa thổi vào làm cho giật mình, nhìn kỹ mới phát hiện ra là điều hòa.
Miên Trúc là nơi đông ấm hạ mát, thời tiết như năm nay rất hiếm gặp, hầu hết các nhà trong thị trấn đều không có điều hòa, khi thợ lắp đặt điều hòa mang máy đến, nhiều người tụ tập ở cổng thôn bàn tán, nói nhà Quý Vũ chắc chắn nhờ bộ phim truyền hình kia nên mới có nhiều tiền như vậy.
Cô bạn ngồi cùng bàn Bạch Mẫn Mẫn cũng lén hỏi cậu: "Lên truyền hình có kiếm được nhiều tiền không?"
Quý Vũ không trả lời, cậu thấy Bạch Mẫn Mẫn mồ hôi đầy mặt thì lấy một miếng dán mát từ trong cặp ra đưa cho cô.
"Ôi! Siêu sao, cậu tốt thật đó! Cậu thậm chí còn mang cái này theo nữa!" Bạch Mẫn Mẫn nói.
Quý Vũ ngại ngùng, nhỏ giọng phản bác: "Mình không phải siêu sao... Cái này... là anh mình chuẩn bị cho mình."
"Anh cậu?" Bạch Mẫn Mẫn dán miếng dán mát lên trán, cô thở dài nói: "Hình như mình chưa từng nghe nói cậu có anh trai."
Hôm qua Sầm Chi Hành đã về lại Giang Thành, trước khi anh về, cả hai ngồi trên bàn trong căn phòng nhỏ để bọc sách giáo khoa cho Quý Vũ, tên của cậu trên trang sách đều do Sầm Chi Hành tự tay viết.
Ánh sáng vàng ấm từ đèn bàn chiếu lên bàn tay xinh đẹp của anh, âm thanh nhỏ nhẹ của bút cọ xát với giấy và tiếng điều hòa chạy êm ả ở phía sau.
Có lẽ Quý Vũ sẽ không bao giờ quên đêm hè nóng bức nhưng mát mẻ này.
Tiếng gọi của Bạch Mẫn Mẫn kéo cậu ra khỏi ký ức, Quý Vũ ngẩn người, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa cái tên được viết ngay ngắn trên bìa sách giáo khoa:
"Ừm, không phải anh ruột, nhưng mà còn thân hơn cả anh ruột."
Với tình trạng luyện phát âm của Quý Vũ hiện tại thì nói câu dài vẫn còn khó khăn, cậu có cảm giác phát âm của mình không tốt lắm.
Nhưng Bạch Mẫn Mẫn không thấy lạ gì mấy, cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, như thể đang cố phân biệt câu nói của cậu, rồi nở một nụ cười: "Ôi, vậy thì cậu may mắn thật đó!"
Quý Vũ bật cười, đúng vậy, thật may mắn.
Quý Vũ bắt đầu cuộc sống trung học mà trước đây cậu chưa từng tưởng tượng ra nổi, dường như sau khi "Tượng Tâm" phát sóng, những người xung quanh cậu đều trở nên thân thiện hơn.
Các bạn học mới đối xử với cậu rất tốt, không vì giọng điệu nói chuyện lơ lớ mà bắt nạt cậu, thậm chí còn chăm sóc cậu khá nhiều, điều mà Quý Vũ lo lắng từ trước, sợ sẽ giống như hồi học tiểu học và trung học, bây giờ hoàn toàn không xảy ra.
Quý Vũ dồn hết tâm trí vào việc học để bù đắp lại những kiến thức cơ bản bị bỏ lỡ vì khiếm thính, thời gian rảnh cậu đều học các khóa học online mà Sầm Chi Hành đã mua cho cậu.
Thỉnh thoảng cậu cũng giúp ông nội làm việc, khi khắc gỗ thì cậu cũng mở ứng dụng học tiếng Anh trên điện thoại để học từ vựng.
Thời gian dần trôi qua, cứ thế năm mới lại đến.
Sầm Chi Hành tựa vào lan can hút một điếu thuốc, tiếng nói của cha từ trong phòng vọng ra, giọng điệu đầy sự thất vọng, từng năm qua đi, những lời này chưa bao giờ thay đổi— lập gia đình, xây dựng sự nghiệp.
Đó dường như là những vấn đề mà cha mẹ ở nhà nào cũng đặc biệt quan tâm, nếu không hỏi tới thì sẽ không yên lòng.
Anh hơi khó chịu, trượt tay qua điện thoại thì có thông báo từ Weibo—
Người bạn theo dõi @Quý Tiểu Vũ: Gà trống gáy báo sáng, năm mới thuận lợi ~
Đăng kèm là bức ảnh một bức tượng gà trống lập thể và Đại Hoàng to lớn đang kêu to rất hài hước.
Bình luận được yêu thích nhất là: [Muốn xem Quý Tiểu Vũ selfile! (lăn lộn), Quý Tiểu Vũ có khuôn mặt đẹp như vậy là để cho tôi thưởng thức mãn nhãn chứ gì! (khỉ la hét)]
Sầm Chi Hành cười nhạt, anh lướt lên bấm thích cho bài đăng của Quý Vũ, rồi mở cửa sổ trò chuyện trên WeChat ra, anh lướt lên lướt xuống thì thấy bức ảnh Quý Vũ tắm cho Đại Hoàng, trong ảnh Quý Vũ cười rạng rỡ, đôi mắt màu trà phản chiếu ánh sáng mặt trời sáng lấp lánh.
Anh nhìn một lúc rồi đột ngột khóa màn hình, anh chăm chú nhìn bầu trời đêm không trăng, cứ như vậy im lặng hút thuốc.
Weibo là do Trần Thịnh ép cậu tạo, bảo cậu thỉnh thoảng đăng mấy bức ảnh.
Quý Vũ không đăng nhiều, chỉ khi nào có tác phẩm nào rất hài lòng thì cậu mới chụp đăng lên, ai ngờ lại có người thích xem, cậu đã tích lũy được một số lượng người theo dõi.
Quý Vũ không thường xuyên xem phần bình luận, phần lớn đều là những câu từ hòa nhã, nhưng thỉnh thoảng cũng có những lời mắng chửi, xem nhiều rồi cũng cảm thấy không vui, vì vậy sau đó cậu không xem nữa.
Lần này cũng vậy, sau khi đăng xong cậu để điện thoại sang một bên rồi mang tác phẩm điêu khắc vào trong phòng, sau đó vào bếp phụ ông nội làm việc.
Tết Nguyên đán đối với người Trung Quốc luôn có một ý nghĩa đặc biệt, hai ông cháu ngồi ăn cơm với nhau, Quý Vũ cũng uống một chút rượu mơ mà ông nội tự làm rồi nâng ly chúc Tết ông.
Trước đây cậu không nghe thấy cũng không nói được, nhưng năm nay... cuối cùng cậu cũng có thể nói được, coi như là lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm qua.
Trước khi đi ngủ, Sầm Chi Hành gọi video cho cậu, Quý Vũ đã hơi say, cậu nằm trên giường, mắt nheo lại nhìn màn hình.
Sầm Chi Hành lúc này không nói gì, nhưng Quý Vũ lại nhìn thấy tin nhắn anh gửi lúc tối, cậu mơ màng hỏi:
"Anh Hành, anh muốn em selfile làm gì?"
Lời tác giả:
Trong video, anh Hành (cười nhạt) (rồi lại nhớ đến bình luận hot trên Weibo): "Các người là cái gì mà đòi được mãn nhãn chứ?" (kiêu ngạo)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");